Đoản


Vũ Gia và Thịnh Hàm quen nhau được ba năm, cô yêu anh nhiều lắm.Một ngày anh bỗng cầm một bó hoa hồng lớn đứng trước mặt cô, đưa tay về phía cô.


Mỉm cười:" Lấy anh nhé."Cô chờ ngày này lâu lắm rồi, Nghẹn ngào trong hạnh phúc, cô gật đầu đồng ý.Sau những tháng ngày tấp nập chuẩn bị đồ cưới thì cuối cùng dưới sự chứng kiến của họ hàng bạn bè thân thiết hôn lễ của cô cũng bắt đầu.Niềm vui chưa trọn vẹn khi cô bước vào lễ đường mà không có chú rể đứng đợi.Phải, là anh không đến.Cả lễ đường náo loạn, mọi người nhìn cô trân trân như một kẻ kì dị, cô mỉm cười nuốt nước mắt vào trong nói: Chú rể có chút việc bận không tới được, xin lỗi mọi người."Không ai tới an ủi cô, không ai mở miệng hỏi cô câu nào, họ chỉ trỏ, cười cợt rồi ra về.Đứng giữa lễ đường trống vắng lòng cô đầy buồn bã.Đây là đám cưới của hai người mà dù gì anh cũng nên dẹp hết công việc sang một bên chứ.Khẽ lau giọt nước mắt cô bước ra khỏi đó.Hôn lễ này không có ba mẹ anh tới dự bởi họ đã qua đời lâu rồi, hôn lễ này ba cô không tới dự bởi ba cô không đồng ý cho hai người quen nhau.Hôn lễ này ngay cả anh cũng không tới bởi vì anh bận công việc.Ngày hôm nay, mình cô cô độc đứng trong lễ đường nhìn một đám người chỉ quen biết mà không thân cười cợt chỉ trỏ.Một mình cô đối diện với sự khinh bỉ của bọn họ.Bước vào căn hộ dành cho tân hôn, cô nhìn từng món đồ mà hai người mất công chọn lựa, sắp xếp mà lòng đau như cắt.Thay khỏi người bộ váy cưới , cô nằm trên ghế tựa đợi anh về.Thế nhưng đêm đó anh cũng không về nhà.


Có lẽ đây là ngày buồn nhất trong đời cô.Những ngày tháng sau đó anh tìm cách xin lỗi cô, cưng chiều cô, tuy cảm thấy hạnh phúc nhưng cô có cảm giác anh vẫn rất xa cách.Xa tới nỗi cô không với tới được, xa tới nỗi khiến cô cảm thấy sợ.Những ngày gần đây cô cảm thấy cơ thể là lạ, ăn không ngon, còn hay mệt mỏi, mới tự mình đi bệnh viện kiểm tra.Cầm kết quả trên tay mà cô run lẩy bẩy.Cô có thai rồi, là con của hai bọn họ.Vui mừng cô đến công ty tìm anh.

Đứng trước cửa công ty nhìn lên, chợt cô nhận ra đây là lần đầu tiên cô tới chỗ làm việc của anh.đang định đi vào chợt cô khựng lại.Phía trước chẳng phải là anh hay sao??Anh dìu một người phụ nữ mang thai bụng bắt đầu lộ rõ vừa đi vừa cười nói trông thật giống một gia đình hạnh phúc.Nhưng cô chỉ tin đó là sự thật khi bất chợt anh cúi xuống hôn cô ta.Bàn tay siết chặt quai túi xách cô tiến đến đứng đối diện anh, mắt nhìn anh đầy phẫn nộ cô kéo tay anh hét lên:" Tại sao hả?? Sao anh lại đối sử như vậy với tôi ?? Chúng ta cưới nhau được vài tháng thì bụng cô ta cũng to lên rồi, tại sao anh không cưới cô ta ngay từ đầu, tại sao???"Anh hất mạnh cô ra, chỉ thẳng mặt cô mà cười mỉa:" Cô không xứng."Cô bị anh hất ngã xuống đất, nhưng rồi cô không đứng dậy được nữa.Máu từ hai đùi cô chảy dài xuống ướt một mảng xung quanh, cả người cô run lên rồi ngất lịm đi.Thịnh Hàm hốt hoảng bế cô lên xe lao tới bệnh viện.Anh ngồi cạnh giường bệnh nhìn gương mặt tái nhợt của cô mà im lặng.Vũ Gia mở mắt, cô đặt tay lên bụng mình, giọng khàn khàn hỏi anh:" Con , nó còn không??"Anh mím môi lắc đầu, những tưởng cô sẽ gào khóc nhưng cô chỉ im lặng hít vào một hơi, rồi đối diện mặt anh mà hỏi:" Tại sao?? Tại sao lại làm vậy với em??'Anh nhìn cô nhưng không nói gì, cô cười nụ cười đầy đau đớn:" Có phải do chuyện của ba em đâm chết ba mẹ anh phải không?? Đó vốn dĩ chỉ là tai nạn , ba em cũng đã phải trả giá cho việc đó rồi, 20 năm tù vẫn chưa đủ sao?? Chắc anh nghĩ ba em phải chết mới đủ nhỉ, hay cả em cũng phải chịu tội."" Không....!anh không....'Mắt anh đỏ lên định giải thích nhưng cô bình thản nhìn anh:" Đúng vậy rồi, em hiểu mà.


Đó cũng là hợp lí phải không?? Vụ tai nạn giao thông năm đó cướp đi tính mạng bố mẹ anh, cũng cướp đi của em một người mẹ, làm tuổi thơ em thiếu đi một người cha như vậy cũng chưa đủ sao."Anh tiến tới nắm chặt lấy tay cô, lắc đầu giọng khàn đi:" Anh không cố ý, anh.."" Anh đi ra ngoài đi, em không muốn nhìn thấy anh nữa."Cô hất tay anh ra, nhắm chặt mắt lại.Thịnh Hàm đứng dậy bước ra cửa, rồi ngồi bệt xuống nền đá lạnh buốt.Anh khóc, lần đầu tiên anh cảm nhận rõ được những gì mình làm là sai trái, là tự hủy hoại bản thân mình.Tiếng khóc anh vang lên trong hành lang vắng của bệnh viện.Vũ Gia nằm trong phòng, môi cắn chặt tới bật máu, cả người run rẩy, nhưng cô không khóc mà chỉ cười nhạt.Hôm nay Thịnh Hàm mang đồ ăn tới bệnh viện, bước vào phòng bệnh không thấy cô đâu cả anh hốt hoảng đi tìm.Chợt thấy mọi người nhốn nháo chạy , anh mới biết có người định nhảy lầu.Nhìn thân ảnh mảnh mai lung lay trước gió lạnh mà lòng anh thắt lại, tim đập dồn dập.Anh chạy lên tầng thượng tìm cô.Vừa bước chân tới thang máy thì điện thoại trên tay anh rung lên, là cô gọi.Hai tay run rẩy nghe máy, anh nghe tiếng gió thổi vù vù, tiếng cô hòa vào tiếng gió thét gào mang đầy thê lương." Thịnh Hàm, anh không cần lên đây nữa.Vô ích thôi.Hai chúng ta vốn dĩ ngay từ đầu đã không thể phải không anh??Anh tới bên em chỉ để trả thù, em tới bên anh để bù đắp tổn thương do ba em tạo ra.Em yêu anh nhiều như thế, cứ nghĩ anh cũng sẽ như vậy với mình nhưng anh không hề yêu em.Anh diễn quá giỏi, quá tròn vai khiến em tưởng anh yêu em thật lòng nhưng tới giờ em mới nhận ra thời gian qua chỉ là em ảo tưởng.Từ khi quen nhau anh chưa một lần nói yêu em, .....em cứ nghĩ anh không thích thể hiện tình cảm nhưng hóa ra anh không yêu em thật.Ngày tổ chức hôn lễ anh không tới, đó là ngày buồn nhất trong đời em.Ngày em biết mình có thai, tới tìm anh, đó chính là ngày đau đớn tột cùng nhất trong cuộc đời này.Hôm nay, em sẽ thay mặt ba em nói lời xin lỗi, thay ba đền tội cho anh.Có điều khi em đi rồi, hãy coi như nợ nần giữa chúng ta đã hết, nể tình nghĩa bạn bè thôi cũng được, chăm sóc ba hộ em.Ba già rồi, cũng yếu đi nhiều lắm.


Em không nỡ để ông phải chịu thêm đau khổ nữa.Đau khổ đời này ông ấy đã gánh quá nửa rồi, nửa còn lại hãy để em thay ông gánh nốt .Đơn li hôn em đã kí rồi cùng với tiền chăm sóc cho ba cộng cả tiền lo hậu sự cho ba em để trong ngăn kéo tủ ở bệnh viện ấy, chìa khóa cất ở dưới nệm.Cũng lại nhờ anh lo hậu sự giúp em vậy.Tang lễ của em cũng đừng quan trọng hóa, vì em không thích cầu kì.Cũng đừng nghe lời ba em mang em tới chỗ mẹ nhé.Hòn đảo đó là nơi chôn cất mẹ em, đối với em nơi đó không khác gì một nghĩa trang, hãy hứa là anh cũng không chôn em như thế.Mẹ em là một người yêu thiên nhiên và em cũng vậy nhưng nếu đến lúc em phải ra đi hãy ném em vào ngọn lửa và cho cá ăn phần còn lại nhé."Anh có thể nào nói em nghe anh yêu em không??? .....!Em muốn được nghe quá..."Anh thẫn thờ, chưa kịp phản ứng lại với những gì cô nói thì đã nghe cô thở dài, tiếng thở run rẩy như cố kìm nén gì đó, cô nói nhỏ:" Thôi vậy, không ép anh nữa...."Đầu dây kia vẫn chưa cúp máy nhưng không còn nghe tiếng cô nữa, chỉ nghe tiếng gió thổi lộng lạnh buốt.Cô đặt điện thoại xuống nền đất bên cạnh rồi gieo mình xuống.Anh chạy vội tới chỗ cô nhưng không kịp.Cô như một cánh hoa tàn rơi trong gió .Trước khi tiếp đất còn nở nụ cười cuối cùng.Anh ngã xuống, nước mắt chảy dài, cô gái của anh đi rồi, anh nhấc chiếc điện thoại của cô lên, nó vẫn chưa ngắt máy.Nhẹ nhàng áp điện thoại của mình lên tai nói nhỏ:" Anh yêu em."...Vài năm sau, vào một ngày trời đầy gió lạnh buốt, người ta thấy xác một người đàn ông chết trên tầng thượng của một bệnh viện nọ, trên tay cầm hai chiếc điện thoại, một màu đen, một màu trắng, cả hai vẫn đang hiển thị cuộc gọi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận