Đoản


- Yên Nhi! Chiếc xe vừa dừng anh đã lao vào bên trong, nhưng mà xăng thì...!những đồng đội anh phải hai, ba người kiềm anh lại.

Nếu không anh có vào trong thì tính mạng cũng không còn.

- Yên Nhi vẫn còn bên trong các người buông tôi ra.

Mr.

Son mày trả vợ tao lại cho tao thằng chó.

Anh có gào đến rách họng thì cũng chẳng cứu vãn được.

Xe chữa cháy rất nhanh được điều động đến.

Ngọn lửa rất lâu mới được dập tắt đi.

Anh chạy vào trong,chỉ thấy một cô gái nằm trơ trọi dưới nền đất.


Cả người chỗ đen chỗ đỏ.

Thật như một thứ gì đó bị cháy khét.

Chắc chắn rất đau.

Gương mặt lúc nào cũng lạnh nhạt kia hôm nay cũng bị huỷ hoại...Anh bế ngang cô một cách vô cùng nhẹ nhàng tưởng như nếu sơ sẩy dù chỉ một chút thôi thì cô cũng sẽ vỡ tan thành từng mảnh vụn vậy.

- Huân, em hối hận...!hối hận khi cưới...!cưới...!cưới anh...!mà...!không...!không đứng bên...!khụ khụ...!ngoài nhìn anh hạnh...!phúc.

Cô không lưu luyến, không buồn rầu.

Chỉ biết người đàn ông này cuối cùng cũng có tình cảm với Yên Nhi cô...- Đừng nói nữa...!anh cầu xin em đừng nói nữa.

Cô yên lặng nhìn anh lần cuối rồi nhắm mắt.


Yên tâm chìm vào giấc ngủ mà mãi mãi không bao giờ tỉnh dậy nữa.

- Yên Nhi...!đừng ngủ có được không? Anh ôm chặt cô trong lòng mình chẳng cho ai đến gần cả.

Anh hối hận rồi, thật sự hối hận rồi.Mẹ cô đã chết đúng ra anh phải nguôi ngoai chứ tại sao lại chèn ép cô gái này đi đến con đường hôn nhân không hạnh phúc.

Mẹ cô là người chạy xe hôm ấy đâm chết bà ngoại anh.

Anh đem lòng thù hận suốt bao nhiêu năm qua mà không giờ phút nào bỏ xuống.

Là do anh ích kỉ, là do anh cố chấp.

Cuối cùng lại đánh mất đi người hằng ngày chăm sóc, hết mực yêu thương mình.

Là anh khốn nạn.

Hai mươi năm sau người ta thấy được hai ngôi mộ cạnh kề bên nhau.

Người đi đã đi rồi, người ở lại cũng chẳng hạnh phúc.

Anh đem lòng hận nửa đời người, nửa đời sau là ân hận không bao giờ phai nhạt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận