Đoản


- Cô hối hận không?- Có.Cô xoay người mở cửa đi ra ngoài chứ không nói thêm câu nào nữa.Cô là một giáo viên, anh là một cảnh sát.Nghề nghiệp của anh, anh đã định hướng từ nhỏ là sẽ trả thù mới bước vào con đường cảnh sát ấy.Không ai khác người anh muốn trả thù là cô, Yên Nhi không đau, không gào khóc mà chỉ là im lặng.Im lặng nhìn người mình thương hết lần này tới lần khác tổn thương mình.Người ta nhìn thế nào cũng không phát hiện nỗi hạn thù ghim trong lồng ngực anh nó sâu đến mức nào.Anh cũng không ngờ mình lại đem lòng thương một người yếu đuối như cô.- Sư huynh, sư tỷ đi đâu rồi?Một người em chung đơn vị của anh hớt hải chạy vào.Ánh mắt lo lắng ngó nghiêng khắp nơi tìm dáng người nhỏ nhắn.- Cô ấy vừa ra ngoài.- Má thật ấy, bây giờ đám người hôm bữa anh bắt trốn giữa chừng rồi.

Sư tỷ hôm ấy...Nghe đến từ "hôm ấy" bỗng dưng trong đầu anh nhớ đến cảnh cô bị bọn chúng nhấn đầu xuống nước rồi lại kéo lên.Trong khi cô không nói bất cứ lời nào cả.Anh....!anh phải đuổi theo!Anh vừa chạy ra ngoài đã tìm kiếm từ bên trái rồi sang bên phải.Cứ tìm mãi chẳng thấy bóng dáng cô đâu cả.Chắc Yên Nhi đang trốn? Ừ nhất định là vậy.Anh tự trấn an mình bằng những dòng suy nghĩ kia.Được một lúc điện thoại anh reo lên.

Là số của cô.Anh rất nhanh bất máy không đợi đầu dây bên kia lên tiếng:- Alo, cô đang ở đâu?- Vợ mày ở cạnh tao nè.- Mày đừng có manh động, mày hận tao đừng lôi cô ta vào cuộc.Bên kia chợt cười phá lên, hắn ta ra vào ngục biết bao nhiêu lần.Tin lời cảnh sát thà đập đầu vào tường chết thì sướng hơn.- Tao không có ngu.


Có chết tao cũng phải kéo ả đàn bà mất nết này theo.Hắn ta nắm dựng tóc cô lên, miệng bị hắn ta vả đến rách ra chảy máu.Cô không sợ chết, chỉ sợ ảnh hưởng đến công việc của anh.Nếu cô chết đi mối hận trong lòng anh liệu có vơi đi không nhỉ?- Thằng chó, mày có phải đàn ông không? Ba lần bảy lượt mày bắt tao để uy hiếp.

Đúng là kế hoạch đàn bà ấy chỉ có mình mày áp dụng.Càng nói càng kháy vào chỗ tức của hắn.Hắn ta đạp vào bụng cô một cái.Giựt tóc một cái thật mạnh để cô đau mà đứng dậy.Hắn chỉ thẳng vào gương, vén hai bên tóc ra để cô nhìn rõ vẻ thảm thương của mình ra làm sao.Càng nhìn cô càng ghê tởm vẻ mặt lúc nào cũng chỉ có nước mắt này.- Mày có giỏi thì giết tao đi.- Ây, ả đàn bà không sợ chết này.Hắn bỏ đi lên tầng trên, một hồi sau xăng từ trên đầu cô chảy xuống khắp mặt rồi ướt hết cả cơ thể.


Xung quanh cô cũng không ngoại lệ từ trước đã có rất nhiều xăng rồi.- Hey, chết chung cho vui.

Đời này tôi làm việc ác, nhưng cuối đời thực hiện di nguyện của cô là đòi chết.

Ấy là việc tốt á nha.Nghe xong câu này cô rất muốn cười nhưng mà mở miệng rất đau.Chiếc bật lửa rơi xuống, cả cơ thể nhấn chìm trong biển lửa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận