Đoản


Trên sân thượng cao nhất của một tòa nhà ở thành phố, Thanh Thần mặc chiếc váy trắng ngồi trước mép sân thượng mà thả hai chân xuống đung đưa, để mặc cho làn gió thổi nhè nhẹ đi mái tóc dài đen nhánh của cô và vạt váy.Trông cô như một cái xác không còn hồn phách, vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lại bi thương đến mức làm người ta phải chạnh lòng.Từ dưới đất dần có nhiều người nhìn thấy một cô gái đang ngồi ở trên sân thượng, bọn họ chụm lại thành một chỗ mà chỉ trỏ: “Không phải muốn tự tử đấy chứ?”“Chắc là tự tử rồi, ngồi ở chỗ cao như vậy, chỉ cần rướn người một cái là sẽ tan xương nát thịt mất.”“Cô gái! Cô gái!”“Mau...!mau gọi cảnh sát đi! Có người muốn tự tử!” Mọi người ra sức hét nhưng dường như Thanh Thần vẫn không nghe thấy mà làm ngơ, sắc mặt thanh thản lặng lẽ nhìn bầu trời u ám.Nhiều người thấy tình hình nghiêm trọng bèn gọi cảnh sát.Do quá nhiều người tụ lại một chỗ bàn tán xôn xao nên đã gây sự chú ý đến một hôn lễ đang diễn ra ở nhà thờ bên cạnh.Tưởng Đường mặc bộ Âu phục sang trọng đi ra khỏi nhà thờ vì ở bên ngoài quá ồn ào gây ảnh hưởng đến bầu không khí vui vẻ bên trong, nào ngờ khi nhìn thấy bóng hình người con gái trên sân thượng anh lập tức cứng đờ cả người, không nói không rằng chạy thẳng một mạch lên sân thượng phía đối diện.Từ phía sau Thanh Thần bất chợt vang lên một tràng tiếng bước chân gấp gáp, cô không cần nhìn cũng biết là ai đến.Chỉ thở dài một hơi mà lặng lẽ ngâm nga câu hát sầu bi thảm.“Thanh Thần! Em đang làm gì vậy?” Tưởng Đường thở hồng hộc chạy đến phía sau cô, lạnh giọng hét lên.Làn gió nhẹ thổi bay mái tóc dài của Thanh Thần, cô mỉm cười chống tay xuống đất rồi đứng dậy, cả người đứng trên mép sân thượng, chỉ cần làn gió mạnh hơn hoặc có người động một cái là sẽ ngã xuống từ nơi này.“Đừng qua đây, nếu anh còn bước tới em sẽ nhảy xuống.” Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của Tưởng Đường, Thanh Thần cười khổ mà hét lên.“Được, tôi không qua.

Em mau quay lại đi.” Tưởng Đường có chút sợ hãi mà bước chân sững lại, không dám tiến thêm nữa.Bóng lưng của Thanh Thần toát lên một sự thê lương chưa từng có, cô ngẩng mắt nhìn bầu trời xa thăm thẳm, nở nụ cười xinh đẹp nhưng lại vô cùng sầu thảm: “Tưởng Đường, hôm nay anh kết hôn rồi.

Anh nhất định phải sống thật tốt nhé, nhưng mà, xin lỗi anh.


Em không thể đến hôn lễ mà chúc phúc cho anh được, bởi vì em không có đủ can đảm để nói ra câu đó.

Vậy nên em đã lên đây để lặng lẽ quan sát anh, nhìn anh cùng cô ấy nắm tay nhau vào lễ đường, nhìn anh và cô ấy tuyên thệ và trao nhẫn cho nhau.

Em chỉ có thể lặng lẽ nhìn như vậy, không có tư cách để đau khổ hay làm gì khác cả.”“Thanh Thần...”Tưởng Đường ở phía sau ngậm ngùi chua xót, bộ dạng của cô bây giờ khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng không khỏi mà đớn đau.Thanh Thần khẽ mỉm cười, cô bất chợt quay người lại đứng đổi diện với anh.Chỉ cách anh vài bước chân mà cô cứ ngỡ xa tận chân trời: “Tưởng Đường, nếu như trước kia em chưa từng rung động với anh và yêu anh sâu đậm nhiều như vậy, thì bây giờ chắc chắc sẽ không đau khổ thế này, phải không?”Cô hít sâu một hơi khí lạnh, hai tay ôm lấy bả vai đang run rẩy, cười thanh thản: “Nhưng mà, em chưa từng hối hận vì yêu anh.


Tưởng Đường, anh đã cho em biết thế nào là hương vị ngọt ngào của tình yêu, nhung nhớ, tương tư, và cũng cho em biết thế nào là vị đắng cay chua chát của nước mắt.

Như thế cũng đã đủ lắm rồi.

Cảm ơn anh, cảm ơn vì anh đã xuất hiện trong cuộc đời của em một lần, cảm ơn anh đã đến bên em, ấp ủ trái tim của em bằng sự dịu dàng của anh.


Tưởng Đường, cảm ơn anh vì tất cả...!Sau này, anh nhất định phải sống thật tốt bên cô ấy nhé, đừng khiến cô ấy phải đau khổ như em.

Bởi vì cuộc đời và trái tim người con gái chỉ có một mà thôi, trao đi rồi sẽ không thể cho một ai khác nữa...”“Thanh Thần, có chuyện gì chúng ta từ từ nói được không? Em đứng đứng ở đó nữa, rất nguy hiểm, mau qua đây đi...” Mắt thấy giọng nói Thanh Thần mỗi lúc một nghẹn ngào đi, Tưởng Đường chậm chạp giơ tay từng bước về phía trước.Thanh Thần lắc đầu cười khổ: “Tưởng Đường, anh biết không? Em thật sự rất muốn quên anh, nhưng em không làm được, có phải anh thấy em rất ngốc không? Dẫu biết rằng anh đã không còn yêu em, nhưng em vẫn mê muội đắm chìm vào khoảng thời gian tươi đẹp của chúng ta, đắm chìm vào tình yêu đã không còn trọn vẹn nữa mà không cách nào thoát ra được.Giá như, em và anh chưa từng gặp gỡ.Giá như, em chưa từng tương tư nụ cười của anh.Giá như, em biết nhìn nhận hiện thực tàn khốc này sớm hơn một chút, thì trái tim sẽ không đau nhiều đến vậy, cõi lòng cũng không tan nát đến thế.Giá như, em không ôm hi vọng hảo huyền anh sẽ quay trở lại bên em.Giá như, em chưa từng lạc một ánh mắt của anh để rồi phải say cả một đời như vậy.Nhưng mà sau tất cả, em không thể nào trách anh được.

Nếu có trách, chỉ trách em quá quá mù quáng.Kiếp này không đến được với nhau, mong anh sẽ lưu lại hình bóng của em trong tim dù chỉ một lần thôi cũng được.Tưởng Đường, tình yêu em dành cho anh là một loại chấp niệm mà em không thể nào buông bỏ được.Nó dằn vặt em mãi khiến em rất hoảng loạn, không dám buông vì không nỡ, nhưng giữ lấy thì lại đau lòng...”Thanh âm của Thanh Thần mỗi một lúc chua chát, từ khóe mắt cô bắt đầu rỉ ra dòng lệ lạnh như băng, bàn tay cô vô thức siết chặt thứ gì đó không rời.“Em...” Tưởng Đường muốn nói câu gì đó nhưng cổ họng dường như bị nghẹn ứ lại, không thể thốt ra bất cứ lời nào.“Em yêu anh!” Thanh Thần ngẩng mắt nhìn người đàn ông cô yêu một lần nữa, giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống từ khóe mi làm tê buốt cả trái tim cô.“Tưởng Đường, hi vọng ở một kiếp nào đó, em và anh...!sẽ lại tương phùng.


Tạm biệt, người đàn ông em yêu nhất cả cuộc đời này.”Thanh Thần nở nụ cười xinh đẹp nhất rồi cô bất chợt thả người về sau.Mái tóc đen nhánh của cô bay phấp phới trong làn gió, như một cảnh tượng đẹp đẽ được điêu khắc từ trong tranh mà lại đau đớn đến tê tâm liệt phế.“Thanh Thần!” Tưởng Đường gào thét tên cô sau đó gấp gáp chạy đến muốn kéo cô, nhưng đã không còn kịp nữa...Thanh Thần như một cơ thể rỗng toát trái tim và tình yêu bị ngọn gió làm lay động, giây phút anh chạy đến chỉ còn kịp giật lấy một thứ từ tay cô, đôi mắt anh kịp thời thu lại nụ cười xinh đẹp mà lại thê lương đến tan nát cõi lòng của cô.Cứ như thế, Thanh Thần từ trên mép sân thượng rơi thẳng xuống, cô nằm trên đất, đôi mắt nhắm chặt, cả người chìm trong vũng máu đỏ tươi như đóa hoa bỉ ngạn nở rộ trong đêm tối...“Không...” Tưởng Đường tuyệt vọng đớn đau gào thét trong vô vọng, từ trên cao nhìn xuống một thân thể xinh đẹp bị nhuốm một màu đỏ tươi, trái tim anh như bị ai đó cứa từng vết.Anh run rẩy ngồi bệch xuống đất, hau tay run run chậm rãi mở tấm giấy trắng trong tay ra.Dòng chữ nắn nót thẳng hàng in lên trang giấy trắng.Đây xứ lạ vòng châu em trao đếnMái tóc huyền quà cưới tặng anhDòng chữ xưa giấy trắng mực xanhNay thay thế má hồng pha nước mắtĐêm bệnh viện chiều buồn thao thứcXác thân này lòng ốm xanh xaoKhông bóng anh an ủi lúc em đauBác sĩ bảo em đừng sầu nhớ nữaQuên làm chi chuyện tình gian dởGiấc mộng đầu anh có nhớ gì không anh?Hay giờ này anh bận tiệc tân hôn?Bên cô gái lạ giàu sang anh cho là đẹpKhông gian là chiếc quan tàiThời gian là chiếc áo dài màu đenKỉ niệm là chiếc bình ngangTương lai là chiếc khăn tang em quấn đầu.Những câu chữ trong trang giấy trắng tinh như từng nhát dao xuyên qua thẳng qua trái tim Tưởng Đường: “Thanh Thần...”Anh đau đớn siết chặt tấm giấy trong tay vào ngực, cơn đau tê dại từ trái tim truyền đến khiến anh thở không nổi.Một giọt nước mắt từ khóe mi Tưởng Đường rơi xuống ngấm vào tờ giấy trắng, tầm nhìn trước mắt dần trở nên mờ ảo hắn.Anh nghẹn ngào siết chặt lấy lồng ngực mình mà ngã khụy ra đất, đôi mắt như vô hồn nhìn lên bầu trời thăm thẳm, hình ảnh người con gái xinh đẹp hiện ra trước mắt anh.Thanh Thần nở nụ cười với anh.

Tưởng Đường muốn giơ tay chạm vào nhưng cô đã bất chợt biến mất, anh có đuổi theo thế nào cũng không còn kịp nữa.

Cô đã đi rồi, Thanh Thần đã rời xa khỏi chốn dương gian này, đi đến thế giới khác mà không có sự xuất hiện của anh, mãi không còn ở trên thế gian này nữa....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận