Đoản


"Lưu Phong! Anh có biết anh đang làm gì không?”“Đương nhiên!”Ánh Ly giương đôi mắt ngân ngấn nước cô đang cố mở thật to, thật to chỉ để nhìn rõ người đàn ông trước mặt này đây.Cô thật sự không hiểu, chỉ với khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy lại khiến anh thay đổi hoàn toàn sao? Chân mày đen đậm, sống mũi thẳng tấp, đôi môi đang mím chặt, cơ thể cao lớn tất cả được thu trọn vào ánh mắt cô, rõ ràng anh ấy vẫn vậy, vẫn phong độ, vẫn nghiêm túc, vẫn khí chất.

Nhưng có lẽ thứ thay đổi duy nhất chỉ là tình cảm mà thôi!Người đàn ông mà cô chấp nhận dùng cả thanh xuân của mình chỉ để đánh đổi lấy một nụ cười cho anh.

Người đàn ông mà cô chấp nhận cãi lời ba mẹ rồi bỏ lại tất cả mà đi cùng anh.


Cho đến tận lúc này cô thật sự không biết mình đã hiểu được gì về người đó hay chưa mà phải hy sinh cho người đó nhiều đến vậy.“Đương nhiên!” hai từ nghe rất bình thản và tự nhiên nhưng khi được thốt ra vào hoàn cảnh này, chễm trệ trở thành câu trả lời được trao tặng cho cô nghe sao mà đau lòng đến vậy?!Làm sao mà anh có thể trả lời một cách thong dong như vậy chứ? Anh thừa nhận rằng mình ngoại tình? Anh thừa nhận việc anh không còn yêu cô? Anh thừa nhận việc mình đang muốn tống khứ cô ra khỏi văn phòng này, khỏi cuộc đời anh sao? Không thể nào!“Em đã từng nói với anh điều gì anh nhớ không? Em rất ghét sự lừa dối, mà...mà em lại sẽ càng không thể chịu được sự lừa dối đó đến từ những người em tin tưởng nhất.

Em cho anh một cơ hội cuối cùng, anh nói đi, có phải anh hết yêu em rồi đúng không?”“Sao cô lắm lời thế? Anh ấy không còn yêu cô nữa đâu! Thứ nhà quê giẻ rách như cô thì làm sao xứng được với Lưu Phong, chỉ có An Nhiên tôi mới xứng thôi, có phải không Phong?”Câu hỏi của cô vừa dứt thì tiếng nói chua chát của ả tình nhân đang khoác tay bên cạnh anh la oai oái lên.

Ả còn đánh mặt sang Lưu Phong hỏi, chỉ để khẳng định tình cảm giữa hai người? Hay ác hơn là muốn cắt đứt đi toàn bộ niềm hi vọng của Ánh Ly?“Đúng vậy...”Lưu Phong vừa trả lời vừa đưa đôi mắt sang hướng khác như đang che giấu điều gì đó, câu nói của anh cũng còn chứa đựng vài phần do dự.Chỉ vừa mới nghe câu nói “em cho anh một cơ hội cuối cùng” của Ánh Ly, Lưu Phong cảm nhận được một mối nguy hiểm đang bám víu lấy anh.

Nó như bảo anh rằng nếu từ bỏ cơ hội này thì cả đời anh cũng không thể nào có lại được, sẽ không còn cơ hội nào để giải thích nữa.

Chợt sự đau nhói khiến người anh khẽ run lên, những sợi dây thần kinh truyền đến cảm giác tê buốt, rân rân lên theo nhịp đập của tim, khó chịu đến ngợp thở, anh phải cố lắm mới có thể gặn ra được hai chữ.Nỗi đau lòng kia thì có xá gì so với từng nấc thịt đang thay nhau cấu xé trong cơ thể Ánh Ly.


Người đàn ông đó đã thật sự không còn yêu cô nữa rồi sao? Đoạn tình cảm sâu nặng ấy đến đây đã chấm dứt? Thì ra bấy lâu cứ tưởng trọn đời hoá ra chỉ là nghiệt duyên, là một mối tình mang đến sự thống khổ không khác gì lăn trì!Đầu óc cô lúc này trống rỗng, cô cử động người mình, bước ra khỏi căn phòng ác quỷ này.

Không gian trong đây, cô không ngấm nỗi!Cô chỉ có thể chọn cách này để ra đi, như vậy cô có thể giữ lại được cho mình một chút gì đó tự tôn.

Tôn chỉ của cô trước giờ là vậy, nếu anh còn yêu dẫu chỉ một xíu thôi cô cũng sẽ cố chấp ở lại mà giữ lấy, còn hết rồi thì níu kéo được gì đây? Cũng chỉ là dày vò, càng níu càng đau thế cố để làm gì? Chỉ có nước tổn thương thôi, nên ra đi là điều không tránh khỏi.Giá như cô dời sự chú ý của mình, chỉ một phần vạn thôi về cái do dự kia, có lẽ bóng lưng ấy đã không khuất khỏi phòng nhanh đến vậy, ưu phiền đến vậy, nặng nề đến vậy...Linh cảm của con người ta đôi khi rất đúng, liệu lần này có thật sự thành sự thật không? Linh cảm của Lưu Phong là về một màu đen ánh đỏ đang mập mờ ở phía trước, anh sẽ bước tiếp hay nên dừng lại?“Làm sao vậy Phong? Trông anh cứ như người mất hồn vậy! Có phải anh còn tình cảm với cô ta không???”“Làm gì có! Anh chỉ yêu mỗi em thôi!”Tạm thời Lưu Phong thôi nghĩ đến, anh tiếp tục cùng ả tình nhân kia day dưa trong phòng làm việc.Vì có lẽ anh đang tin vào thứ gì đấy!“Ánh Ly! Em yêu anh mà có đúng không?”“Đương nhiên rồi! Không yêu anh thì yêu ai đây?”“Tình yêu là phải có sự tin tưởng, em hứa với anh đi.

Cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, em vẫn phải tin anh, tin anh yêu em, một lòng một dạ, con tim của anh chỉ có mỗi em thôi, em phải tin có nghe rõ chưa, Ánh Ly?”“Em biết rồi mà, anh có biết anh đã nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần chưa vậy? Mệt chết đi được!”“Được được rồi, em ghi nhớ là được!”Chiếc tà váy trắng được cơn gió đong đưa tạo nên sự thanh thoát của một người con gái.


Ánh Ly với đôi mắt đỏ hoe, còn chút nước đang vươn đọng, đôi môi cô run rẩy kịch liệt, khuôn mặt nhăn nhó khó coi.

Nhưng không thể nào phủ nhận được cái nét đẹp hài hoà trên gương mặt trong sáng, thuần khiết đó, ấy vậy mà nó còn chứa đựng sự tuyệt vọng không thấy đáy, đôi mắt cô vẫn đẹp chỉ là không còn hình ảnh, nó mông lung, vô hồn, đôi môi cô vẫn màu anh đào, đỏ mọng chỉ là được tô đậm thêm một chút đỏ tươi của máu.“Anh nói dối! Tại sao vậy, anh nói anh chỉ yêu em thôi mà, vậy tại sao...tại sao...mọi chuyện lại thế này chứ?”Em đã tin tưởng anh đến mức không phòng bị cho mình, để giờ đau thấu tâm can.Em đã tin tưởng anh đến mức trao trọn trái tim mình cho anh, để giờ anh bóp nát.Anh đã phản bội em mà bên cạnh cô ta yêu chiều sủng nịnh.Anh đã phản bội em mà bên cạnh cô ấy mặc cho tim em rỉ máu.Lưu Phong em đã thật sự yêu sai người, em có nên 'rời đi' không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận