Đoản


“Em có thai rồi.”“Vậy sao?”“Anh có vui không?”“...”Đầu dây bên kia vang lên những tiếng “tít tít” khô khốc.

Thanh Nhi buồn bã cúi đầu xuống, nhẹ nhàng xoa xoa chiếc bụng đang nhô lên của mình.Vốn dĩ cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã không có thứ gọi là tình yêu.

Hắn và cô đơn giản chỉ là hai người đến với nhau từ một bản hợp đồng, qua loa và nhanh chóng.

Thanh Nhi biết anh sẽ không thích đứa bé này, càng có phần chán ghét nó.Nhưng cô không muốn...!phá thai.Con của cô...!cô sẽ bảo vệ nó!(...)Đến tối Tần Phong bước về nhà, không thấy đèn bật sáng thì cất giọng hỏi:“Thanh Nhi, sao cô không bật đèn lên vậy?”“...”Không một tiếng đáp lại.

Cả gian phòng đều im bặt, ngoài giọng nói của bản thân ra thì không còn nghe thấy tiếng của ai nữa.

Hắn thấy vậy thì chau mày lại, đảo mắt tìm người, ngày thường chỉ cần hắn lên tiếng thì cô chắc chắn sẽ đáp lại mà.“Phu nhân đi đâu rồi?”Tần Phong bước ra khỏi phòng ngủ, đanh giọng hỏi những người hầu trước mắt.“Dạ, thưa, phu nhân có việc đi từ sớm rồi ạ.


Cô ấy muốn đưa lá thư này cho ngài.”Một trong số những người làm ở đây từ tốn thông báo lại, hai tay lôi ra một phong thư nhỏ màu trắng.Hắn khó hiểu cầm lấy, trong lòng ngứa ngáy không thôi, có cảm giác như đây sẽ là một chuyện gì đó rất xấu.“Tần Phong, em biết anh không muốn có đứa con này.

Nhưng em không bỏ nó được.

Em quyết định sẽ đi ra nước ngoài một thời gian, cụ thể vẫn chưa biết khi nào sẽ về.

Đơn ly hôn em đặt trên bàn.”“Xoẹt.”Bức thư bị xé nát thành đôi, Tần Phong đen mặt vò nát nó.

Sát khí bao trùm lấy cảnh vật, hắn nghiến chặt răng, rít ra từng lời:“Mau! Dù có lục tung cả nơi này, cũng phải tìm ra được cô ấy!”Chết tiệt! Hắn sắp mất vợ đến nơi rồi!(...)Sáu năm sau.Thanh Nhi quay trở về thành phố cũ.

Lần này cô không còn đi một mình nữa, bên cạnh cô là một đứa trẻ kháu khỉnh, đang lon ton chạy trông thật đáng yêu.“Miên Miên, đừng nháo.


Con phải đi sát theo mẹ, nghe chưa?”“Vâng ạ.”Cậu ngoan ngoãn đáp lại.“Ngoan lắm.”Thanh Nhi mỉm cười, dịu dàng xoa đầu đứa nhỏ.

Bỗng từ đằng sau, vang lên một giọng nói thân quen.“Về rồi hả? Lâu không gặp.”Cả người cô thoáng chốc lạnh toát, giống như đột nhiên bị vứt sang Nam Cực.

Một lúc lâu mới run rẩy quay lại, đôi mắt bàng hoàng nhìn người trước mặt, giọng lạc hẳn đi:“A...!Anh sao lại ở đây?”“Sao tôi không thể ở đây? Cô cũng giỏi đấy, chạy trốn được tận sáu năm.”Phải, trong sáu năm dài đằng đẵng ấy, không ngày nào là Tần Phong không phát lệnh tìm kiếm, có hôm còn quên cả ăn cả ngủ.Hôm nay, sau khi nhận được tin báo đã nhìn thấy phu nhân, hắn liền tức tốc chạy đến đây, còn chưa kịp chuẩn bị gì, công việc cũng bỏ lại phía sau.

Nhưng xem ra...!trong lúc bản thân đang đau khổ vì mất vợ thì ai kia sống thật tốt.Lia mắt nhìn xuống đứa trẻ đang nấp sau lưng cô, hắn cười lạnh:“Ồ, cô nuôi nó tốt nhỉ? Con của tôi đúng không?”“Tôi...”Thanh Nhi đang định nói thì Miên Miên đã ngơ ngác nghiêng đầu, giật giật lấy tay cô:“Ông chú kia là ai vậy ạ? Sao lại nói con là con của chú? Không phải mẹ bảo cha đã chết từ lâu rồi sao?”“Miên Miên!”Thanh Nhi giật mình hét lên, luống cuống giải thích.

Thôi xong rồi, đời cô chắc chắn sẽ chấm dứt mất:“Không...!Không phải như anh nghĩ đâu.”“À, ra là cô muốn tôi chết đến vậy sao?”Tần Phong nở nụ cười “hiền lành”, mặt hắn bắt đầu đen như đít nồi.

Không ngờ cô vợ hắn cực nhọc đi tìm, không tiếc tiền tiếc của, lại có gan dám nói những lời như vậy.“Á! Anh làm trò gì vậy?!”Cả cơ thể của Thanh Nhi bỗng bị nhấc bổng lên, cô vung tay loạn xạ, ngại ngùng không dám nhìn mặt con.“Về.

Tôi phải dạy em một bài học mới được.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận