Đoản


"Boss, thiếu phu nhân ném vỡ bình cổ mà ngài thích nhất""Cứ kệ cô ấy làm gì thì làm, để cô ấy an toàn là được"Thư kí nam nghe vậy thì thở phào, lần trước em họ của boss đến làm xước cái bình kia một tí đã bị giáo huấn cho một trận.

Bây giờ thiếu phu nhân lại được dung túng như vậy, hazzz."Boss, thiếu phu nhân bán biệt thự tân hôn của hai người, nói là địa thế không ổn""Được, cứ mặc kệ đi"..."Boss, thiếu phu nhân vào câu lạc bộ bóng rổ của ngài, thi đấu với mọi người trong đội một, lại còn cá cược, giờ thua hết tiền trên người rồi.

""Mặc kệ cô ấy, cô ấy có tiền dự trữ"...."Boss, thiếu phu nhân với Đồng Hy tiểu thư cãi lộn ở câu lạc bộ bóng rổ, phó đội trưởng, đã gọi điện đến rồi"Lúc này Nạp Lan Kính mới buông bút rời bàn làm việc.

Anh cầm lấy áo khoác,thư kí lái xe đưa anh đến câu lạc bộ.Sân tập lúc này hơi hỗn loạn, cả đội bóng rổ vây quanh Lâm Mặc Sênh, một thanh niên hơi gầy kéo Đồng Hy về phía sau, che chắn cho cô ta.Thấy Nạp Lan Kính vào, mọi người tự giác tách sang hai bên, nhường đường."Boss...!""Đội trưởng...!"Nạp Lan Kính quét mắt một vòng, hướng về phía thanh niên đang che chắn cho Đồng Hy, bước nhẹ đến rồi kéo cô ta ra phía trước.

Một bên má cô ta sưng vù lên, hiện rõ vết cào, anh cau mày:"Có chuyện gì"" Không sao, là do em không cẩn thận, không liên quan đến Mặc Sênh"Cô ta vờ bưng mặt, lắc đầu giải thích, nhưng khoé mắt ướt nhẹp lại bán đứng lời nói kia.

Mọi người trong câu lạc bộ càng đồng cảm hơn, trong số đó có một thanh niên bất bình lên tiếng thay cho Đồng Hy."Đồng Hy, rõ ràng ai ở đây cũng nhìn thấy chị dâu đánh cô, cô không cần giải thích cho chị ấyấy"_Hắn lại quay sang Mặc Sênh nãy giờ vẫn phong khinh vân đạm đứng đó như thể chuyện không hề liên quan đến mình vậy.

Lên tiếng chất vấn:"Chị dâu, chúng tôi thấy cả rồi.

Chị Đồng Hy chỉ muốn quan tâm chị một tí, đưa canh giúp chị, sao chị lại tát cô ấy chứ""Tôi...? "Mặc Sênh chỉ tay vào mình, bật cười, nụ cười tràn ngập khinh bỉ.

Lười đáp lại cậu ta.Thái độ của cô lại càng khiến mọi người xung quanh chán ghét.

Tiếng xì xào lại nổi lên, Nạp Lan Kính lúc này mới lên tiếng:"Bà xã, em sao lại không biết lí lẽ như vậy, là do anh quá chiều em? ""Tôi không biết lí lẽ, nếu như vậy cô ta còn mạng đứng đây chắc.


"Mặc Sênh ngoắc ngoắc khoé môi, đúng chuẩn ngang ngược coi trời bằng vung.

Điều này thành công chọc cho Nạp Lan Kính nổi giận, hắn khống chế giọng nói, ra lệnh:"Lần này em quá đáng, xin lỗi cô ấy""Tại sao? "Cô ta tự tát vào mặt mình thì thế dell nào cô phải xin lỗi nhỉ."Chị vô duyên vô cớ đánh chị ấy, chúng em nể mặt đội trưởng, chị xin lỗi một câu là được.

Chị Đồng Hy không phải người hẹp hòi, sẽ tha lỗi cho chị""Oh...!Được thôi"Mọi người thấy Mặc Sênh không bướng bỉnh nữa mới thở phào.

Mặc Sênh đến bên cạnh Đồng Hy, không nói gì, rồi đột nhiên giơ cánh tay lên cao, giáng xuống một bạt tai phía bên má còn lại.

Sau đó giọng nói giễu cợt vang lên:" Xin lỗi, sơ ý quá"Mọi chuyện xảy ra chỉ trong vài chục giây đồng hồ, lúc mọi người tiêu hoá kịp thì má bên kia của Đồng Hy đã phồng rộp lên, in hằn vết xước do móng tay cào vào cực kì đáng thương.

Lúc này Nạp Lan Kính đã thực sự bùng nổ:"Lâm Mặc Sênh, em...!""Tôi làm sao, muốn tôi xin lỗi thì tôi phải làm đã mới xin lỗi được chứ, làm sao? ""Em, theo tôi về...!"" Khoan, có cái này muốn cho anh nghe.

"Mặc Sênh rút trong túi áo ra một chiếc bút nhỏ, nhấn nhẹ lên thân bút, một âm thanh trong trẻo phát ra:"Mặc Sênh, cô đúng là ngu ngốc, cô nghĩ 5 năm qua Kính thật sự yêu cô sao.

Anh ấy chỉ vì số cổ phần mà bố cô để lại cho cô thôi, người anh ấy yêu là tôi, anh ấy chỉ vì theo ý cha mới lấy cô, đủ 5 năm rồi li hôn, cổ phần kia sẽ sang tên anh ấy.Cái danh em họ ấy dán lên người tôi mà cô cũng tin được, haha, ngu ngốc.

Hiện tại tôi và anh ấy cũng đã có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau rồi.Cô còn tưởng mình là Nạp Lan thiếu phu nhân sao? Sao vậy, sao không nói gì? Có phải hận lắm không....! "Mặc Sênh tắt bút, ánh mắt quét lên người Nạp Lan Kính."Không ngờ đại thiếu gia của Nạp Lan gia tộc lại cần món tiền nhỏ kia đến vậy đấy.

"Mọi người trong sân cũng ngơ ngác, không tiêu hoá nổi lượng thông tin kia vài kẻ không biết gì cũng đứng xem kịch vui.


Đồng Hy mặt tái mét sợ hãi, không ngờ cô ta lại ghi âm lại, cô ta có chuẩn bị trước?Nạp Lan Kính nhìn Mặc Sênh một cách đờ đẫn, không ngờ cô đã biết.

Mặc Sênh ném ra cho anh hai quyển sổ màu xanh, là chứng nhận ly hôn của toà án.

Cô từ đâu mà có thứ này."Đã vậy cho anh luôn, bổn cô nương không cần thứ rẻ rách kia.

Còn cô nữa, cái tát kia coi như tự vả ."Dám tự do hắt nước bẩn vào mặt cô, cho là bà đây ăn chay mà lớn lên chắc.Gã thư kí từ trong đám người kia, tỏ vẻ bất bình lên tiếng:"Từ trước tới giờ, boss vẫn luôn rất quan tâm chị, mọi chuyện chị làm đều dung túng.

Ko thể có chuyện như vậy được, chắc chắn có hiểu lầm gì đó"Vẻ mặt Lâm Mặc Sênh lúc này giống như nghe phải chuyện cười,ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía gã thư kí, trên môi nở nụ cười nhạt khiến gã bất giác lui về phía sau :"Ha? Quan tâm! Hay cho cái từ quan tâm, đặt lên người Nạp Lan Kính có phải rất buồn cười hay không? "Mặc Sênh đột nhiên nhấc chân, hướng về người mà cô gọi là ông xã suốt năm năm, giơ tay kéo mặt anh đối diện với mình:"Cứ để kệ cô ấy là câu nói quan tâm của anh sao? Cô ấy đủ tiền là câu nói quan tâm sao? Không ngờ thế giới này cũng có cái định nghĩa vặn vẹo đến vậy, sao tôi không biết nhỉ? Anh nói xem, Nạp Lan tiên sinh.

"Nạp Lan Kính âm trầm nhìn người con gái trước mắt, đôi con ngươi kia nhìn chòng chọc vào anh như muốn xé rách thể xác lẫn tâm hồn anh, phơi bày mọi thứ ra ánh sáng, ánh mắt này khiến anh vô cùng khó chịu, vô tình đẩy cô ra:"Đủ rồi"Mặc Sênh khôi phục lại anh mắt không có tiêu cự, đôi tay áp trên má hắn rơi xuống , lạnh lẽo liếc vẻ mặt vui vẻ khi thấy người gặp họa của Đồng Hy, mở miệng"À khoan, số tài sản kia của anh, tôi không cần một xu, nhưng số cổ phần của bố tôi, anh cũng đừng hòng lấy được một cắc.

Anh tưởng lấy tiền của tôi dễ thế sao? Đừng nói là 5 năm, cho dù 500 năm thì số cổ phần đó chỉ cần chưa có sự đồng ý của tôi, bố anh có muốn chuyển cũng chẳng chuyển được.

Thời gian qua, quậy chừng đó coi như anh đã trả hết nợ cho tôi, từ nay chúng ta...!ĐƯỜNG AI NẤY ĐI! "Nạp Lan Kính nhìn cô gái lạnh lùng trước mắt, cả người như hoá đá, cứng ngắc, đứng yên một chỗ.

Hắn đã tững nghĩ hoàn cảnh bản thân nói ra tất cả.

Nhưng bây giờ,,bốn chữ kia từ miệng cô cất lên, mặc cho tự tôn bị cô dẫm đạp, tim hắn vẫn nhói lên dị thường.


Từ ngoài cổng, một cô gái tóc vàng, đuôi gợn sóng dẫm đôi giày cao gót bước vào.

Cô hướng về phía Mặc Sênh, cúi người, thấp giọng gọi một tiếng"Cô chủ, xe đã chuẩn bị xong, hành lí đã đưa về Du Uyển Cảnh.

Chúng ta có thể đi rồi"Gã thư kí nhìn cô gái kia, mắt nhất thời trọn to:"Phong Cầm, sao cô...!"Cô gái chẳng cần nhìn gã thư kí kia, cắt đứt lời hắn nói, máy móc tiếp lời:"Anh muốn hỏi sao tôi không đi theo Đồng Hy tiểu thư phải không? Tôi, vốn là người của Mặc Sênh tiểu thư, 5 năm qua chỉ là mạo danh người của đưa cơm tối cho Nạp Lan tổng đây thôi.""Vì sao....!"Lần này gã thư kí kia thật sự há hốc miệng, không thể tin vào tai mình.

Mỗi ngày, bất kể mưa gió như thế nào, Phong Cầm cũng đúng giờ đưa cơm tối cho boss, liên tục 5 năm như thế đều là lấy danh nghĩa của Đồng Hy tiểu thư."Bởi vì nếu là Mặc Sênh tiểu thư gửi, hắn sẽ bỏ qua một bên"Một câu nói làm mọi người chết lặng, cô biết tất cả từ lúc mới lấy boss của họ, lại cam tâm sống sau bóng người thứ 3 suốt 5 năm.

Cô phải cô độc và tủi thân đến nhường nào.Gã thư kí mặt méo xẹo, xấu hổ cúi gầm mặt.

Thì ra lâu nay hắn luôn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.Mặc Sênh quét mắt về phía Phong Cầm, lạnh nhạt nhắc:"Nhiều chuyện "_"Về trước đi, tôi có việc, bắt xe về sau""Nhưng trời còn mưa lớn, tiểu thư...!""Chuẩn bị ô cho tôi.

"Mặc Sênh ném quyển sổ ly hôn màu xanh ra trước mặt Nạp Lan Kính, một đường đi thẳng.

Phong cầm cũng nhặt túi xách của cô trở về rồi nối gót theo sau.

Đằng sau có tiếng gọi vọng lại:"Chị dâu,..."Người vừa nói là một thiếu niên trẻ,mang vẻ mặt hối lỗi nhìn về phía Mặc Sênh.

Hắn muốn xin lỗi vì đã luôn nói xấu, xa lánh, thậm chí thái độ cũng chẳng kính trọng là mấy, xin lỗi vì chưa từng coi cô là chị dâu của toàn câu lạc bộ dù chỉ một lần.

Hắn luôn cho rằng người hợp nhất với Boss chỉ có người thanh mai trúc mã Đồng Hy, luôn bài xích cô."Xin lỗi, tụi em..."Mặc Sênh không có dừng bước, chỉ buông lại một câu :"Tôi là người hẹp hòi, lời xin lỗi này không nhận nổi.

Mong lần sau không gặp lại.


"Toàn thể im lặng, hối hận nhìn bóng lưng cô gái khuất sau cánh cửa.Thực ra, bên cô rất vui, chỉ là họ luôn lạc hậu, phiến diện, bỏ qua một người chị dâu tốt như vậy.Sau khi Phòng Cầm về trụ sở , Mặc Sênh cứ thế vứt chiếc ô qua một bên, đứng giữa trời mưa.

Lúc này cô cần tỉnh táo hơn, nước mưa tấp vào mặt, chất lỏng trong suốt trong mắt nhất thời không kìm được chảy ra.

Cô nhịn đủ rồi, cô không ao ước thế giới công bằng, không cần nhiều.

Vậy mà, tất cả đều muốn dối gạt cô....!Cô bây giờ,chết tâm rồi.Trong màn mưa ấy, 5 chiếc ô đồng thời xuất hiện, che cho cô.

5 người đàn ông, khí chất mạnh mẽ có, nhu hoà có, manh manh cũng có, tất cả như một bức tranh cực phẩm bao vây cô ở giữa.

Một chiếc áo khoác trùm lên thân thể cô, hơi ấm vẫn còn lưu lại.

Giọng nam đầy từ tính vang lên:"Sênh , Tụi anh đã nói sẽ luôn chờ em.

Em hà tất phải chạy theo một kẻ khốn nạn luôn thương tổn em như vậy.

Về đây với bọn anh, hứa sẽ phục vụ em thật tốt.

Bọn anh giúp em "rèn luyện thể lực"đè chết cặn bã nam kia.

Nhưng trước tiên về nhà cái đã, bọn anh không ngại làm tình dưới mưa, nhưng mà em, chắc ngại? ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận