Đoạt Thế Tranh Thiên


A Đẩu đứng cạnh bên, nhìn tình cảnh quen mắt, bỗng chốc toàn thân run lên như sợ hãi điều gì.
Tên Địa Long Bang điệu ngữ khó chịu nói:
- Quy định ở đây đến xem liền phải đặt cược.
Đồng thời cách đó không xa, một tên Địa Long Bang thân hình cao lớn, to giọng quát qua:
- Là kẻ nào đến xem không đặt cược!
Vài người đang xem cũng quét ánh mắt khinh thường nhìn đến.
Đan Đồng chép miệng rụt rè, thầm nghĩ:
“Đám người này thật biết tranh thủ kiếm lợi”
A Đẩu lo lắng, nói nhỏ với Đan Đồng:
- Khách quan, là quy định ở đây.

Người đến xem phải đặt cược một chút, bằng không sẽ không yên với Địa Long Bang.
Đan Đồng vậy mà không chút hoảng sợ, còn có vài tia chán ghét.

Lạnh nhạt ném tới bốn khối Linh Thạch nói:
- Ta đặt cả hai, mỗi tên hai khối.
Mấy tên Địa Long Bang như đã liệu trước, nhìn nhau cười đắc ý.

Đan Đồng có chút khó hiểu, lại không để tâm, tiếp tục xem trận đấu.
Một khắc sau, trận đấu đã đến hồi kết.

Tên có râu toàn thân đẫm máu, còn mất một cánh tay, nhưng mà hắn là kẻ thắng.

Tên kia bị đánh đến máu thịt bê bét, chết tại chỗ, thanh đao trên tay gãy vụn rải rác.
Đám đông hai chiều cảm xúc ào ạt đổ ra, người thắng cược reo hò sung sướng, kẻ bị thua oán trách thở than.
Một tên Địa Long Bang đưa đến cho Đan Đồng ba khối Linh Thạch, nhạt lời:
- Phần phí cược của ngươi!
Đan Đồng sững người:
- Thế nào chỉ có ba khối?
Trong lòng ấm ức khó tả:

“Bản thân ta không thích cá cược, nên đặt cả hai, ai thắng ta cũng huề vốn, ài..

vì sao lại hao hụt một khối!”
Tên Địa Long Bằng cười khinh, giảng dạy: — QUẢNG CÁO —
- Ngươi thua hai khối, hai khối thắng được, liền đóng thuế một phần.
Đan Đồng nhớ đến kiểu cười khó hiểu của hai tên thu cược trước đó, tức giận buông lời mắng:
- Giảo hoạt..

các ngươi thật giảo hoạt!
Tên Địa Long Bang chau mày, thách thức:
- Thế nào, không phục à.

Không phục có thể đến tổng đàn của chúng ta kiện.
Hàn Phi hết nghe thấy tiếng cổ vũ, biết trận đấu kết thúc.

Lúc trở lại vừa hay bắt gặp sự tình, liếc mắt đã biết đám người nọ dựa hơi Bang Hội tự ý chiêu trò, liền lên tiếng doạ nạt:
- Các ngươi làm việc lỗ mãng, có thời gian ta sẽ đến tổng đàn Địa Long Bang hỏi cho ra ngô ra khoai.
Tên Địa Long Bang nọ chột dạ, ngoảnh bước quay đi, nhưng vẫn to họng ngang một lời đáp:
- Mời đến..
Hắn lại không tin sự tình một khối Linh Thạch sẽ đi tới đâu.
Ba người dễ dàng nhìn ra ý tứ, cười xuỳ mỉa mai.

Bỏ mặc một bên, đi đến quán rượu.

A Đẩu lại ngồi bàn khác, chỉ kêu tới một ấm trà.
Đan Đồng mắt ở chỗ A Đẩu, tay khều Hàn Phi, điệu ngữ xỏ xéo một nơi khác nói:
- Ngươi xem A Đẩu thuộc Thanh Lân Hội gì đó, lại rất khuôn phép không như Địa Long Bang kia.
Nghĩ đến, Đan Đồng càng không bỏ được cục tức khi nãy, lầm bầm mắng:
- Địa Long Bằng giảo hoạt, tức chết ta.
Một khối Linh Thạch đối với Y hiện tại không đáng tiếc, bất quá đây là lần đầu hắn bị lừa gạt trắng trợn như vậy.
Hàn Phi bật cười, an ủi:
- Đan huynh, chỉ là chút chuyện nhỏ, không đáng để tâm, tránh ảnh hưởng thanh tịnh căn cơ.
- Lại nói Thân Lân hội gì đó cũng có thể đồng dạng như Địa Long bang kia.

Có chăng chỉ tên A Đẩu này phẩm chất cũng không tệ, huynh gọi hắn qua mời một bữa đi.
Đan Đồng vui vẻ gọi A Đẩu, hắn nhiều lần từ chối, Đan Đồng liên tục mời, thành ra sự tình gây chú ý một ít khách nhân trong tửu quán.

A Đẩu vì vậy cũng miễn cưỡng đến ngồi.
Đan Đồng rót rượu cho cả bọn, hỏi han:
- A Đẩu, ngươi làm công việc này đã bao lâu? — QUẢNG CÁO —
A Đẩu tay nâng chén, cũng kính một hơi uống cạn, thật thà đáp:
- Bẩm hai vị, ta cũng chỉ mới làm được một tháng, đây lại là chuyến đầu tiên của ta.
- Cho nên ta có ý định, khi thu phí các vị sẽ trừ ra phần của ta, bớt lại 30%.
Đan Đồng như quen tật, lại cuối đầu thô thiển nhẩm tính.

Hàn Phi hắng giọng:
- không được, sao có thể tính lẹm vào phần công sức của ngươi, ta xem chúng ta đồng lứa tuổi, không cần phải lúc nào cũng cung cung kính kính, tuỳ ý xưng hô một kiểu gần gũi hơn.
A Đẩu nghe qua nghẹn ngào, lại nâng ly rượu một hơi uống xuống, xúc động thành lời:
- Cũng được, ta xem nhỏ tuổi nhất, vậy gọi các vị là đại ca đi.
Đan Đồng nghĩa cử nghi ngút, giới thiệu đến:
- Ta gọi là Đan Đồng, mười sáu tuổi.

Đây là Hàn Phi, mười lăm tuổi.

Bọn ta không cùng họ, chẳng sinh cùng nhà lại xem nhau như huynh đệ ruột thịt.

A Đẩu ôm quyền lễ độ:
- Ta Lưu A Đẩu, mười bốn tuổi.

Đa tạ Đan huynh, Hàn huynh chiếu cố.

Không xét thân phận.
Ngưng một chút, ngữ khí thoáng sụt sùi nói:
- Không dám giấu hai huynh, thật ra ta còn phụ thân đang bệnh nặng ở nhà.

Trước đây gia phụ làm công việc người dẫn đường như này nuôi ta khôn lớn.

Đối với ta công việc này hiện tại rất quan trọng.
Đan Đồng mũi lòng, thấp giọng:
- không ngờ ngươi còn có bối cảnh thê thảm đến vậy, còn là hài tử có hiếu.
Nói xong một câu, chép miệng không yên mấy cái, lại đổi ngữ khí tựa khích lệ:
- không nhắc chuyện buồn nữa, đến..

đến, chúng ta say một bữa
Cả bọn ba người nói nói cười cười, ăn uống no say.
Nửa canh giờ sau, ai nấy da mặt ửng đỏ, bước ra tửu quán.

A Đẩu mắt nhắm nghiền, liên tục nấc cục, còn không ngừng lẩm bẩm gì đó.

Đan Đồng choàng tay qua vai Hàn Phi, hát nhảm khúc ca nào đó, mà nghe câu được câu không.

Hàn Phi tay ôm bầu rượu, thỉnh thoảng lại đưa lên nhấp một ngụm.

Cả bọn loạng choạng bước thấp bước cao, thoạt nhìn qua ba kẻ này chẳng khác gì mấy lão già nát rượu.
Võ giả khi uống rượu, có thể buông thả tận hưởng cảm giác say xỉn như người thường.

Lúc cần thiết, vận khí thoát lực men rượu liền tiêu tan.

Thông thường võ giả trọng danh dự, nên ít khi để lộ bộ dạng như trên.
A Đẩu buồn vì hoàn cảnh bản thân, Đan Đồng ham vui, Hàn Phi lại là đang thưởng thức trạng thái tuổi trẻ vô tư say khước chẳng quản sự đời.
Kiếp trước hắn tuy cường giả tu vi chưa tính, bản lĩnh có thừa, ngay từ khi bé xíu đã một đường chém giết tranh đoạt mà lên.

Bằng hữu tuổi thơ không có một bóng, bằng hữu khi trưởng thành đều là bằng hữu đến vì lợi ích, có qua có lại mà sinh liên kết.


Đúng với câu đại thụ cô độc.

— QUẢNG CÁO —
Trùng sinh một kiếp liền thoải mái hưởng thụ cảm giác chưa từng trải này.
Bọn hắn còn đang lảo đảo, bước nặng bước hụt, chỉ kém một chút là ngã lăng ra đất.
Từ xa đi đến nhóm bảy người bộ dáng hung hăng, dẫn đầu là một đại nương thân hình đồ sộ, miệng mở lớn mắng đến:
- A Đẩu cái tên lười biếng nhà ngươi, không lo chăm chỉ làm việc, ở đây cùng đám bạn đầu đường xó chợ của ngươi say xỉn, hôm qua còn quỷ gối khóc lóc xin khất nợ, hôm nay đã có tiền uống rượu rồi.
A Đẩu mở hờ đôi mắt, trong thấy đại nương kia liền tỉnh táo hẳn ra.

Nhìn bọn Hàn Phi, lại nhìn đến đại nương kia, lắp bắp:
- Ta..

ta, bọn hắn..
Đại nương nọ nghiến răng, cắt ngang:
- Ngươi..

ngươi, ta..

ta..
- Hôm nay một là trả nợ, bằng không xác định no đòn đi..
Đại nương dứt lời, sáu tên tráng niên bước lên phía trước, xoắn xoắn tay áo, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm A Đẩu.
A Đẩu khom người, bò đến, níu vạt áo đại nương khóc lóc giải thích lẫn quả quyết:
- Đại nương, ta không có lười biếng.

Hai người kia là khách nhân của ta, ta chỉ vào tửu quán uống với họ một chút, năm ngày nữa..

năm ngày nữa ta sẽ có đủ Linh Thạch.
- Đại nương, bà nể mặt phụ thân ta.

Cho ta năm ngày nữa, ta sẽ trả đủ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận