Chương 30: Đẹp
Kinh Ngạo Tuyết dựa cửa nhìn một hồi, chờ Thẩm Lục Mạn đắp chăn cho Liễu Nhi rồi đi ra, mới nhỏ giọng hỏi: "ngươi có cách trắc thí linh căn không?"
Thẩm Lục Mạn không biết vì sao nàng đột nhiên hỏi cái này, nàng suy nghĩ một hồi mới nói: "không có, ở tu tiên giới muốn trắc thí linh căn thì cần có trắc linh thạch, mặc dù vật đó ở Kinh gia nhưng cũng chỉ có một viên, tu sĩ bình thường cũng không có được."
Kinh Ngạo Tuyết a một tiếng hai người cùng đến nhà chính, Thẩm Lục Mạn may y phục hỏi: "ngươi muốn trắc thí linh căn cho Liễu Nhi sao?"
Hiện tại trong nhà chỉ có ba người, linh căn của Kinh Ngạo Tuyết đã hủy hết không thể tu luyện, nàng hỏi trắc linh thạch, chỉ có thể vì Liễu Nhi mà thôi.
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu cười híp mắt khen nàng nói: "tiểu nương tử thật thông minh."
Thẩm Lục Mạn liếc nàng một cái, liền xỏ chỉ may đồ, nói: "Liễu Nhi còn chưa đến tuổi, hiện tại cho dù có trắc linh thạch cũng không trắc được gì, việc này không vội."
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: "được rồi, vậy ngày mai ta bắt đầu dạy cho Liễu Nhi chút võ thuật phòng thân a."
Thẩm Lục Mạn nhìn nàng một cái nói: "ngươi biết?"
Nàng nhớ lúc trước Kinh Ngạo Tuyết còn ở Kinh gia, am hiểu nhất chính là pháp thuật, đây là bệnh chung của nhiều pháp tu, đối với thân thể rèn luyện không đủ, một khi hao hết linh khí thì sẽ gặp nhiều thua thiệt.
Bất quá nàng lại bị Kinh Ngạo Tuyết mở mang suy nghĩ, hiện tại điều kiện của đã tốt hơn nhiều, cũng không cần nàng thường xuyên lên núi săn thú kiếm tiền, nàng có thể bỏ chút thời gian dạy Liễu Nhi kỹ năng phòng thân.
Trước kia, Kinh Ngạo Tuyết đối với nàng không tốt luôn quyền đấm cước đá, một chút cũng không có cách thức, đánh vào người cũng không ra hồn.
Nàng tin tưởng so với Kinh Ngạo Tuyết ở phương diện này nàng so với nàng càng lợi hại hơn một chút.
Kinh Ngạo Tuyết nghe nàng phản vấn, trong lòng cũng có chút không phục, ở mạt thế nàng được xưng là kẻ thu dọn võ thuật, giờ lại bị Thẩm Lục Mạn nghi ngờ phương diện này của nàng, như là bị người ta nghi ngờ trình độ chuyên nghiệp của mình.
Nhưng đồng thời nàng cũng hiểu rõ, nàng hiện tại không phải là Kinh Tiểu Thất mà là Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết chân chính thì không biết đánh nhau.
Nàng bất đắc dĩ thở dài một hơi, thấy Thẩm Lục Mạn tốc độ may đồ rất nhanh liền nói: "ngươi đây là may xiêm y cho ai?"
"Cho ngươi a, trên người chỉ có một bộ y phục mới, cần có nhiều bộ để mà thay qua thay lại chứ."
Kinh Ngạo Tuyết nghe trong lòng thấy ngọt, cũng không nỡ để nàng may y phục buổi tối, tuy nhà chính đốt nhiều nến, nhưng ánh sáng lại rất yếu.
Nàng cũng không muốn Thẩm Lục Mạn vì nàng, làm cho mắt bị cận.
Cho nên nàng đứng dậy đi đến nói: "không cần, ta mặc một bộ đủ rồi, trời tối lắm rồi cẩn thận sẽ hại mắt."
Thẩm Lục Mạn còn muốn làm tiếp, Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng không nghe mình khuyên, liền giật lấy đồ trên tay nàng, ghé sát vào nói: "đi ngủ? hay là... ta tự mình trói ngươi đi ngủ?"
Hô hấp ấm áp phun trên mặt Thẩm Lục Mạn, nàng nhớ đến cái hôn hôm qua, nhất thời gương mặt nóng lên.
Không đoái hoài đến xiêm y trên tay, liền đứng dậy vội vàng nói: "ta đi ngủ."
Nói xong liền đi xa Kinh Ngạo Tuyết nhìn bóng lưng nàng bỏ chạy, lộ ra nụ cười đắc ý.
Nàng cầm y phục cùng kim khâu thu dọn để lên bàn, duỗi người đi tắm rồi đi ngủ.
Sáng ngày thứ hai, ba người thức dậy.
Liễu Nhi ôm thỏ con, cùng đám nhỏ trong thôn vui đùa, bọn nhỏ không chạy xa, chỉ chơi quanh một chỗ cố định.
Thẩm Lục Mạn ở một bên nhìn một hồi, thấy chung quanh có nhiều người lớn nhìn chằm chằm, liền muốn lên núi bắt thêm vài tiểu động vật về cho Liễu Nhi chơi.
Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy nói: "ta đi cùng ngươi."
"Không được, ngươi và ta cùng đi, Liễu Nhi gặp chuyện không may thì làm sao đây?"
Kinh Ngạo Tuyết không nói, hiện tại chỗ này nhiều người, sao xảy ra chuyện được, Thẩm Lục Mạn nhất định là bị ảnh hưởng "một lần bị rắn cắn".
Nhưng mà nàng cũng có chút lo, đúng là với tính Liễu Nhi, thực sự khiến người ta không yên lòng.
Nàng suy nghĩ một chút, vỗ tay nói: "ngươi là tu sĩ a, trên người hẳn có pháp khí phòng thân, như là phù triện a, ngươi để lại cho Liễu Nhi một cái, như vậy có xảy ra chuyện gì thì cũng có thể cứu nàng."
Thẩm Lục Mạn liếc nàng một cái nói: "Kinh đại tiểu thư, ta chỉ là nha hoàn trong viện vẩy ước quét nhà, ở đâu ra linh thạch mua pháp khí a? phù triện thì có, nhưng chỉ là phù triện cấp thấp, cần rót linh khí vào thì mới có công hiệu. Nói chung là không được, ngươi ở đây trông Liễu Nhi cho ta, không cho phép chạy loạn."
Kinh Ngạo Tuyết chẹp miệng nói: "oh, ta biết rồi."
Thẩm Lục Mạn thấy nàng như vậy, không nhịn được cười một tiếng, đến gần ôn nhu nói: "ta sẽ nhanh quay về, chờ ta."
Kinh Ngạo Tuyết bị thần tình ôn nhu của nàng vọt đến khiến cho trái tim trong ngực nhảy lên cực nhanh.
Nếu không phải hiện tại đang ở ngoài, nàng sẽ lôi Thẩm Lục Mạn lại hôn nàng rồi.
Thẩm Lục Mạn thấy nàng liếm môi, đáy mắt đầy khát vọng, mặt cũng đỏ lên, liền trừng mắt liếc nàng một cái liền đi cực nhanh.
Kinh Ngạo Tuyết thở dài một tiếng ngồi trên cỏ, chán nản nhìn đám nhỏ chơi đùa.
Những hài tử này tuổi cũng không lớn, ba ba hai hai phân tán thành một nhóm.
Còn Liễu Nhi thì chơi cùng hai tiểu nữ hài cùng một cái nam hài.
Nàng nheo mắt lại nhìn kỹ, một trong hai tiểu nữ hài có sắc mặt tái nhợt, bản thân gầy yếu, dường như chỉ một trận gió thổi qua cũng chịu không nổi mà ngã xuống, xem ra là bộ dạng thể nhược nhiều bệnh, cũng không biết là con nhà ai.
Còn cô nương còn lại, mặt mũi hồng hào, nụ cười ngọt ngào, khóe miệng còn treo núm đồng tiền khả ái, thần sắc nàng mang vài phần đàng hoàng cũng kiêu ngạo, ngũ quan nhìn có vài phần quen mắt, so với Trương thẩm hôm qua ở nhà lá, giống nhau đến vài phần.
Cho nên, cô nương này chắc là Trương Xảo Nhi rồi.
Nhưng cũng đúng là tinh xảo xinh đẹp, so với nương nàng còn xinh hơn nhiều.
Kinh Ngạo Tuyết chậc chậc hai tiếng, nhìn nam hài cuối cùng, nam hài vóc người mạnh khỏe, như ghé con, chỉ là trên mũi còn treo bong bóng nước mũi, ánh mắt thì mơ mơ màng màng.
Chớp mắt một cái, liền xuất hiện thêm vài cái bong bóng nước mũi rồi, hắn cũng không thèm lau, cho đến khi cô nương nhu nhược bên cạnh dùng khăn sạch lau cho hắn, thì mới lộ ra nụ cười ha ha ngây ngô.
Kinh Ngạo Tuyết nhịn không được cũng nở nụ cười, bọn nhỏ quả nhiên ngây thơ lại đáng yêu.
Cho dù không tốt thì đó cũng do người lớn dạy dỗ không tốt.
Liễu Nhi trong đó là khả ái nhất, ngũ quan của Liễu Nhi nhà nàng so ra còn muốn đẹp hơn, mi dài trong đôi mắt cũng không có sự nhát gan, vì nhiều ngày đọc được hun đúc, còn mang theo vài phần phong độ của người tri thức.
Lúc này, nàng đang cầm một cái dây đan hoa, lưu loát làm ra một sợi dây phức tạp, khiến ba người còn lại kinh hô không ngớt, nhao nhao muốn nàng dạy bọn họ chơi.
Liễu Nhi thấy vậy, trên mặt liền nở nụ cười ngượng ngùng nhẹ nhàng gật đầu nói: "được."
Kinh Ngạo Tuyết vội che ngực, nàng bị manh vật này bắn trúng tim rồi, sắp chết a ~
Nàng mang trên mặt nụ cười hiền lạnh của lão a di, nếu bị bọn nhỏ thấy, nói không chừng còn bị chê.
Nàng chống cằm, cười híp mắt nhìn Liễu Nhi dạy bọn họ, cô nương nhu nhược học chậm một chút, vì thỉnh thoảng nàng còn phải chăm sóc cho nam hài chảy mũi bên cạnh, Xảo Nhi rất nhanh học được, học một biết mười còn làm được nhiều kiểu mới.
Liễu Nhi tò mò chăm chú nhìn, lúc này đổi thành Xảo Nhi dạy nàng, trên mặt Xảo Nhi lộ ra nụ cười đắc ý, tiến đến bên cạnh Liễu Nhi, vừa dạy vừa nhìn chằm chằm mặt nàng, cảm thán nói: "Liễu Nhi, dung mạo của ngươi thật đẹp mắt, buổi trưa lúc ăn cơm nếu nhìn thấy mặt ngươi, ta có thể ăn nhiều hơn hai chén cơm a."
Nam hài nước mũi bong bóng nghe vậy, cũng nhìn Liễu Nhi, cười ngây ngô nói: "ta đây có thể ăn ba chén."
Xảo Nhi liền liếc một cái khả ái, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Tiểu Xuân a, ngươi ăn ít một chút a, nhìn vóc người ngươi đi, so với nàng còn mập hơn."
Nam hài không phục nói: "phụ thân nói ta không mập, vóc người khỏe mạnh, vì ta phải bảo vệ tỷ tỷ, nhất định phải cao hơn nàng so với nàng khỏe hơn."
Nữ hài nhu nhược cười mềm mại nói: "Tiểu Xuân thật ngoan, tỷ tỷ rất vui, chờ Xuân Nhi sau này lớn sẽ bảo vệ ta."
Nam hài cười hì hì, đắc ý nhìn Xảo Nhi.
Xảo Nhi cũng lười để ý hắn, liếc hắn nhiều một cái cũng cảm thấy tổn thương mắt, vẫn là Liễu Nhi đẹp mắt hơn.
Nàng nghĩ vậy, đưa tay ra véo véo khuôn mặt nhỏ của Liễu Nhi, cảm thấy như bóp canh trứng gà, trơn mềm như có thể bóp ra nước.
Nàng trợn to hai mắt lại nhéo một cái, buồn bã nói: "Liễu Nhi, khuôn mặt của ngươi so với ta sờ đã hơn."
Liễu Nhi ngây thơ nhìn nàng một cái, đưa tay ôm khuôn mặt nhỏ của mình nói: "nương thân, sờ tốt hơn."
Xảo Nhi nghe vậy, thở dài một hơi nói: "các ngươi a, đều quá ngốc, nếu ra ngoài chắc sẽ bị gạt, xem ra sau này ta phải luôn chiếu cố, nếu không.... bị người khi dễ, phải làm sao a?"
Nam hài là người đầu tiên không phục nói: "ta so với ngươi khỏe hơn, khí lực lớn hơn ngươi, ta không sợ khi dễ."
Nữ hài nhu nhược ho khan vài tiếng cười nói: "đa tạ Xảo Nhi tỷ tỷ quan tâm."
Liễu Nhi cũng gật đầu ba ba nói: "cảm tạ, ta có, nương thân."
Ba cầu không thể rời bỏ nương thân của nàng, Xảo Nhi cũng hiểu được, Liễu Nhi chính là một cái ma bảo nhi.
Xảo Nhi thất vọng lắc đầu thầm nói: á nhân như vậy, cho dù có dáng dấp xinh đẹp, không có chủ kiến cũng không thể gả được, nàng vẫn không nên suy nghĩ nhiều.
Liễu Nhi thấy nàng nhíu mày, liền nói: "sao, vậy?"
Xảo Nhi vội cười nói: "ah, chỉ là ta đang nghĩ, mấy ngày nữa phải đến Lưu gia làm bạn với các tiểu thư, đến khi đó lại không thể chơi cùng các ngươi rồi..."
Nói đến đây, đám nhóc cùng trầm mặc.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn toàn bộ, thầm nói: cô nương Xảo Nhi này ngoại trừ có chút ngạo mạn, cũng không quá đáng ghét.
Đánh giá cũng không cao, trên thực tế nếu không phải vừa rồi nàng nhéo má Liễu Nhi, thì suy nghĩ của Kinh Ngạo Tuyết còn khách quan một chút.
Kinh Ngạo Tuyết đau lòng nghĩ đến: má Liễu Nhi nàng còn không nỡ sờ a, chờ khuya rồi bóp thử xem.
Đám nhóc buồn nhanh, đi cũng nhanh, khi Xảo Nhi hứa hẹn sau này sẽ thường quay về thôn thăm bọn họ, thì bọn họ liền quên ly biệt, rất nhanh lại chơi chung với nhau một chỗ.
Kinh Ngạo Tuyết hái một cọng cỏ cho vô miệng ngậm, bản chất thì nàng là một người lãnh khốc, kiến thức đa phần là mặt tối, cho dù là đứa trẻ chết trước mặt nàng cũng tim không đập mặt không biến sắc.
Xảo Nhi đúng là một cô nương tốt, nhưng hiện tại vẫn không đáng giá cho nàng xuất thủ tương trợ.
Trái phải chỉ là một người bạn chơi chung, hài tử trong thôn nhiều như vậy, vẫn có thể tìm đến những đứa khác được.
Nàng cảm thấy cô nương nhu nhược vừa rối cũng rất tốt, biết chiếu cố đệ đệ tính tình dịu dàng, thích hợp với tính cách của Liễu Nhi, tương lai có thể kết thành bạn bè thân thiết cũng không tệ.
Nhưng lại quên mất, Liễu Nhi cũng không phải nữ hài tử, mà là á nhân, cùng một tiểu cô nương quấn chung một chỗ, mặc dù chỉ là hài tử mới vài tuổi, nhưng cũng sẽ truyền đến lưu ngôn phỉ ngữ.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân nho nhỏ, nàng nhận biết được đó là tiếng bước chân của Thẩm Lục Mạn.
Nàng vội quay đầu, Thẩm Lục Mạn liền đem mồi đến bên cạnh người nàng ngồi xuống.
Kinh Ngạo Tuyết quan sát nàng trên dưới một vòng, Thẩm Lục Mạn bị ánh mắt nghiêm túc của nàng nhìn đến có chút không tự nhiên, vội cúi đầu nhìn xuống người mình, không phát hiện khác lạ liền hỏi: "nhìn cái gì?"
Kinh Ngạo Tuyết cười híp mắt nói: "nhìn ngươi a, dung mạo của ngươi đẹp a."
Mặt Thẩm Lục Mạn đỏ lên, trừng nàng đem thỏ con trên tay, gà con, vịt con đưa đến nói: "ừ, chọn mấy cái đẹp mắt, cho Liễu Nhi cùng bọn nhỏ chơi."
Kinh Ngạo Tuyết sờ mũi, chọn ra hai con thỏ nhỏ cùng một con gà nhỏ đến chỗ Liễu Nhi.
Nàng cầm hai con thỏ nhỏ phân cho cô nương nhu nhược cùng Xảo Nhi, còn gà con thì cho nam hài bóng nước mũi.
Bọn nhỏ liền hoảng sợ, cho đến khi Liễu Nhi cẩn thận đứng bên cạnh nàng gọi nàng là mẫu thân, bọn họ mới hồi phục tinh thần, từ chối không nhận.
Kinh Ngạo Tuyết thầm nói: những hài tử này gia giáo cũng không tệ.
Nàng cười nói: "đây là thú nương thân Liễu Nhi lên núi săn về, các ngươi là bạn Liễu Nhi, những thứ này là qua gặp mặt cho các ngươi, nếu không nhận, thì chính là không thích Liễu Nhi a?"
Liễu Nhi nghe vậy, nắm tay áo nhỏ khẩn trương nhìn đám nhóc.
Ánh mắt Xảo Nhi lóe lên, còn đang nhìn khuôn mặt Kinh Ngạo Tuyết, thầm nói: dáng dấp mẫu thân Liễu Nhi thực là đẹp mắt, so với Liễu Nhi nhìn còn tốt hơn, nếu gả cho á nhân như vậy.....
Không được, mà thôi, nàng cũng nghe mẫu thân nói xấu về nàng rất nhiều, mặc dù không phải cái nào cũng đúng, nhưng á nhân không có bản lĩnh, thì vẫn không thể che chở được nàng.
Nàng nghĩ vậy, nhiệt độ ánh mắt cũng dần biến đi, lễ phép tiếp nhận thỏ con, thuần thục chào hỏi: "cảm ơn bá mẫu, chúng ta là bạn tốt với Liễu Nhi, vốn không nên nhận quà này của người, nhưng đây là tâm ý của bá mẫu, chúng ta nếu từ chối thì là bất kính rồi."
Lời nói này rất hay, Kinh Ngạo Tuyết hài lòng nhìn nàng một cái.
Có Xảo Nhi dẫn đầu, thì hài tiểu hài còn lại cũng nhận tiểu động vật, nói cám ơn sau đó phủng trên tay chăm chú nhìn.
Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy nàng là người lớn đứng ở đây cũng không hay, khiến đám nhỏ vui chơi không được tự nhiên, liền gật đầu xoay người đi.
Nàng quay về bên cạnh Thẩm Lục Mạn nói: "ngươi thấy thế nào?"
Thẩm Lục Mạn chần chờ một hồi nói: "ta vừa đến đây, vẫn không rõ tính cách mấy hài tử đó, nhưng mà... bọn chúng chỉ là hài tử, đối với Liễu Nhi không có uy hiếp, cứ chờ một thời gian ở chung rồi sẽ biết."
Kinh Ngạo Tuyết nói: "vậy ngươi nhìn xem, ngươi nói ngươi cảm thấy Xảo Nhi thế nào?"
Thẩm Lục Mạn giờ mới hiểu được nàng đang muốn chuyển chủ đề, nàng nheo mắt lại nhìn Xảo Nhi, nhỏ giọng nói: "ngươi muốn quản chuyện rảnh rỗi này?"
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "cũng không tính là chuyện rảnh rỗi a, dù sao cũng là bạn Liễu Nhi, nếu thực sự xảy ra chuyện Liễu Nhi sẽ rất đau lòng a."
Thẩm Lục Mạn nói: "bất quá chỉ là một hài tử, Liễu Nhi có thương tâm rồi sẽ nhanh quên mất."
Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng một cái, thầm nói: không hổ là tiểu nương tử nhà nàng, lãnh huyết cũng lãnh y như nhau.
Nhưng nàng lại thích như vậy, nếu như tam quan tóm lại cũng không giống nhau, thì ngày đó cũng không còn.
Nàng cười nằm trên cỏ, nghe âm thanh tiểu động vật bên tai, nói: "mấy thứ này lấy về nấu canh sao? thịt ít quá, không đủ nhét kẽ răng."
Thẩm Lục Mạn liếc mắt nhìn nàng nói: "hàm răng ngươi quá lớn, mấy thứ này chút nữa đưa cho mấy người làm nhà lá, nếu bọn họ cần thì sẽ tự nhiên lấy đi, không phải.... cho ngươi nhét kẽ răng."
Kinh Ngạo Tuyết cười khúc khích nói: "được, đều theo ý tiểu nương tử."
Thẩm Lục Mạn không được tự nhiên đỏ mặt, không biết vì sao mỗi lần nghe thấy Kinh Ngạo Tuyết gọi nàng là tiểu nương tử, thì cảm thấy là lạ.
Chỗ này trời cao mây nhạt, hương khí cây cỏ dũng động trong không khí, Kinh Ngạo Tuyết đơn giản nhắm hai mắt lại tu luyện.
Thẩm Lục Mạn còn tưởng là nàng đang ngủ bù, cũng không quấy rầy nàng, đôi mắt hạnh mượt mà lãnh đạm đánh giá Xảo Nhi.
Sau khi quan sát, nàng như cũ vẫn không muốn nhúng tay vào, nhưng mà nếu Kinh Ngạo Tuyết muốn cứu người, nàng cũng sẽ ra tay giúp.
Gần đến trưa, Thẩm Lục Mạn cũng đem mồi đưa đến nhà lá, các tráng hán cũng biểu hiện khách sáo vài cái, vừa nghe là cho hài tử dùng chơi, liền động tâm, đem hết những con mồi phân chia.
Đây cũng là Thẩm Lục Mạn không ngờ đến, nàng nghĩ đến: may là nàng đã đem vài con mồi cột để dưới chân núi, chút nữa về nhà tiện đường liền bỏ đi là được.
Kinh Ngạo Tuyết thích ăn thịt, khẩu vị cũng nặng, nàng để lại đều là những con mồi có hình thể lớn, đủ cho Kinh Ngạo Tuyết ăn no.
Nàng nghĩ như vậy, liền hái mấy cây cỏ, đan thành mấy món đồ chơi nhỏ, dự định hồi nữa đưa cho Liễu Nhi.
Đám nhóc chơi cũng lâu, nếu không phải người lớn gọi về ăn cơm, thì chắc là còn chơi tiếp.
Trương thẩm đi đến, chỉ tìm cô nương nhà mình, Xảo Nhi nói chia tay xong liền bị nàng kéo đi.
Nhưng còn đôi tỷ đệ này, lại không hề thấy phụ mẫu đến gọi.
Thẩm Lục Mạn cùng Kinh Ngạo Tuyết đến hỏi: "nhà các ngươi ở đâu, tiện đường ta tiễn các ngươi."
Cô nương nhu nhược ho khan vài tiếng, thuận khí mới nói: "nhà ta gần đây, về đến không tới một khắc đồng hồ, không cần bá mẫu phí tâm."
Kinh Ngạo Tuyết cười một tiếng nói: "không cần khách khí với ta, mấy ngày nữa ta cũng đem Liễu Nhi dời đến, khi đó chúng ta là hàng xóm rồi, gặp mặt phụ mẫu ngươi cũng tốt a."
Cô nương nhu nhược chần chờ một hồi, tiểu nam hài bên cạnh nàng liền uốn éo người nhỏ giọng nói: "tỷ tỷ, ta đói."
Giọng nói chuyện trung khí 10 phần, trên mặt lại lo lắng không ngớt, nhìn bộ dáng hẳn là đói bụng lắm.
Kinh Ngạo Tuyết vừa nhìn thấy hắn liền muốn cười, cô nương nhu nhược bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, gật đầu đáp ứng.
Đoàn người hướng về một nơi đi đến, Thẩm Lục Mạn nửa đường còn lấy thêm mồi, định cho hàng xóm một con, coi như lấy mối quan hệ vui vẻ.
Đến nhà hai tỷ đệ, sắc mặt Thẩm Lục Mạn thay đổi nói: "phụ thân các ngươi là Ngô Chí An?"
Tiểu cô nương nghe vậy, tò mò nói: "bá nương, người biết cha ta?"
Kinh Ngạo Tuyết ừ một tiếng thay nàng đáp: "biết, gia tình cũng không tệ lắm."
Nàng nhìn lại đôi tỷ đệ giống nhau này, nói tiểu nam hài là con Ngô Chí An nàng tin, dù sao thái độ thành thật đều là cha truyền con nối.
Nhưng mà tiểu cô nương này, tướng mạo mặc dù không bằng Xảo Nhi, nhưng cũng là một tiểu mỹ nữ thanh tú.
Ngô Chí An có thể sinh được nữ nhi như vậy sao? Kinh Ngạo Tuyết sờ gáy nghi hoặc nghĩ.
Tiếng đập cửa vừa vang lên, một phụ nhân trẻ tuổi đi đến mở cửa, thấy hai tiểu hài nhi liền thở phào nhẹ nhõm, nói: "đang tính gọi về, sao hôm nay lại về muộn như vậy?"
Sau khi nàng nói xong, liền chú ý đến có ba người ngoài.
Nhưng đôi bên biết nhau, Kinh Ngạo Tuyết nói thầm: đây không phải nữ nhân trẻ tuổi đi cùng Ngô Chí An sao? xem ra là thê tử Ngô Chí An a, dù sao thê tử Ngô Chí Dũng cũng qua đời mấy năm trước rồi.
Mà nói đến thì khi đó Ngô Chí Dũng còn ở trong quân đội, đây cũng là.... haiz, chiến tranh a.
Thê tử Ngô Chí An hỏi: "các ngươi..."
Cô nương nhu nhược giải thích: "nhị thẩm, bọn họ là phụ mẫu Liễu Nhi, lần này qua là vì tiễn ta và đệ đệ về nhà."
Thê tử Ngô Chí An nghe vậy, liền nói tạ ơn, vẻ mặt tươi cười mời bọn họ vào nhà làm khách.
Kinh Ngạo Tuyết chần chờ một hồi liền cự tuyệt, đem một con gà rừng vừa săn đưa đến nói: "chúng ta cũng chỉ muốn nhận biết giao tình hai bên gia đình thôi, nghe tiểu cô nương nói nhà ở đây, nghĩ vài ngày nữa chúng ta sẽ dời đến gần đây, đến khi đó là hàng xóm rồi, liền mặt dày đến cửa bái phỏng, không ngờ.... lại thật trùng hợp."
Thê tử Ngô Chí An cười cười, ngại ngùng tiếp nhận gà rừng nói: "vậy thì vào ngồi một chút đi, trượng phu cùng cha chồng ta còn làm việc ngoài ruộng, bất quá chờ một hồi sẽ quay về."
Kinh Ngạo Tuyết uyển chuyển cự tuyệt, nói: "chúng ta còn phải về nhà làm cơm, sẽ không quấy rầy nữa, hôm khác rảnh sẽ đến nhà làm phiền."
Thê tử Ngô Chí An nghe vậy cũng không tiện khuyên nữa, liền nói lời từ biệt với các nàng, nhìn theo các nàng ly khai.
Trên đường về nhà Kinh Ngạo Tuyết cảm thán nói: "vừa rồi tiểu cô nương kia, lại là nữ nhi Ngô Chí Dũng, thật đúng là..."
Ngô Chí Dũng thân cao.... ít nhất... tầm 1m90, vóc người khỏe mạnh cơ bắp vạm vỡ, cả một kiện mỹ tráng hán.
Nhưng nữ nhi hắn lại có dáng vẻ kiều kiều nhược nhược khiến người yêu thương.
Đây đối với s sánh thì đúng là khác xa, nói vậy cô nương kia càng di truyền từ nương thân nhiều hơn.
Liễu Nhi nghiêng đầu nhỏ nói: "không phải, tiểu cô nương, là, Ngô Mộng Thu."
Kinh Ngạo Tuyết a một tiếng, thầm nói: tên này cũng đúng với người, một cỗ phong vị văn nhược.
Nàng hỏi: "còn đệ đệ nàng?"
"Tên, Ngô Tầm Xuân, Tiểu Xuân."
Kinh Ngạo Tuyết ừ một tiếng nói: "Liễu Nhi thích ai trong số bọn họ?"
"Thích, Xảo Nhi."
Kinh Ngạo Tuyết: "..." thần tình phức tạp.
"Vì sao?" Thẩm Lục Mạn hỏi.
Liễu Nhi suy nghĩ một chút nói: "nàng rất, lợi hại, Liễu Nhi, cũng muốn, giống như nàng."
Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi, sờ đầu nhỏ của nàng nói: "Liễu Nhi sau nàng có thể còn lợi hại hơn nàng, ta tin tưởng con."
Liễu Nhi xấu hổ đỏ mặt, đem khuôn mặt chôn vào bộ lông mềm của Đại Bạch.
Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy, cười ôm nàng nói: "đi, chúng ta về nhà ăn thịt, ăn thịt có thể cao to khỏe mạnh, đến lúc đó sẽ lợi hại thôi."
Liễu Nhi liền gật đầu nói: "được."
Thẩm Lục Mạn: "..." không phải, nếu vóc người Liễu Nhi giống như nam hài bóng nước mũi, nhất định chính là ác mộng, như hiện tại vẫn là tốt nhất.
Ed: cám ơn các thím đã cho ed phương pháp chữa ho, đúng là nó giảm đáng kể, mặc dù tối vẫn lâu lâu ho một lần, hic ~