Chương 82: Tâm ma
Nữ nhân xa lạ lại quen thuộc, từ trong hố lớn đi tới cạnh chỗ ba người đang đứng.
Uy áp tu sĩ kim đan kỳ trên người nàng khôn hề biến mất, đối với tu sĩ tu vi thấp hơn mà nói, đây chính là sự uy hiếp đáng sợ.
Kinh Ngạo Tuyết nhịn không được kéo Liễu Nhi lùi về một bước, chỉ hành động nhẹ cũng rơi vào tầm mắt của tu sĩ kim đan kỳ Thẩm Lục Mạn.
Nàng khó hiểu nói: "Kinh Ngạo Tuyết, ngươi tránh cái gì?"
Đúng là giọng của Thẩm Lục Mạn, dung mạo có chút giống, nhưng không phải cùng một người a.
Nếu nói trước kia Thẩm Lục Mạn thanh nhã ôn nhuận, thì hiện tại dung mạo này khiến người ta cảm giác xinh đẹp quyến rũ.
Không chỉ vậy, đến cả khí tức trên người đối phương cũng đã thay đổi.
Trước đây Thẩm Lục Mạn khiến nàng có cảm giác mềm mại thư thái, nhưng hiện tại nàng đang bị uy áp của đối phương khống chế, có chút thở không nổi a.
Nàng nheo mắt lại, cũng biết rõ đối phương là Thẩm Lục Mạn, nhưng vẫn lo lắng như cũ, nàng lại dò xét mộc hệ dị năng trong cơ thể đối phương.
Mấy năm nay Thẩm Lục Mạn tu luyện đều quấn trên người nàng, mộc hệ dị năng trong người đã sớm vượt qua Liễu Nhi, trở thành điểm huỳnh quang nổ bật nhất.
Trong cơ thể đối phương đúng là như vậy, nhưng mà dung mạo này....
Kinh Ngạo Tuyết buồn bực nói: "mặt của ngươi bị sao vậy?"
Thẩm Lục Mạn ngơ ngác đưa tay sờ má mình, đột nhiên hiểu ra nói: "đây là dung mạo thực sự của ta, trước kia luôn che dấu, hiện tại đã qua rèn thể kỳ, ngụy trang trước kia cũng không thể duy trì được rồi."
Trước kia tu vi nàng thấp, nhưng nhan sắc quá kiều diễm, mặc dù ít tu sĩ đoán ra được nàng là bán yêu, nhưng bọn họ cũng có dục vọng với nàng.
Nàng vì muốn thoát khỏi phiền toái, liền che dấu dung mạo thật của chính mình.
Lâu ngày, chính nàng cũng sắp quên đi khuôn mặt này của mình rồi.
Nên lần trước khi biến về hình người, mặc dù khi đó đầu óc không tỉnh táo, nhưng trong đầu vẫn nhớ chính mình còn duy trì dung mạo kia, mới không để lộ dung mạo thực sự của nàng.
Nhưng hôm nay, nàng đã qua rèn thể kỳ, tiến vào đan yêu kỳ, thân thể cũng được rèn luyện rồi, nàng bị lôi kiếp đánh cho choáng váng, hiện tại mới nhớ ra.....
Nàng còn không nhớ được dung mạo của mình, mà Kinh Ngạo Tuyết và Liễu Nhi cũng chưa từng thấy qua dung mạo thực sự của nàng, khó tránh họ lại kinh sợ.
Nàng cười cười, lại phủ lên mặt một lớp ngụy trang, khôi phục tướng mạo trước kia nói: "nhìn vậy tốt hơn nhiều đúng không?"
Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi, vội đi tới ôm nàng, thoải mái cười nói: "ngươi thành công rồi a."
Thẩm Lục Mạn ừ một tiếng, nàng cảm giác Kinh Ngạo Tuyết ôm có chút chặt, còn tưởng nàng đang sợ, liền vỗ lưng trấn an nàng nói: "cũng nhở có ngươi, còn có Liễu Nhi và Vu Di Linh, nếu không.... ta cũng không qua được lôi kiếp này."
Thiên đạo đối với yêu tộc quá bất công, uy lực lôi kiếp cũng mạnh hơn.
Nếu không phải có người bên cạnh hỗ trợ, nàng căn bản không thể vượt qua được.
Cũng may, hiện tại kết quả cũng đã tốt hơn rồi, mà nàng cũng nhân họa đắc phúc, trên người giữ được không ít lực của thiên đạo, sau đó luyện hóa một hồi, tu vi cũng tiến một mảng lớn.
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, run rẩy đột nhiên nói: "thê tử a, uy áp trên người ngươi có thể thu liễm lại được không, ta sắp không thở nổi rồi."
Thẩm Lục Mạn sửng sốt, lúc này mới cảm giác được khí tức toàn thân, nàng cũng là lần đầu tiến vào Kim Đan kỳ, còn chưa học được cách thu lại uy áp của mình.
Nàng nhìn Bạch Mã tư tế, Vu Di Linh cười nói: "ngươi phải học cách thu lại uy áp, nếu không.... cho dù là Kinh Ngạo Tuyết hay là Liễu Nhi, cũng không thể đến gần ngươi được."
Thẩm Lục Mạn lên tiếng, định đem uy áp thu lại vào cơ thể, nhưng cái này đối với nàng có chút khó khăn, nhưng thử vài giờ, nàng cũng thành công.
Vì khí tức yêu thực vật vốn nhu hòa, nếu đổi thành yêu thú có tu vi Kim Đan thả uy áp thì tu sĩ cấp thấp có mà nằm dưới đất luôn.
Các nàng không quay về nhà ngay, chung quanh còn sót lại lực thiên đạo không ít.
Thẩm Lục Mạn muốn đem vào cơ thể để luyện hóa cho mình, Kinh Ngạo Tuyết và Liễu Nhi cũng nhân cơ hội hấp thụ những thứ tốt này cho mình.
Xung quanh có khí tức lạ muốn xông đến, Vu Di Linh hé mắt, liếc nhìn một nhà ba người đang tu luyện, liền ra khỏi trận phòng ngự tiêu diệt những khí tức này.
Trong đó, một phần là yêu tộc thành tinh trong núi, tuy được linh khí đại sơn hộ trận giúp, sinh ra có chút linh trí, nhưng dù sao vẫn là sinh vật cấp thấp, Vu Di Linh cũng không để vào mắt.
Nàng uy hiếp xong, phần lớn yêu tộc đều bỏ chạy, còn lại không chạy trốn thì trở thành một vũng máu.
Còn có một số khí tức khác, chính là tu sĩ xung quanh chạy đến, tu vi bọn họ tuy không cao, nhưng nhìn thấy Vu Di Linh thì vội quỳ xuống nói ra ý đồ mình đến.
Vu Di Linh biết được, đối phương là thế lực đến từ trấn trên, cầm đầu là một nữ nhân tên Lam di nương.
Nàng đinh tiểu diệt những tu sĩ phát ra hơi thở yêu ma này, nhưng nghĩ đến những người này sớm gặp tai họa, nàng cũng không cần làm việc thừa, tránh dơ tay mình.
Nàng chỉ nói lời độc ác, khiến những người này cút khỏi quần sơn, bọn họ vì tính mạng vội bỏ chạy.
Vu Di Linh nheo mắt lại, nhắm mắt thở dài một hơi, nghĩ thầm: gia đình này phải nhanh tăng tu vi lên a, hộ sơn đại trận bị lôi kiếp phá thủng một cái lỗ lớn rồi a, không lâu nữa khí tức bên trong sẽ lộ ra ngoài hết a.
Đến khi đó nếu là tu sĩ ở nhân gian, đều sẽ chạy đến cái động nguyên anh này, có thể lấy được duyên cơ gì, thì mọi thứ đều phải xem bản lĩnh của các nàng rồi.
Không biết qua bao lâu, Kinh Ngạo Tuyết đột nhiên cảm giác linh khí trong cơ thể đột nhiên dao động.
Nàng mở mắt ra, nói với Thẩm Lục Mạn: "thê tử, ta cảm giác sắp lên trúc cơ."
Thẩm Lục Mạn nhíu mày, nói: "ta cũng cảm thấy được, vốn ngươi đã là đỉnh luyện khí tầng mười rồi, sau khi ta thăng cấp kim đan, ngươi và ta khế ước tương liên, dĩ nhiên sẽ được hưởng chỗ tốt, còn được hấp thụ được lực còn sót lại của thiên đạo xung quanh.... cũng đến lúc lên trúc cơ rồi."
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, sau đó khổ sở nói: "nhưng ta không có trúc cơ đan."
Ở tu tiên giới, tu sĩ tiến lên trúc cơ kỳ, đại thể phải dựa vào trúc cơ đan, như vậy mới có được 50% xác xuất thăng cấp.
Cho nên trúc cơ đan, ở tu tiên giới cũng là đan dược hiếm gặp.
Trên người Kinh Ngạo Tuyết không có, Thẩm Lục Mạn dĩ nhiên cũng không có, mặc dù không cần có trúc cơ đan cũng có thể tiến giai, nhưng tỷ lệ thành công lại rất thấp, nếu thất bại một lần, tu sĩ sẽ mang tâm ma, đối với tu luyện sau này sẽ gây trở ngại.
Thẩm Lục Mạn nhíu mày nói: "ta đi hỏi Vu Di Linh một chút, chắc trên người nàng có trúc cơ đan."
Nàng nói như vậy, liền vội vàng Vu Di Linh, hỏi trên người nàng có trúc cơ đan hay không.
Có thể Vu Di Linh đã sớm vượt qua trúc cơ kỳ, vào tu tiên giới, tu vi cũng đã là kim đan hậu kỳ, trúc cơ đan đối với tu sĩ nhân tộc hữu dụng, nhưng đối với nàng lại không có ích gì.
Cho nên, Kinh Ngạo Tuyết chỉ có thể dựa vào bản thân mà tiến giai.
Thẩm Lục Mạn lo lắng, Kinh Ngạo Tuyết lại cười nói: "sẽ được thôi a, từ cổ chí kim, cũng có vài tu sĩ không cần trúc cơ đan cũng có thể lên trúc cơ được, ta cảm thấy vận khí mình không tệ, có thể tư lên trúc cơ được."
Dứt lời, nàng nhìn Thẩm Lục Mạn thật sâu nói: "thê tử qua đây hôn ta một cái, sắc xuất thành công của ta nhất định sẽ cao hơn."
Thẩm Lục Mạn dở khóc dở cười, hiện tại đã là lúc nào rồi, còn có tâm tư nghĩ đến những chuyện này, hơn nữa Liễu Nhi còn đang tu luyện a.
Nàng nhìn thoáng qua Liễu Nhi còn đang nhắm mắt tu hành, khí tức trên người đối phương còn đang chuyển động, xem ra sắp lên luyện khí tầng chín rồi.
Dù gì cũng nhờ Bạch Mã tư tế Vu Di Linh, nàng đem cơ duyên đến, nên nàng mới có thể tiến giai nhanh như vậy.
Vì có lực thiên đạo, còn có mua bảy sắc cầu vông trước đó, Kinh Ngạo Tuyết và Liễu Nhi cùng được thăng cấp nhiều hơn, có thể đột phá được bình chướng trước đó.
Nàng nhìn Kinh Ngạo Tuyết chớp mắt mong chờ nhìn nàng, mặt lại nóng lên, hôn lên má nàng một cái, nhỏ giọng nói: "như vậy có thể yên tâm tu luyện rồi chứ?"
Kinh Ngạo Tuyết tươi cười, nàng gật đầu, liền nhắm hai mắt lại bắt đầu vào trúc cơ.
Quá trình vào trúc cơ, cũng là linh khí chứa trong đan điền khi còn là luyện khí kỳ, mọi thứ được chuyển hóa thành linh dịch, không chỉ như vậy, còn phải áp súc nhiều linh khí hơn.
Còn kim đan kỳ, là đem linh dịch trong đan điền biến thành linh khí, ngưng tụ thành kim linh đan.
Trước khi Thẩm Lục Mạn tiến giai, cũng cảm giác được linh khí trong người điên cuồng vận chuyển, không ngừng đem linh dịch áp súc ngưng lại một nơi, hình thái là một cầu linh dich lớn.
Khi lôi kiếp đánh xuống, linh dịch trong cơ thể bị ép lại thành một kim đan nhỏ, qua lôi kiếp rèn luyện, cuối cùng trở thành kim đan tỏa sáng trong đan điền của nàng.
Dùng kim đan hình dung thì không chính xác lắm, vì nàng là yêu tu, thứ đó nên gọi là yêu đan.
Còn Kinh Ngạo Tuyết hiện tại đang hấp thụ linh khí chung quanh, Liễu Nhi mở mắt, nàng chỉ mới đột phá luyện khí tầng tám, khi tiến nhập vào luyện khí tầng chín, thấy mẫu thân sắp lên trúc cơ, thì vội đứng dậy tránh một bên nhường chỗ lại.
Linh khí trước đó đã bị Thẩm Lục Mạn hấp thụ hơn phân nửa, hiện tại đang dần khô kiệt, Thẩm Lục Mạn bất đắc dĩ, liền ở cạnh Liễu Nhi, cùng nhau làm tụ linh trận, lo lắng chờ đợi.
Linh khí trong cơ t hể Kinh Ngạo Tuyết bắt đầu bão hòa, mộc linh khí và hỏa linh khí va chạm nhau, ở trong đan điền của nàng không ngừng chèn ép, nàng cảm giác không chỉ đan điền, đến cả linh khí trong kinh mạch cũng tăng lên nhiều hơn, thậm chí còn khiến nàng cảm được đau đớn.
Linh Khí trong đan điền không đủ, bắt đầu nhảy ra ngoài hút lấy linh khí.
Những linh khí này chen nhau đánh vào kinh mạch của Kinh Ngạo Tuyết, mở rộng bên trong kinh mạch, tựa như lũ sông lớn mạnh mẽ ập đến phá vỡ còn đường mòn của dòng suối nhỏ.
Linh khí ép bức cọ rửa kinh mạch rộng lớn, nhưng vẫn có một số linh khí trong kinh mạch tràn ra, những linh khí này quấn lấy nàng, được mộc hệ dị năng điều động bắt chữa trị kinh mạch bị tổn thương.
Khi linh khí rót đầy kinh mạch, thì bắt đầu đi vào đan điền.
Từng đợt sóng linh khí không ngừng chảy vào trong, trong đan điền một nơi thì áp súc một nơi thì không ngừng chảy vào, rốt cuộc cũng áp thành trạng thái đọng dịch.
Khi một giọt dịch linh khí rơi vào đan điền, Kinh Ngạo Tuyết rốt cuộc cũng hiểu được bí quyết của trúc cơ, bắt đầu không ngừng áp súc linh khí thành trạng thái dịch, cho đến khi cả đan điền đều là linh dịch, nàng cảm giác đan điền rộng ra vài phần.
Tinh thần Kinh Ngạo Tuyết chấn động, mơ hồ biết được mình tiến vào trúc cơ thành công.
Trên người nàng đang tràn ra tạp chất màu đen, nhưng hai mắt nàng vẫn nhắm chặt, con ngươi dưới mí mắt đang bất an chuyển động.
Nàng cảm giác mình đang đến một nơi xa lạ, bị một nhóm người quen thuộc gọi tỉnh, mặc đồ trắng như quái vật, cùng với bác sĩ Lưu nàng quan biết đi tới mở mắt nàng nói: "Tiểu Thất, cô tỉnh rồi."
Tiểu Thất? đang gọi nàng sao? sao lại cảm thấy tên mình xa lạ như vậy?
Kinh Tiểu Thất nhìn quanh phòng bệnh một vòng hỏi: "tôi sao vậy?"
Bác sĩ Lưu nói: "xem ra đầu bị thương, tôi nói thật cho cô biết, trước đó cô được lãnh đạo phái ra ngoài trụ sở làm việc, kết quả gặp phải dây leo biến dị cấp 10, cô bị dây leo nuốt chửng, vốn mọi người trong đoàn dị năng nghĩ cô đã chết rồi."
"Nhưng không ngờ cô còn sống, kéo một thân tàn đến cạnh trụ sợ, may là có cô gái điếm trước kia cô cứu nhận ra cô, mang cô đến bệnh viện, nên mới cứu được mạng này, cô hôn mê hơn mười ngày rồi, lãnh đạo cũng đã đi rồi, không ngờ cô lại tỉnh."
Nàng chắp hai tay nói: "cô đúng là mạng lớn a, Tiểu Thất, không lẽ cô cái bảy mạng thật sao, vậy mà cũng không chết được."
Kinh Tiểu Thất không vui nói: "cô nói lời này thực khó nghe, hèn chi ngươi bị tố cáo nhiều lần."
Bác sĩ Lưu không quan tâm nhún vai nói: "mặc kệ, dù sao cha tôi là người canh giữ đứng thứ hai quân khu, tôi về nhà cũng là đại tiểu thư, nhưng còn cô, nếu tỉnh rồi thì trả tiền thuốc đi a."
Kinh Tiểu Thất từ trên giường đứng dậy, cảm giác thân thể này quá nặng, tựa như đang mang thân thể người khác.
Nàng như đang đuổi ruồi, đuổi bác sĩ Lưu ra ngoài.
Đây là phòng bệnh cao cấp, chỉ có nhân sĩ cấp cao mới được vào ở.
Ah! nếu không phải trong lòng lãnh đạo có quỷ, cũng sẽ không đối tốt với nàng như vậy!
Nàng sở dĩ bị thực vật biến dị cắn là vì lòng tham của lãnh đạo.
Khoan đã, sao nàng lại cảm giác có gì đó không đúng?
Nàng nhíu mày, khập khễnh đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, đây là lầu 27, xuyên qua cửa kính sạch sẽ có thể nhìn thấy phân nửa căn cứ.
Thành thị cảnh vật tàn tạ như vậy, thực sự là đà lâu không gặp.
Nàng nhíu mày, không hiểu chỉ mới hôn mê 10 ngày, nhưng tại sao nàng lại có cảm giác như qua mấy đời rồi.
Nàng lắc lắc đầu, đầu đau nhức không muốn suy nghĩ nhiều, đi tới phòng vệ sinh, khi rửa tay, nhìn khuôn mặt mình trong gương tái nhợt, đột nhiên cảm thấy....
Vì sao hình dáng của mình lại xấu như vậy!
Ây! khoan đã, nàng cho đến giờ vẫn chưa hề ghét bỏ bề ngoài của mình a, tuy dáng vẻ không quá ôn nhu, mày kiếm bén nhọn khiến người ta có cảm giác hung hãn, nhưng đôi mắt đào hoa cùng má lúm đồng tiền kia, lại vô cùng hoàn mỹ.
Dù sao thì trước mạt thế, nàng cũng là người có vóc dáng xinh đẹp nhất nhì trong ban a.
Khi còn nhỏ ở cô nhi viện, a di chăm sóc nàng còn tiếc tuối xoa má nàng nói: nếu nhà nàng có cô bé xinh xắn như vậy, thì nàng sẽ không bao giờ đem đến cô nhi viện a.
Cho nên, dung mạo của nàng thực sự rất đẹp, không thể dùng từ xấu để hình dung.
Nhất định là trước đó bị thương vỡ đầu, nàng bĩu môi xoay người lên giường nằm, chuyến này cũng nằm hết nửa tháng.
Ngược lại lãnh đạo căn cứ đối với nàng rất tốt, nói nàng có thể ở thoải mái, nơi có người hầu hạ ăn uống, thỉnh thoảng còn có người chuyên nghiệp đến xoa bóp cho nàng, không biết hưởng đúng là ngu ngốc.
Nàng cứ vậy ở cho đến khi bác sĩ Lưu đến đuổi đi, mới xoa đầu tóc ngắn, ngáp một cái rời y viện.
Về đến nhà, chỉ đơn giản dọn dẹp một chút, nàng lại chậm hai ngày, lại tiếp tục đến viện nghiên cứu công tác, thỉnh thoảng lại cùng đoàn dị năng giả đi làm nhiệm vụ, thời gian như cũ không có gì khác.
Nhưng nàng luôn cảm thấy, đây không phải là cuộc sống nàng muốn.
Nàng đã từng lái xe, đi những nơi xa hơn, nàng không hiểu cũng không muốn quay về căn cứ, nhưng thế giới bên ngoài đã sớm bị xác sống và động thực vật biến dị ở ngoài xâm chiếm.
Mặc dù hôm nay nàng cứu được cửu cấp mộc hệ dị năng giả, nhưng cũng không thể đối phó được một đám xác sống vây quanh thành bầy.
Vì vậy, sau một thời gian ngắn nàng lại chán nản quay về căn cứ.
Chớp mắt lại đến lễ mừng năm mới, trong phòng nàng đủ mọi thiết bị, hiện tại căn cứ cũng ổn định vận chuyển, Ti vi cũng đã có trước mắt, nàng nhàn rỗi dùng tich hạch mua một cái.
Đêm ba mươi theo lý nên liên hoan mừng năm mới, bất quá cũng chỉ là tiết mục được thu hình trước mạt thế mà thôi.
Nàng xem xong ngáp một cái, đứng dậy từ sofa, bên ngoài cửa sổ pháo hoa đang bay lên, đây chính là mọi thứ, vì sợ xác sống vây lại mang đến tai họa cho căn cứ, không thể không bỏ đi tập tục bắn pháo hoa mừng năm mới.
Nàng đối với chuyện lần này không thấy gì lạ, dù sao nàng một mình cô đơn cũng đã quen rồi.
Nàng nằm trên giường, mơ màng rơi vào trạng thái ngủ say, ý niệm cuối cùng trong đầu nàng chính là: năm mới không thể vượt qua như vậy được.
Cái nệm trên giường được mua ngoài cửa hàng vô cùng êm ái, nhưng nàng lại nhớ có một nữ nhân không nhớ được rõ mặt, từng bị nàng đè xuống giường, khuôn mặt đỏ lên vì ngại ngùng nhận lấy nụ hôn của nàng, sau đó dùng âm thanh ôn nhu chảy nước, gọi tên nàng: "Kinh Ngạo Tuyết."
Kinh Ngạo Tuyết!
Kinh Ngạo Tuyết!
Chớp mắt nàng lại mở mắt, nàng nghĩ đến, nàng đã không còn là Kinh Tiểu Thất, mà nàng là Kinh Ngạo Tuyết a.
Nàng cũng không sống trong mạt thế nữa, căn cứ lãnh đạo rồi bác sĩ Lưu cái gì, đều là giả, nàng từng bị lãnh đạo căn cứ hại chết, mọi thứ ở đây đều là giả!
Kinh Ngạo Tuyết tức giận đến nghiến răng, nàng hiểu rõ ngồi dậy từ trên giường, thì nghe ngoài cửa sổ vang lên tiếng cảnh báo chói tai.
Nàng biết điều này biểu hiện cho cái gì, đây là tín hiệu xác sống tấn công.
Mọi người trong căn cứ đang mừng năm mới cũng tỉnh táo lại, sau đó nghênh đón địa ngục thực sự.
Xác sống cửu cấp dẫn đầu nhưng xác sống còn lại, dễ như trở bàn tay phá tưởng thành và hàng rào điện, từ nơi phòng ngự căn cứ yếu nhất là khu dân nghèo phá vào trong căn cứ.
Tiếng người kêu thảm thiết, mặc dù cách xa, nhưng nàng vẫn nghe thấy được.
Tòa nhà này ở trên cao nhất đều là cấp cao, đang hoảng sợ bỏ chạy, lái xe rời khỏi nơi này.
Kinh Ngạo Tuyết vẫn ung dung mở sửa sổ, ngồi trên bệ cửa sổ nói: "đây là cái gì? khảo nghiệm tâm ma sao? vậy thì xin lỗi, con người ta rất lãnh khốc, sống chết của người khác thì có liên quan gì đến ta."
Thế giới trước mặt nàng lại vặn vẹo, sau đó có tiếng hài tử khóc.
Kinh Ngạo Tuyết nheo mắt nhìn bên dưới, thị lực nàng rất tốt, liếc mắt liền thấy đoàn người chật vật chạy thục mạng dưới lầu, trong đó có một nữ nhân trẻ tuổi đang ôm hài tử, nàng có dung mạo giống Thẩm Lục Mạn, lúc này đang mím chặt môi, thỉnh thoảng lại dỗ đứa bé trong ngực, cô bé đó chinhslaf Liễu Nhi.
Kinh Ngạo Tuyết cong môi cười lạnh nói: "thủ đoạn này thật ti tiện a."
Nàng vốn không để ý sống chết của người khác, thậm chí không để ý sinh tử của mình, nhưng không thể không lưu ý đến Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi, đây chính là tâm ma cản trở nàng tiến giai lên trúc cơ kỳ.
Nàng cắn răng, biến ra một dây leo biến dị, từ trên cửa sổ nhảy xuống, vòng qua vô số đoàn người cản trở, đi tới trước mặt Thẩm Lục Mạn.
Đối phương đang hoảng sợ, đem hài tử trong ngực ôm chặt, Liễu Nhi cùng sợ hãi nhìn nàng.
Vẻ mặt cùng thần thái này đúng là khiến cho người ta hoài niệm.
Vốn dĩ sau khi xảy ra chuyện ở Lưu gia, Liễu Nhi ngoại trừ cười mỉm thì cũng không còn lộ ra cảm xúc khác nữa.
Nàng nhịn không được nhéo má Liễu Nhi, ân, cảm xúc mềm mại, đúng là cảm giác quen thuộc.
Nàng nhìn Thẩm Lục Mạn đang cảnh giác cười nói: "ta là cửu cấp mộc hệ dị năng giả, một mình cô mang theo con không dễ đi được, hay để tôi đưa hai người đi a?"
Thẩm Lục Mạn sửng sốt một chút, tựa như đang suy nghĩ, thậm chí còn động tâm.
Nhưng lại nghĩ đến gì đó, nàng mím môi một cái cự tuyệt nói: "không cần! cô đừng cản đường tôi là được rồi."
Kinh Ngạo Tuyết hắc một tiếng, vò đầu tránh đường, nếu người ta không muốn nàng giúp, nàng cứ đồng ý là được a.
Nàng đi theo hộ tống hai mẹ con này hồi lâu đến trụ sở, nơi này có một đàn xác sống, Thẩm Lục Mạn chỉ là nữ nhân bình thường không có dị năng, hoàn toàn giống người khác, còn đang chần chờ.
Nàng xoay người nhìn Kinh Ngạo Tuyết đang ở sau lưng nàng hỏi: "cô có cách dẫn chúng tôi rời không?"
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: "đi theo tôi."
Nàng biết phòng nghiên cứu trước kia từng chuẩn bị một con đường, chỉ có lãnh đạo cấp cao mới biết, nhưng nàng từng một lần đánh bậy đi nhầm vào đó, biết lối này dẫn ra sông, đi thông ra thế giới rộng lớn bên ngoài.
Tuy là có nguy hiểm, nhưng dù sao cũng tốt hơn là thành cá trong chậu.
Nàng không biết tâm ma khảo nghiệm đến khi nào mới kết thúc, đã như vậy, thì cứ theo ý nó đùa một chút.
Nàng mang Thẩm Lục Mạn tránh đi mọi người, tới ngoài phòng nghiên cứu, lấy thể căn cước trong túi quần ra.
Trên mặt Thẩm Lục Mạn liền kinh nghi, dường như không ngờ nàng nói thật.
Kinh Ngạo Tuyết thân sĩ làm tư thế mời, nói: "vị nữ sĩ xinh đẹp này, mời vào."
Thẩm Lục Mạn, phình miệng, muốn cười nhưng lại nhịn xuống, trông càng đáng yêu hơn.
Hiện tại trong phòng nghiên cứu đã không còn người, lãnh đạo căn cứ chắc đã bỏ chạy rồi, Thẩm Lục Mạn nhìn quái vật biến dị qua lớp kính phòng thí nghiệm, sợ hãi nói: "cô.... cô có phải muốn bắt tôi làm thí nghiệm không?"
Kinh Ngạo Tuyết hơi sửng sốt, theo ánh mắt nàng nhìn lại cười nói: "đây là kiệt tác của đồng nghiệp, ta chỉ phụ trách nghiên cứu thuốc, và thức ăn dạng nén, gần đây thức ăn dạng nén thể dịch là do tôi làm ra."
Thẩm Lục Mạn vẫn không yên lòng, đứng cách xa nàng.
Kinh Ngạo Tuyết dở khóc dở cười, không nhanh không chậm ở sau lưng nàng, nhưng đối phương khi đi cũng không biết đi thế nào nên nhỏ giọng nói với đối phương một câu.
Liễu Nhi dựa vào vai Thẩm Lục Mạn, vẫn dùng đôi mắt long lanh như nước nhìn nàng, khi bị tầm mắt nàng nhìn lại thì sợ hãi trốn trong ngực Thẩm Lục Mạn.
Chờ Kinh Ngạo Tuyết cười cười dời ánh mắt, thì lại thò đầu ra nhìn nàng chằm chằm.
Trong phòng nghiên cứu rất an toàn, các nàng đi đường an toàn đến tầng hầm thứ ba dưới lòng đất, chỗ này còn đậu hơn 10 chiếc du thuyền loại nhỏ, Kinh Ngạo Tuyết thiêu mi, ý bảo Thẩm Lục Mạn đi tới, tìm một chỗ nghỉ ngơi, chính nàng thì tự mình mở lái thuyền.
Thứ này trước kia nàng từng chơi qua, bất quá không phải trước mạt thế, mà là sau khi mạt thế bùng nổ, bị căn cứ phái đến phía nam làm nhiệm vụ, trong chốc lát nàng hiếu kỳ, liền học theo dân bản xứ cách sử dụng nó.
Những chiếc du thuyền này bên trong đều đổ đầy dầu, nàng dễ dàng mở máy và lái ra ngoài, rời khỏi bên trong căn cứ nguy hiểm.
Đến khi sắc trời rõ ràng thì các nàng đã cách xa căn cứ.
Thẩm Lục Mạn dụi mắt, nhịn không được ngáp một cái, nàng nghe thấy sau thuyền có tiếng bước chân, nhưng nàng không có phản ứng.
Dưới cái nhìn của nàng, giúp một Thẩm Lục Mạn như là tưởng tượng này chỉ là khắc phục tâm ma phá cửa thôi.
Nàng luôn cho rằng mình không sợ hãi, nhưng hôm nay xem ra, tâm ma dường như hiểu rõ đáy lòng mình hơn cả chính mình.
Nàng đối với thái độ tưởng tượng này không quá tốt, càng không nói đến là quá thân, vì biết rõ đồ chơi này là giả, mặc dù có vẻ chân thực nhưng nó chính là giả.
Thẩm Lục Mạn đem đồ ăn đặt lên bàn, chần chờ nói: "đa tạ cô đã cứu con gái tôi, đây là thức ăn trên du thuyền tôi lấy làm bữa sáng, nếu cô đói bụng thì cứ ăn đi."
Nói xong, nàng lại xoay người chuẩn bị đi.
Kinh Ngạo Tuyết chống cằm nói: "khoan đã, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi a."
Nàng dùng chiếc đũa gắp trứng chiên lên, ha ba ngụm đã ăn xong, hỏi: "Liễu Nhi là cô sinh với ai?"
Thẩm Lục Mạn khổ sở mím môi một cái nói: "không có, con bé là do tôi ra nước ngoài thu tinh nhân tạo có được, tôi không thể chấp nhận được đàn ông, cũng không phải đồng tính, không muốn kết hôn nhưng muốn có đứa nhỏ là của mình."
Kinh Ngạo tuyết a một tiếng, liếc nhìn Thẩm Lục Mạn, nàng mặc bộ đồ thể thao, tóc được cắt ngắn, cao đến cổ, mặt không có phấn trang điểm, khuôn mặt trong trắng thuần khiết.
Thực sự là khó có được, ở mạt thế 10 năm, còn có thể nhìn thấy được nữ nhân sạch sẽ mềm mại như vậy.
Nàng mặc kệ cười cười nói: "nhưng tuổi Liễu Nhi không đúng a, hiện tại mạt thế đã 10 năm rồi a, cô nói là bệnh viên nước ngoài, cũng không thể là 5 năm trước được a."
Thẩm Lục Mạn ngẩn ra, cúi đầu nói: "tôi không biết, ta không nhớ được."
"Vậy trước kia cô làm gì?" Kinh Ngạo Tuyết tiếp tục hỏi.
Thẩm Lục Mạn hé môi nói: "làm nhiệm vụ ngoài trụ sở, tôi biết săn thú, cho nên...."
Kinh Ngạo Tuyết liền hiểu ra: thì ra là vậy, tâm ma này dựa theo ấn tượng của nàng mà đắp nặn thành.
Thẩm Lục Mạn bối rối một lúc, đột nhiên hiểu ra nói: "cảm ơn cô đã cứu tôi và Liễu Nhi, tôi...."
Nàng nhắm mắt lại, Thẩm Lục Mạn cắn môi rời đi.
Kinh Ngạo Tuyết lúc này mới mở mắt nhìn bóng lưng nàng, thân thể đối phương dưới ánh mặt trời hư hư thực thực, tưởng tượng này nói thực không được ổn lắm, sơ hở quá nhiều.
Nhưng nàng không biết vì sao không trốn thoát được, cái này đúng là phiền rồi a, nàng nhớ trước đó linh khí trong cơ thể đã chuyển hóa xong rồi, nhưng lại bị giữ lại ở tâm ma, không biết thời gian thực sự trên núi đã qua bao lâu rồi.
Nếu vĩnh viễn bị nhốt ở đây, Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi nhất định sẽ lo đến điên mất.
Nhưng mà, tâm ma của nàng thực ra là cái gì a?
Vì sao nàng lại đến mạt thế? ta lại có chuyện xác sống vây thành? sao lại có Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi ở đây?"
Nàng nghĩ không ra.
Kinh Ngạo Tuyết thở dài một cái, ở mạt thế về mưu kế thì không phải sở trường của nàng.
Nàng chỉ am hiểu cận chiến xông lên là đánh.
Nhưng tình huống trước mắt, nàng cũng không thể tự tay giết Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi a, mặc dù là tưởng tượng, nhưng nàng cũng không hạ thủ được.
Nàng nghĩ đến đây, đột nhiên hiểu ra chút phương pháp, sau đó cườ khổ nói: vẫn còn bị nhốt ở đây a.
Nàng không ngủ được, liền đi ra boong thuyền.
Nàng cảm giác có hai cặp mắt đang nhìn nàng, nhưng nàng không để ý đến.
Nàng nhìn địa hình xung quanh, nơi này là địa phương nàng từng đến làm nhiệm vụ, tiếp đó không xa chính là địa bàn của thực vật biến dị cửu cấp chiếm đóng.
Khi đó nàng từng bỏ qua thực vật biến dị cửu cấp này, khi đó nó đã có linh trí, tương đương với hài tử có IQ bảy tám tuổi, lại thích mộc hệ dị năng trên người nàng nên thích dán nàng, nhưng lại không muốn bị quản, nên mới ủy khuất thả nàng.
Nếu giờ nàng mang theo hai người kia đến, thực vật biến dị đó nói không chừng sẽ giữ nàng.
Kinh Ngạo Tuyết nghĩ tới thì làm, liền đổi hướng, đến một bờ cách xa đó.
Thẩm Lục Mạn chần chờ đi tới nói: "bây giờ chúng ta đi đâu?"
Kinh Ngạo Tuyết nhìn mặt nàng, thản nhiên nói: "đi tìm hai lão bằng hữu sống nhờ, nếu không có gì bất ngờ, thì chúng ta sẽ có chỗ ở, chỗ đó rất an toàn."
Thẩm Lục Mạn cúi đầu suy nghĩ, qua hồi lâu mới lên tiếng.
Đoàn người cầm chút thức ăn và vũ khí, đi qua một đoạn đường coi như an toàn, cuối cùng đến dưới chân một ngọn núi.
Ngọn núi này từng là dãy núi nhân tạo, hiện tại đã thành nơi cho thực vật biến dị phủ kín.
Bên trong truyền đến nhiều thực vật biến dị khí tức cao cấp, chúng nó đang chuyển động, dường như muốn lao đến xé nát Kinh Ngạo Tuyết.
Nhưng sau đó, xuất hiện một cổ hơi thở mạnh nhất, đột nhiên tăng vọt ra lệnh nói: không được nhúc nhích nàng là bằng hữu của ta.
Kinh Ngạo Tuyết có thể cảm nhận được tâm tình của thực vật, dĩ nhiên hiểu được lời này, nàng cười nói: "lão bằng hữu, ta quay lại nhờ ngươi, hai vị này cũng là bằng hữu của ta, sau này phải làm phiền rồi."
Thực vật biến dị cửu cấp từng là cái cây xương rồng trong chậu, nghe vậy kích động nhảy ra ngoài, thu gai trên người, quấn lấy Kinh Ngạo tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết lập tức mất không ít mộc hệ dị năng, vì cổ năng lượng này, những thực vật khác cũng không nhịn được mà thèm thuồng nàng.
Cho nên, nàng không sợ chướng ngại mà sống ở đây.
Thời gian vội vàng trôi qua, dung mạo nàng bắt đầu già đi, Liễu Nhi cũng sớm thành cô gái trẻ tuổi, nhưng nàng lại không thể thấy được mặt đối phương.
Đoạn thời gian này vội vã qua đi ít nhất cũng 50 năm, cho đến khi Thẩm Lục Mạn bệnh nằm trên giường, Kinh Ngạo Tuyết chỉ cảm thấy như là cái búng tay mà thôi.
Thẩm Lục Mạn yếu ớt nói: "ta không hiểu ngươi, giết ta, ngươi có thể loại được tâm ma, ngươi rõ ràng sớm biết, vì sao còn không động thủ."
Kinh Ngạo Tuyết nói: "tâm ma này rõ ràng bị người khác thao túng, ta sao lại để tâm ma của mình đặt bẫy chính mình được, ngược lại chỉ cần ngươi chết, tâm ma cũng sẽ được giải, nếu ta thực sự giết ngươi, thì ta làm sao đối mặt với thê tử thực sự của ta?"
Tâm ma hóa hình Thẩm Lục Mạn trước đó nghe vậy thì lộ ra diện mục vốn có, là một đoàn hắc khí mang bóng người bị máu bao phủ.
Nàng cười bén nhọn hai tiếng nói: "tu sĩ như ngươi không đơn giản, quả thực thú vị a, mà thôi, ta tạm tha cho ngươi một mạng, không lâu nữa sẽ có thân thể thích hợp hơn cho ta thay."
Kinh Ngạo Tuyết nheo mắt lại nói: "nhìn bộ dạng này của ngươi thực kinh tởm, vậy ngươi là ma tộc, hay là thứ gì?"
Bóng người khặc khặc cười hai tiếng nói: "có bản lĩnh sống thêm vài năm, nói không chừng sẽ có tư cách biết thân phận bản tọa."
Nàng phất tay một cái, Kinh Ngạo Tuyết chỉ cảm thấy có cơn gió lớn kéo đến, má nàng bị gió thổi đau.
Nàng mở mắt, thì thấy Thẩm Lục Mạn đang tát nàng, không biết là cái thứ mấy rồi.
Kinh Ngạo Tuyết vội tiếp được tay nàng nói: "Ngươi đánh ta làm gì?"
Trong mắt Thẩm Lục Mạn có nước mắt, sắc mặt tái nhợt, môi cũng bị cắn rách, nàng chợt nhào đến ôm Kinh Ngạo Tuyết nói: "ta nghĩ rằng ngươi....."
Kinh Ngạo Tuyết cảm giác mặt bị đau, nàng a một tiếng, xem ra vừa rồi Thẩm Lục Mạn tát nàng không ít a.
Trong lòng nàng bất đắc dĩ lại buồn cười nói: "ta không sao rồi a, đừng khóc."
Thẩm Lục Mạn tức giận cắn nàng một ngụm, thực sự cắn chảy máu rồi a, bực bội nói: "vừa rồi ngươi bị gì vậy a? rõ ràng đã lên trúc cơ rồi, nhưng gọi ngươi bao nhiêu cũng không tỉnh, trên người có có ma khí quấn lấy nồng nặc, thiếu chút thì hôn mê rồi, Vu Di Linh cũng không có cách gì, ta mới dùng hạ sách này, nếu không...."
Kinh Ngạo Tuyết liên tục ừ vài tiếng, ngẩng đầu nhìn Liễu Nhi mặt chấn kinh, còn có Vu Di Linh sắc mặt nghiêm túc nói: "đa tạ."
Cước bộ Liễu Nhi không yên đi tới, dựa vào vai Kinh Ngạo tuyết, ôm cánh tay nàng, âm thanh nức nở nói: "mẫu thân, người làm con sợ muốn chết."
Kinh Ngạo Tuyết khó có được cảm giác thân cận khi Liễu Nhi lớn lớn, nhịn không được mỹ tư tư nói: "Liễu Nhi, nào, đến hôn mẫu thân một cái, mẫu thân lâu rồi không thấy Liễu Nhi đến làm nũng a."
Liễu Nhi đỏ mặt hôn má nàng một cái nói: "mẫu thân, lần sau không được như vậy a."
Kinh Ngạo Tuyết được tiện nghi, liền ngoan ngoãn nói: "ân, sau này ta sẽ không để Liễu Nhi và thê tử lo lắng nữa, thê tử, có thể đừng cắn nữa được không?"
Thẩm Lục Mạn ngại ngừng nhìn dấu vết nàng làm ra, trên mặt đã có vết máu xuất hiện.
Nàng áy náy liếm vài cái nói: "xin lỗi, ai kêu ngươi đột nhiên nhập ma, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a?"
Hiện tại Kinh Ngạo Tuyết muốn hôn nàng, nhưng còn có người khác ở đây, cũng không thể làm gì được.
Nàng nhịn xuống cảm giác này hỏi: "trạng thái này của ta đã kéo dài bao lâu rồi?"
Thẩm Lục Mạn nói: "ba ngày ba đêm."
Kinh Ngạo Tuyết a một tiếng nói: "ta còn tưởng là 18 năm rồi a, ta....."
Nàng muốn nói ra những chuyện trước đó, nhưng rồi lại bối rối, không biết nói thế nào, mà mọi thứ trước đó nàng cũng đã quên sạch.
Nàng chỉ biết mình bị tâm ma khảo nghiệm, nhưng nội dung tâm ma khảo nghiệm cũng đã quên hết không còn gì.
Thẩm Lục Mạn thấy nàng không nói được, thì nói: "là tâm ma sao?"