Chương 95: gặp nhau
Thẩm Lục Mạn tức giận liếc đối phương, nhưng Kinh Ngạo Tuyết đang chìm đắm trong vui vẻ kiếm tiền, căn bản không chú ý đến cái liếc của nàng.
Thẩm Lục Mạn thở dài một hơi cũng không để ý tới nàng.
Chờ ăn cơm xong, Kinh Ngạo Tuyết nhìn cái bàn chỉ còn đĩa không, nhịn không được xoa bụng của mình.
Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi mỗi thứ chỉ ăn một chút, còn lại đều là nàng ăn hết.
Nói thật mùi vị không tệ, mắc tiền cũng đáng giá.
Nhưng mà vừa rồi Thẩm Lục Mạn nói mỹ thực ở tu tiên giới so với cái này còn ngon hơn, trong lòng nàng càng chờ mong muốn đến sống ở tu tiên giới.
Nghĩ vậy nàng dự định gặp Tần Diệc Thư nói từ biệt, thuận tiện giải quyết việc của quản sự sòng bạc Trương Hồng Viễn, sau đó thì đến tu tiên giới.
Tiểu nhị đến tính tiền, Kinh Ngạo Tuyết tâm tình tốt liền thưởng cho hắn vài lượng bạc, đối phương vẻ cười toe toét, còn liên tục nói lần sau khách quan quay lại.
Kinh Ngạo Tuyết khoát tay rời đi, Liễu Nhi để ý tiểu nhị có ánh mắt thán phục, xem ra đối phương cũng không dám đụng đến ba người các nàng, nhưng mà thực sự đã giải quyết hết một bàn cơm lớn rồi.
Nàng không nhịn được cười một tiếng, đi cùng Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn, tới Bách Thảo Đường lớn nhất kinh thành.
Danh tiếng Bách Thảo Đưởng ở nhân gian rất lớn, các nàng hỏi thăm vài người đi đường, liền dễ dàng tìm được vị trí của Bách Thảo Đường.
Trong kinh thành có ba cái, lớn nhất đang ở giữa đường khá ồn ào, xung quanh đều là dân chúng bình thường, gần chiều trên đường đi không ít người.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn hai bên đường có không ít quán ăn nhỏ, liền mua một chút cho Thẩm Lục Mạn ăn, Thẩm Lục Mạn không kén ăn, đối với nàng cho gì cũng không từ chối.
Chờ đến nơi, Kinh Ngạo Tuyết chú ý đến tường vây quanh bên trong đều là chỗ của Bách Thảo Đường, ở kinh thành tấc đất tấc vàng đúng là khó lường.
Khó nhất chính là có được chỗ ở, tuy người vào xem bệnh không ít, nhưng mà vẫn có trật tự và thứ tự.
Nàng a một tiếng, đi vào trong kéo một học đồ lại hỏi: "xin chào, ta đến đây bái phỏng Cố tiểu thư, xin hỏi Cố tiểu thư hiện giờ đang ở chỗ nào?"
Học đồ sửng sốt một chút, nhìn nàng trên dưới một cái cười nói: "Cố tiểu thư là người bận rộn, không ở trong tiệm, hôm khác ngươi quay lại đi.":
Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, luôn cảm thấy thái độ đối phương kỳ lạ.
Đúng lúc có một quản sự đi tới, lịch sự hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn học đồ nhỏ giọng nói với quản sự, quản sự nheo mắt lại hỏi: "không biết các hạ là..."
Nàng chậm rãi thần sắc nghiêm túc nói: "thật không dám dấu diếm, chúng tôi là bằng hữu quen biết Cố tiểu thư ở Đa Bảo thôn, trước đó đến Tần phủ tìm Tần tướng quân, hạ nhân nói Tần tướng quân đang ở quý phủ với Cố tiểu thư, cho nên ta đành mạo muội tìm đến, ta không phải đến kiếm chuyện, ta tên Kinh Ngạo Tuyết, ngươi báo tên này cho Cố tiểu thư biết, nàng tự nhiên sẽ đến gặp ta."
Học đồ thái độ cũng bình thản xuống, vẻ mặt áy náy.
Quản sự nghe qua tên Kinh Ngạo Tuyết, nhất thời hai mắt sáng lên nói: "thì ra là các ngươi, thực xin lỗi, mấy ngày qua từ lúc Tần tướng quân về kinh thành, thì thỉnh thoảng có người đến Bách Thảo Đường kiếm chuyện, chúng tôi chỉ bất đắc dĩ, mặc dù ở ngoài nói tiểu thư ở quý phủ, nhưng mà thực sự các nàng đang ở Bắc Nhai Thượng, ngươi là bằng hữu với Cố tiểu thư, thì đến chỗ đó tìm, cuối đường có hai cây cổ thụ trước sân, đó là tiểu viện của tiểu thư ở."
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy liền nói cảm ơn, Thẩm Lục Mạn xoay người ra ngoài lại bị Kinh Ngạo Tuyết kéo lại.
Thẩm Lục Mạn khó hiểu nhìn nàng, Kinh Ngạo Tuyết giải thích: "khó có lúc đến ý quán một chuyến, hay là để đại phu xem mạch cho nàng."
Nàng cũng muốn biết làm sao chăm sóc phụ nữ có thai, tuy Thẩm Lục Mạn là tu sĩ Kim Đam kỳ, bản thân rất mạnh, nhưng mà nữ nhân mang thai không dễ dàng, nàng cũng muốn chăm sóc cho nàng nhiều hơn.
Thẩm Lục Mạn từ chối nói: "không cần, thân thể ta vẫn tốt."
Nàng thấy Kinh Ngạo Tuyết kiên trì, khó chịu nhỏ giọng nói: "mạch tượng của ta hiện tại khác với người phàm, đại phu cũng không thấy được ta có bệnh gì, không cần uổng công vô ích."
Nàng nói rồi thì thấy vẻ mặt Kinh Ngạo Tuyết buồn rầu, liền buồn cười nói: "đừng lo lắng, nếu ta thấy mệt thì sẽ nói cho ngươi biết."
Kinh Ngạo Tuyết lúc này mới lên tiếng, ba người đi về phía Bắc Nhai.
Bác Nhai là con phố nằm lưng chừng ở kinh thành, nói vậy là vì con đường này không quá phồn hoa, con phố gần đó cũng chỉ có dân chúng bình thường.
Nhưng mà chỗ này học tử lại nhiều, ba bốn tháng lại có khoa cử thi xong, cũng không ít học tử ở trong kinh thành.
Một đường đi tới, Kinh Ngạo Tuyết cũng gặp vài người nho nhã đọc sách.
Trong đó cũng có một người trung niên lớn tuổi, khoa cử dù sao cũng không phải là việc dễ dàng gì, nàng còn nhớ trước kia học bài Phạm Tiến trúng cử, nghĩ đến Hàn Hữu Vi tuổi còn trẻ, nhất thời cảm thấy châm chọc.
Có lẽ có người thực sự không đủ sức, nàng vừa nhớ đến Hàn Hữu Vi, thì thấy có nhiều học tử đang vây quanh Hàn Hữu Vi trước mặt.
Lúc này trên mặt hắn đang kiểu ôn văn nhĩ nhã cười cười, nghiêm túc nghe người bên cạnh vung tay múa chân nói gì đó.
Ánh mắt những người khác đang nhìn Hàn Hữu Vi, trong mắt đều là hâm mộ kính phục.
Kinh Ngạo Tuyết cười lạnh một tiếng, cùng nhóm người khác đi lướt qua, Hàn Hữu Vi lúc đầu không thấy nàng, cho đến khi một học tử trẻ tuổi cảm thán nói: "vừa rồi người một nhà mới đi ngang qua kia dáng dấp thật đẹp."
Các học tử khác đều bật cười nói: "ngươi suối ngày nghĩ chuyện mỹ nhân, hai đêm trước khoa cử còn ở thanh lâu vẽ mỹ nhân, khó trách mấy lần thi khoa cử đều rớt."
Học tử trẻ vừa rồi mặt đỏ lên nói: "ai mà không thích cái đẹp, đừng nói các ngươi không thích mỹ nhân, ta bất quá so với các ngươi thẳng thắn hơn thôi."
Một âm thanh khác nói: "ai giống ngươi, ngươi xem người ta đại trạng nguyên đã không giống ngươi rồi."
Nói rồi hai người cùng nhìn Hàn Hữu Vi, lại thấy đối phương híp mắt, mắt không chớp nhìn chằm chằm đoàn người Kinh Ngạo Tuyết, trong mắt lóe lên hàn quang.
Bọn họ liền im lặng, Hàn Hữu Vi phản ứng kịp cười nói: "vừa rồi đi ngang qua là mấy vị bằng hữu trong thôn quen biết với ta, ta nhìn thấy kỳ quái nên nhìn bọn họ vài lần."
Những người khác thở dài một hơi hiếu kỳ nói: "nếu là bằng hữu của ngươi sao vừa rồi không đến chào hỏi các nàng, không lẽ lâu không gặp nên không nhận ra?"
Hàn Hữu Vi cười cười ánh mắt thâm ý nói: "là bằng hữu có quen biết, chờ sau này đến cửa bái phỏng sau."
Hắn hiện tại đã có năng lực đến trả thù Kinh Ngạo Tuyết rồi.
Các học tử cười vài tiếng, rất nhanh liền nói vấn đề khác rời đi.
Kinh Ngạo Tuyết các nàng đã đến cuối đường Bắc Nhai, ánh mắt nàng nhìn lên hai cây cổ thụ, lẩm bẩm nói: "chính là chỗ này a."
"Là ta, Kinh Ngạo Tuyết."
Trong cửa dừng một chút, truyền đến tiếng bước chân dồn dập, đối phương mở cửa vui vẻ nói: "là các ngươi a, các ngươi rốt cuộc cũng đến kinh thành."
Kinh Ngạo Tuyết nhìn Ngô Chí An nói: "đúng vậy, ta đoán các ngươi đang ở cùng cả nhà Tần Diệc Thư, vậy cũng đỡ mắc công đi tìm người."
Ngô Chí An cười nói: "đúng vậy, trước đây Tần tướng quân đòi phải đi, còn nói chúng ta đi theo, đại ca ta lúc đó cũng đồng ý, cho nên cả gia đình đêu đến kinh thành. Kinh thành này rất lớn, ta lớn vậy rồi lần đầu đến chỗ phồn vinh như vậy, lần trước còn thấy...."
Hắn thao thao nói một tràng, cho đến khi thê tử hắn thấy lâu rồi mà chưa thấy hắn đi vào, liền ra cửa tìm hắn, thì mới phát hiện đối phương đang chặn đoàn người Kinh Ngạo Tuyết ngoài cửa, tự mình thao thao bất tuyệt.
Nàng dở khóc dở cười đi tới trừng Ngô Chí An một cái, cười nói với ba người Kinh Ngạo Tuyết: "các ngươi đến rồi và ngồi đi."
Ngô Chí An lúc này mới phản ứng, vội xoa hàm sờ gáy của mình.
Đám người Kinh Ngạo Tuyết đi vào trong viện, thì phát hiện bề ngoài không có gì, nhưng bên trông lại rất là rộng, chỉ là một cái nhà mà còn lớn ở tiểu viện ở Đa Bảo thân trước kia vài lần.
Nàng đi vào trong, thê tử Ngô Chí An đơn giản giới thiệu bố cục cho nàng biết: "hiện tại ta và cha mẹ chồng, ca ca, còn có tiểu tử đều ở hậu viện, Tần tướng quân và Tần phu nhân ở sườn viện, đi vào trong còn có một vườn ao nhỏ. Hiện tại đang nở các loại hoa, Vô Song rất thích chơi ở sân đó, thỉnh thoảng còn nhắc đến Liễu Nhi tỷ tỷ, Liễu Nhi đến Vô Song chắc chắn sẽ rất vui...."
Kinh Ngạo Tuyết cười nghe nàng nói, thực sự đã lâu không gặp, nàng và Ngô Chí An đều có chuyện không thể nói hết.
Chờ khi đối phương nói đến vườn hoa, Kinh Ngạo Tuyết liền thấy Tần Vô Song đứng tấn cạnh hồ nước.
Bất quá đã lâu không thấy, Tần Vô Song nhìn có vẻ đen đi không ít.
Kinh thành ở phương bắc, ban ngày nắng mặt trời rất mạnh, Tần Vô Song là đứa nhỏ không thích ở một chỗ, không bị đen cũng lạ.
Chờ các nàng đi tới, Tần Vô Song liếc mắt liền nhìn thấy Liễu Nhi trong đám người.
Nàng mặc kệ không đứng tấn nữa, vội vàng đứng thẳng người chạy tới hướng các nàng.
Sau đó đụng vào đùi Liễu Nhi, ôm chân nàng không chịu buông, dính dính nhão nhào làm nũng nói: "Liễu Nhi tỷ tỷ, là Liễu Nhi tỷ tỷ thật sao? hu hu hu, tỷ tỷ, đã lâu rồi ta không gặp ngươi, mẫu thân không nói ngươi ở đâu, ta cũng ra ngoài tìm, nhưng xung quanh đều là người lạ, hu hu hu, bây giờ thấy ngươi rồi thực sự tốt quá."
Liễu Nhi mỉm cười, ngồi xuống ôm nàng vào lòng nói: "Vô Song muội muội, đã lâu không gặp, nhìn ngươi lớn không ít."
Tần Vô Song rất để ý chiều cao của mình, nghe vậy hai mắt sáng lên nói: "thật hả? ta thực sự cao hơn sao?"
Liễu Nhi gật đầu, với ánh mắt của nàng, có thể thấy được chút thay đổi nhỏ trên người Tần Vô Song.
Tần Vô Song vui vẻ không thôi, nhếch môi cười ha ha.
Cười cười rồi như nghĩ ra chuyện gì, vội vàng cầm tay Liễu Nhi nói: "ta dẫn ngươi đi xem đệ đệ, đệ đệ hiện tại đáng yêu như cái bánh bao lớn vậy, mềm mềm trắng trắng, nhưng cắn vị ghê lắm, mẫu thân không cho phép ta cắn."
Nàng nói rồi nhíu mày, dù sao cũng chỉ là hài tử mới lớn, đối với hài nhỉ cũng không biết nhiều.
Liễu Nhi nhìn thoáng qua Kinh Ngạo Tuyết, thấy đối phương gật đầu đồng ý, mới thuận theo để Tần Vô Song lôi đi.
Còn người lớn các nàng đi tới cái đình trong vườn hoa ngồi nghỉ mát, nói đến chuyện xảy ra gần đây Kinh Ngạo Tuyết cũng biết được nguyên nhân các nàng đi đến kinh thành.
Thê tử Ngô Chí An còn nói, Ngô Chí Dũng đi theo Tần Diệc Thư, sáng nay đã bị hoàng đế gọi vào cung, Tần Diệc Thư không có nói thân thể mình đã khỏe lên, cho nên hoàng đế không dám làm khó nàng.
Có Bạch Vi không có ở nhà, nàng để hài tử ở quý phủ cho nhũ mẫu chăm sóc, còn mình thì về nhà với Cố lão gia, đến tối mới về.
Bọn họ còn nói đến những thú vị khi tới kinh thành cùng với cuộc sống hiện tại ở kinh thành.
Sau khi nói xong Kinh Ngạo Tuyết cảm thán nói: "kinh thành đúng là một chỗ tốt, đối với việc học của Xuân Ca Nhi cũng rất tốt."
Ngô Chí An cười nói: "đúng vậy, cái này ít nhiều cũng nhờ Thẩm lão tiên sinh, nếu không phải hắn giới thiệu Xuân Ca Nhi cho các đại nho, Xuân Ca Nhi cũng không có được giáo dục tốt như vậy, hiện tại Xuân Ca Nhi đi học sắp về rồi, tuy mỗi ngày học rất cực nhưng mà ta thấy hắn rất vui vẻ."
Kinh Ngạo Tuyết vốn đến kinh thành là để xem các bằng hữu sống thế nào, hiện tại thấy bọn họ sống cũng ổn định, trong lòng nàng cũng thấy yên lòng.
Đến tối, Cố Bạch Vi cũng về, về cùng nàng còn có lão đại phu Cố Thanh.
Bọn họ nhìn thấy Kinh Ngạo Tuyết thì vui vẻ không thôi, nói chuyện một hồi, trời cũng tốt, Tần Diệc Thư và Ngô Chí Dũng còn chưa về, Cố Bạch Vi lộ vẻ lo lắng.
Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy nói: "hay để ta đến hoàng cung xem một chút."
Cố Bạch Vi sửng sốt một chút, bối rối nói: "như vậy không tốt lắm, dù sao cũng là hoàng cung, đề phòng sâm nghiêm, ta sợ..."
Kinh Ngạo Tuyết khoát tay đứng dậy nói: "hiện tại ta là tu sĩ rồi, đề phòng nhân gian đối với ta mà nói chỉ là thùng rỗng kêu to, hoàng đế chỉ là con người nhỏ bé ích kỷ, dù Tần Diệc Thư giả vờ đi lại không được, nhưng đối phương vẫn không yên tâm, nói không chừng hắn cho rằng giết Tần Diệc Thư mới là lựa chọn tốt nhất, nếu vậy thì phiền toái rồi, ta phải tận mắt đi xem mới được."
Nàng nói rồi, Thẩm Lục Mạn cũng đứng dậy, nhìn bộ dạng hình như muốn đi với nàng.
Bị Kinh Ngạo Tuyết vội vàng giữ lại, nàng bất đắc dĩ nói: "chỉ đi xem mà thôi, hiện tại nàng thân thể không khỏe, cứ ở nhà chờ tin tức của ta đi."
Thẩm Lục Mạn muốn nói thêm, nhưng Kinh Ngạo Tuyết đã lấy bảo kiếm ra, ngự kiếm phi hành rời đi.
Cố Bạch Vi càng hoảng sợ, lúc trước ở Lưu phủ nàng đã biết kỹ năng của tu sĩ, mấy năm trước cũng biết gia đình Kinh Ngạo Tuyết đều là tu sĩ, nhưng ở khoáng cách gần như vậy, có người quen trực tiếp biến mất ở trước mặt nàng, nàng vẫn có chút kinh ngạc.
Cũng may nàng kiến thức rộng rãi, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, đi lên trước nói: "trước đó Kinh Ngạo Tuyết nói thân thể ngươi không khỏe? là sao vậy? để ta nói Thanh gia gia xem mạch cho ngươi một chút nhé."
Thẩm Lục Mạn đỏ mặt nói: "không có gì, chỉ là mang thai thôi, nàng hay chuyện bé xé ra to, thân thể ta vẫn tốt."
Cố Bạch Vi nghe vậy không nhịn được bật cười nói: "đó là nàng săn sóc đau lòng cho ngươi, ta ước ao còn không kịp a."
Tuy Tần Diệc Thư đối với nàng rất tốt, nhưng vẻ mặt đối phương lãnh đạm cực kỳ, nếu không phải thỉnh thoảng nhìn thấy yêu thương, nàng còn hoài nghi nhiều hơn.
Nàng tiến đến nắm tay Thẩm Lục Mạn nói: "ai nha, chúng ta đã lâu không gặp, nói chuyện một chút đi."
Thẩm Lục Mạn cười lên tiếng, hạ nhân mang hoa quả đồ ăn lên, các nàng vừa ăn vừa nói chuyện.
Kinh Ngạo Tuyết bay về phía hoàng cung, nhưng nửa đường gặp trở ngại, tựa như cả người chìm vào trong bùn, càng giãy càng chìm sâu.
Cái này khiến nàng không thể không dừng bước lại, rơi vào hẻm nhỏ không bóng người.
Nàng nhíu mày ra khỏi hẻm nhỏ, nhìn quanh rồi đi qua tiểu viện, phát hiện viện này rất là hoa lệ, so với Tần phủ sâu vài phần.
Trong lòng mơ hồ suy đoán, lúc đi ngang qua viện tùy ý liếc mắt một cái, liền chứng thực suy đoán của nàng.
Cái viện này là của quốc sư đại nhân.
Nàng cười lạnh một tiếng, thân thể quốc sư đã sớm bị Ma Thập Tam lấy rồi, với tính tình đối phương, vội vàng đến tu tiên giới làm chuyện thị phi mới là việc chính, rảnh đâu mà lo mấy cái chức vụ quốc sư nhân gian.
Cho nên quốc sư chắc chắn là không thề về kinh thành được, chướng ngại lớn nhất hiện tại đã mất, chỉ cần Tần Diệc Thư làm tốt nữa, là năm nay có thể lấy được vương triều này.
Trong lòng nàng vui vẻ, nếu quốc sư đã làm trận pháp cản trở người tu tiên bay qua đây vậy nàng cứ dùng chân đi qua chỗ này.
Kết quả đúng lúc gặp phải Hàn Hữu Vi.
Lúc này đối phương đang nói chuyện với người trên xe ngựa, thái độ rất là đoan chính cung kính, Kinh Ngạo Tuyết nheo mắt nhìn kỹ, thì biết được người ngồi trong xe ngựa là Lưu Văn Diệu.
Nàng biết Lưu Văn Diệu không phải người tốt, Hàn Hữu Vi có được kỳ ngộ này cũng là do đối phương một tay nâng đỡ.
Hiện tại hoàng đế đã mặc kệ chính sự, dù đã có kết quả khoa cử, nhưng là do tay Lưu Văn Diệu thao túng.
Hiện tại quốc sư không có, hắn ở kinh thành một tay che trời.
Kinh Ngạo Tuyết nghĩ thầm: tiếc a, những người này không thể đắc ý được lâu.
Nàng nhìn thẳng lướt qua người Hàn Hữu Vi, ánh mắt Hàn Hữu Vi tối lại, liền chặn trước mặt nàng hỏi: "sao ngươi dám xuất hiện ở kinh thành?"
Kinh Ngạo Tuyết không ngờ đi đường cũng bị chó điên chặn đường, nàng không đổi sắc nói: "cút ngay!"
Mấy năm qua Hàn Hữu Vi được nuông chiều, đột nhiên nghe có người nói hắn như vậy, liền cười lạnh một tiếng, phát tay bên cạnh liền xuất hiện mười mấy hạ nhân.
Âm thanh Lưu Văn Diệu từ trong xe truyền đến nói: "ta mặc kệ ngươi làm gì, đừng quá phận, chỗ này gần hoàng cung, nếu động tĩnh lớn sẽ kéo quan binh đến, ngươi tự lo lấy đi."
Sắc mặt Hàn Hữu Vi khó coi, vẻ mặt cung kinh nói dạ.
Kỳ thực hắn cũng biết hành động của mình là sai, mấy năm qua hắn đã cố gắng luyện được tính bình tĩnh, nhưng hai ba lần gặp phải Kinh Ngạo Tuyết, khiến cho hắn nhất thời nổi điên, cả người mất bình tĩnh.
Nhất là dưới tình huống đối phương để hắn trong mắt, cũng là cái gai trong mắt hắn.
Hắn nhìn xe ngựa Lưu Văn Diệu rời đi, xoay người cười lạnh nói: "lâu không gặp, ta là chủ phải tận tình, gặp người phải chiêu đãi, còn thê tử nhà ngươi sao rồi?"
Kinh Ngạo Tuyết ngáp một cái, không biết đối phương lấy đâu ra tự tin lớn vậy.
Nàng nhàn nhạt liếc đối phương một cái, nhìn đám hạ nhân xung quanh cả người căng thẳng nói: "ta không muốn gây chuyện, ngươi tốt nhất nên bảo đám người này thối lui đi, đừng làm trễ thời gian của ta, nếu không..."
Hẳn Hữu Vi mặt đỏ lên, không nói nhiều liền cho người vây công nàng.
Kinh Ngạo Tuyết duỗi người, ung dung nói: "đúng lúc đám người này để ta luyện tay một chút."
Nàng không dùng linh khí cũng không dùng mộc hệ dị năng, mà dựa vào thân thủ của mình nhiều năm qua, đánh với đám hạ nhân cường tráng này.
Mặc dù mấy năm nay nàng chỉ dành thời gian tu luyện, nhiều hơn là tăng tu vi, cũng có chút quên tập luyện thân thể, một đấm vung lên, nàng nghe thấy tiếng xương vỡ, còn có nam nhân bị đau kêu thảm thiết.
Nàng có chút hưng phấn, bất quá muốn đi tìm Tần Diệc Thư, liền hai ba cái đã giải quyết xong, quanh sân vắng vẻ đám hạ nhân nằm la liệt trên đất, túm lấy Hàn Hữu Vi đang sợ hãi cười lạnh nói: "ban đầu ta không định làm gì ngươi, dù sao ngươi chỉ là con kiến hôi cản đường thôi, là do ngươi không biết tự lượng sức mình."
Nàng nói rồi đấm một quyền vào bụng Hàn Hữu Vi, Hàn Hữu Vi phun ra một ngụm máu.
Hẳn cảm thấy cơn đau kéo đến, nội tạng trong người như muốn nát ra.
Kinh Ngạo Tuyết ném hắn vào lề đường như miếng vải rách, phủi tay một cái thở phào nhẹ nhõm xoay người tiêu sái rời đi.
Nàng không thấy được ánh mắt oán độc của Hàn Hữu Vi, mà có thấy thì nàng cũng mặc kệ.
Đến chân tường hoàng thành, nàng nheo mắt đánh giá tường thành cao, đi vài bước rồi bay lên.
Chỗ này đề phòng sâm nghiêm, không giống phủ quốc sư bố trí trận pháp để nhắm vào tu sĩ.
Nên Kinh Ngạo Tuyết ngự kiếm phi hành bay vào hoàng cung, nàng tìm một hồi, rốt cuộc thấy được Tần Diệc Thư và Ngô Chí Dũng ở ngự hoa viên.
Bất quá nhìn trạng thái bọn họ có vẻ không tốt, sắc mặt hoàng thượng khó coi, bên cạnh hắn còn có vài tên khỏe mạnh, một người trong đó nhìn quen mặt, là tam hoàng tử nắm đó vô tình thấy ở trấn trên.
Còn Tần Diệc Thư mệt mỏi ngồi trên xe lăn, trên người Ngô Chí Dũng cũng có vết thương.
Hoàng đế nói: "hừ, mấy năm không gặp, ái khanh trước sau như một thật mất hứng, đúng là gặp lại ngươi càng phiền, hạ nhân ngươi mang theo cũng chả khác gì."
Kinh Ngạo Tuyết nheo mắt lại, nhìn thoáng qua, đại khái đoán được chuyện gì xảy ra.
Chắc là hoàng đế muốn ra oai phủ đầu với Tần Diệc Thư, Ngô Chí Dũng trung thành đứng ra hộ chủ, ngược lại khiến cho hoàng đế tức giận trút giận lên người hắn, phái người đánh với Ngô Chí Dũng một trận, mượn danh là bàn luận, thực tế là muốn hạ nhục Tần Diệc Thư.
Nhưng không ngờ Ngô Chí Dũng dù đã hơn ba mươi tuổi nhưng không thua gì thị vệ cường tráng trong kinh thành, cho nên sắc mặt hoàng đế mới khó coi như vậy.
Kinh Ngạo Tuyết đoán tình hình thực tế đúng là không khác bao nhiêu.
Tần Diệc Thư thản nhiên nói: "nếu hoàng thượng thấy vi thần không vừa mắt, vậy vi thần sẽ đi, không phiền ánh mắt của hoàng thượng."
Một vị hoàng tử trong đó tức giận nói: "to gan!"
Tần Diệc Thư cười như không cười liếc mắt nhìn đối phương, đối phương liền sợ đến co rúm lại.
Hoàng đế thấy rõ ràng, hắn vốn gọi Tần Diệc Thư đến là vì chuyện biên cương chiến trường, nhưng tính hắn cao ngạo, thích ngồi trên cao, không muốn hạ mặt mũi.
Cho nên mới dùng cách ngược ngạo này, lúc này hắn cố gắng làm khó dễ Tần Diệc Thư, là muốn đối phương phục tùng như trước kia, chủ động đứng ra giúp hắn giải quyết phiền toái lớn này.
Nhưng không ngờ Tần Diệc Thư vì chuyện cổ độc, không những muốn tạo phản còn thay đổi cả hiện thực.
Hoàng đế nhìn nàng mặt lạnh trong lòng không vui, hắn thở dài một hơi nói: "thôi đi, ngươi lui ra đi."
Tần Diệc Thư nói: "vi thần đa tạ hoàng thượng thương cảm."
Nàng được hạ nhân ôm đi, Ngô Chí Dũng đi theo sau.
Mấy vị hoàng tử trẻ lộ ra sắc mặt khó chịu nói: "Tần Diệc Thư này thật quá đáng, giờ đã là phế nhân rồi, còn dám cho phụ hoàng xem sắc mặt."
Hắn nói vậy sắc mặt hoàng đế càng khó coi hơn nói: "câm miệng, ngươi biết cái gì?"
Hoàng đế cũng không hoàn toàn là hôn quân không có tài trí gì, huống chi hiện tại giang sơn bất ổn, chỗ dựa lớn nhất là quốc sư giờ đã mất tích, trong lòng hắn đang sợ hãi bất an.
Tần Diệc Thư là hậu bối trẻ tuổi của Tần gia, còn là người thừa kế danh chính ngôn thuận của Tần phủ, cho dù hôm nay đối phương là phế nhân, nhưng vẫn còn mưu trí tâm cơ, muốn đối phó với nước láng giềng chỉ là chuyện nửa phút.
Có thể nói nếu dùng được con cờ Tần Diệc Thư này thì có thể xoay càn khôn định giang sơn.
Nhưng nếu làm không tốt, khiến cho nàng bất mãn trong lòng, cho dù đưa ra chiến trường cũng sẽ sinh ra nhiều rắc rối hơn, nói không chừng sẽ mang binh của nàng đến phản công kinh thành.
Đây là điều hắn không muốn thấy nhất, nhưng hắn không thể bỏ khối "thịt béo" Tần Diệc Thư này được, như vậy chỉ có lâm vào thế bí.
Tất cả mọi chuyện đám hoàng tử cũng không hiểu hết, vì bọn họ đã sớm bị cái ngôi hoàng đế làm cho mờ mắt, hiện tại bọn họ đầy dã tâm tham lam, vì không biết chuyện khẩn cấp cùng vị trí hoàng đế này sẽ đại biểu cho tất cả.
Ánh mắt hoàng đế đảo qua đám hoàng tử, nhịn không được thở dài một hơi.
Mấy hôm trước, đan dược quốc sư cho hắn, hắn đã ăn hết rồi, hiện tại không còn đan dược, cơ thể này với tốc độ mắt thường cũng thấy rõ đang già yếu đi.
Mấy năm qua mặc dù hắn lớn tuổi, nhưng có đan dược kéo lại, thân thể cũng khỏe mạnh.
Nhưng hiện tại không còn đan dược, hắn như bị hút hết máu, cả người mệt mỏi, trên mặt nếp nhăn nhiều hơn.
Sau khi hết đan dược, cứ mỗi ngày cách vài giờ lại chịu dày vò trong người.
Tuy là sau đau nhức cả người thanh tỉnh nhiều hơn, đối với cục diện triều đình cũng rõ ràng, nhưng hiện tại triều đình thực sự không xong rồi....
Hắn muốn sống mơ màng như trước, không muốn nhìn thấy hiện thực nguy hiểm này nữa.
Hắn thở dài một hơi, cả người như già hơn bình thường, vô lực khoát tay nói: "các ngươi lui xuống đi."
Các hoàng tử nhìn nhau, trong mắt lóe phẫn nộ và bất an, nhưng quân thần khác biệt, bọn họ nghe lời lui xuống.
Ánh mắt hoàng đế nhìn tam hoàng tử, nếu hắn không được như lời đồn, tam hoàng tử chính là lựa chọn tốt nhất.
Đối phương không tranh đoạt vị trí này, thực tế là lấy lui làm tiến, đối phương ở nhân gian cũng có tiếng tốt, trước giờ đều vậy có được lòng dân có cả thiên hạ, tam hoàng tử làm hoàng đế là hạt giống tốt.
Hắn nghĩ vậy cả người bắt đầu phát đau, hắn ngã trên đất, chỉ nghe người chung quanh kinh hô, mắt liền tối lại, cái gì cũng không biết.
Sau khi Tần Diệc Thư và Ngô Chí Dũng rời hoàng cung, liền lên xe ngựa.
Chờ xe ngựa đi một khoảng xa, Tần Diệc Thư mới ngồi thẳng người, nàng nhạy bén cảm nhận được bên ngoài có tiếng xé gió, nói: "là ai?"
Kinh Ngạo Tuyết âm thanh nhiễm nụ cười nói: "là ta."
Tần Diệc Thư nghe vậy ngẩn ra, Ngô Chí Dũng càng hoảng sợ, chỉ càm thấy màn xe lay động, như một trận gió thổi qua, sau một khắc, Kinh Ngạo Tuyết liền xuất hiện trong xe ngựa.
Ngô Chí Dũng kinh hô một tiếng nói: "ngươi làm sao..."
Hắn muốn hỏi ngươi vào bằng cách nào, sau đó lại nhớ ra Kinh Ngạo Tuyết là tu sĩ tiên nhân, trên người có nhiều bản lĩnh không ai biết, cho dù đột nhiên xuất hiện trong xe ngựa cũng không có gì lạ.
Hắn nghĩ vậy, liền tiếp nhận hiện thực, kích động vỗ vai Kinh Ngạo Tuyết nói: "thật là ngươi, tới so với chúng ta chậm không bao nhiêu a."
Cả nhà hắn cùng đoàn người Tần Diệc Thư đi tới kinh thành, đi đường cũng mất hơn một tháng.
Thực sự thì mới đến kinh thành chỉ mới hơn mười ngày mà thôi, còn Kinh Ngạo Tuyết nhanh như vậy đã đến rồi.
Hắn lại lần nữa cảm thán tiên nhân thật lợi hại.
Kinh Ngạo Tuyết nhún vai cười nói: "ta nhận thấy các ngươi không ở trong thôn, liền dẫn thê tử khuê nữ đuổi theo đến."
Nói rồi nàng nhìn về phía Tần Diệc Thư nói: "trước đó ta đến Tần phủ tim ngươi, nhưng hạ nhân giữ cửa nhà ngươi nói ngươi đến hoàng cung, còn có cô nương hình như là muội muội ngươi nói ngươi và Cố Bạch Vi ở Bách Thảo Đường, ta lại đến Bách Thảo Đường, mới biết được chỗ ở của ngươi, chiều đi tìm, nhưng các ngươi vẫn chưa về, ta phải đến hoàng cung xem một chút."
Nàng nhìn Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "phiền ngươi, vốn ta có phái người ở lại Đa Bảo thôn chờ, chỉ cần thấy được các ngươi thì chuyển cáo tin tức của chúng ta cho ngươi, nhưng mà.... theo như ngươi nói, hình như chưa gặp được hạ nhân rồi?"
Kinh Ngạo Tuyết thở dài một tiếng, mới kể lại chuyện trong thôn, Tần Diệc Thư liền cau mày nói: "ý ngươi nói là, động đất hôm đó chất rất nhiều người?"
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: "đúng vậy, sao thế?"
Tần Diệc Thư giật mình sửng sốt một chút cười nói: "không có gì, đây đối với ta coi như là tin tốt, nếu nói như vậy, tiến trình có thể nhanh hơn một chút."
Kinh Ngạo Tuyết không rõ kế hoạch đoạt ngôi hoàng đế của nàng, đối với chuyện này không có hứng thú, nên không hỏi đến.
Ba người lại hàn chuyện gần đây, chờ đến cuối hẻm Bắc Nhai. lúc này trong nhà đã chuẩn bị cơm nước xong rồi, chờ bọn họ về, cơm nước bưng lên bàn.
Cả nhà Ngô Chí An ăn một bàn, Ngô Chí Dũng ăn cùng bàn với Tần Diệc Thư và Kinh Ngạo Tuyết.
Ăn xong, Kinh Ngạo Tuyết nói: "chút nữa ta ra ngoài một chuyến, làm chút chuyện."
Tần Diệc Thư tò mò hỏi: "chuyện gì?"
Nàng nhớ rõ Kinh Ngạo Tuyết mới đến kinh thành tối qua, đối với kinh thành còn chưa quen thuộc, nhưng lại có chuyện gì nửa đêm mới ra ngoài làm?
Kinh Ngạo Tuyết dừng một chút, vài ba câu giải thích, thấy Tần Diệc Thư vuốt chén rượu cười nhạt nói: "Lương Hồng Ngọc sao? nha đầu kia cũng được, nhưng mà tiếc là tâm tư không được chính đạo, vốn ta định dùng quan hệ Tần gia giúp nàng ta, tha mạng cho nàng để nàng có thể sống tiếp, cũng có thể duy trì sủng ái vinh quang cho nàng, bất qua nghe ngươi nói vậy, lại là tri nhân tri diện bất tri tâm rồi, kệ nàng vậy."
Âm thanh của nàng mang theo vài phần lạnh lùng, Kinh NgạoTuyết nghĩ thầm: dù là Tần Diệc Thư cũng có lúc nhìn nhầm.
Nghĩ lại cũng không có gì lạ, Tần Diệc Thư quan tâm việc triều đình quốc gia đại sự, đâu có rảnh là để ý cuộc sống của một quận chúa làm gì.
Huống chi quận chúa này có máu mủ với Tần gia, bổn nhân lúc đối đối mặt với quyền quý thì mạnh vì gạo bạo vì tiền, cũng biết làm bộ làm tịch mà.
Kỳ thực có rất nhiều quyền quý đều làm như vậy, Tần Diệc Thư có thể khoan nhượng với người khác thì cũng có thể khoan nhưng với Lương Hồng Ngọc.
Tiếc là đối phương vận khí không tốt, lại còn hay kiếm chuyện, Kinh Ngạo Tuyết cứ vậy nghĩ nghĩ.
Nàng ngự kiếm phi hành đến khách điếm, tìm được Trương quản sự, đối phương lúc này cũng không ngủ, chỉ mặc chiếc áo đơn trên người, thấy nàng đột nhiên xuất hiện, cả người hoảng sợ như thỏ, thiếu chút rúc vào góc nhà.
Kinh Ngạo Tuyết nói xin lỗi, "bây giờ ta muốn đến sòng bạc cứu người nhà ngươi, nếu dễ dàng ngươi đi theo ta."
Hai mắt Trương quản sự sáng lên, vội đứng dậy mặc đồ tử tế.
Vừa rồi Kinh Ngạo Tuyết không để ý, chờ hắc mặc đồ xong, mới để ý hắn gầy trơ xương, có nhiều chỗ chảy máu mới thoa thêm thuốc mỡ, hắc mặc áo đơn cũng không có gì lạ.
Trương quản sự mặc đồ đàng hoàng đi tới, vẻ mặt đỏ lên, nhìn ra được là đang sốt.
Kinh Ngạo Tuyết lại chần chờ nói: "nếu ngươi không khỏe, hay để hôm khác...."
Còn chưa nói xong, Trương quản sự liền vội vàng cự tuyệt nói: "không được, ta khỏe mà, xin tiên nhân mang ta đi cứu gia đình ta, chậm một ngày thì nguy hiểm thêm một ngày, ta..."
Hắn nói, toàn thân run sợ.
Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy vội nói: "ngươi đừng lo, vậy đi, ta có thuốc chữa trị, ngươi dùng rồi đi theo ta."
Trương quản sự vội lau nước mắt, tiếp nhận thuốc Kinh Ngạo Tuyết đưa cho, nhất thời cảm thấy cả người nhẹ nhàng.
Hắn mở to hai mắt nhìn, lớn vậy rồi mới được ăn một viên thuốc công hiệu tốt như vậy.
Ánh mắt hắn sáng lên nhìn Kinh Ngạo Tuyết, khiến Kinh Ngạo Tuyết tê cả da đầu nói: "được rồi, chúng ta đi thôi."
Kinh Ngạo Tuyết mang theo Trương quản sự tìm đến sòng bạc, dù hiện tại đã khuya, nhưng sòng bạc vẫn sáng đèn, náo nhiệt như cái chợ.
Trương quản sự nhìn sòng bạc, trong mắt lóe lên hoài niệm và sợ hãi, hắn mím môi một cái nói: "chính là chỗ này, xin người theo ta đi vào."
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, theo hắn vào trong sòng bạc.
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hôm nay đổi mới, chăn đệm thu thêm vỹ, sao bao lớn gia, PS: Đêm Giáng sinh vui sướng, tuy là sắp tới rồi... Ách, thuận tiện lễ Giáng Sinh vui sướng!
Tát hoa, ✿✿ヽ(°▽°) no ✿