Chương 97: Rời đi
Kinh Ngạo Tuyết nghiêm túc nhìn nàng một cái, đột nhiên nghĩ đến Tần Diệc Thư là á nhân, mà ở nhân gian á nhân không thể làm hoàng đế.
Nàng khổ sở nhíu mày, Tần Diệc Thư thấy vậy mỉm cười nói: "có phải ngươi đang lo dù cho ta cướp được vương triều cũng không thể leo lên đế vị?"
Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt một chút gật đầu nói: "trước đó không lâu ta mới nhớ đến, có ngươi nói á nhân không thể làm hoàng đế, nhưng mà trước kia từng có một vị nữ đế rồi, có thể..."
Tần Diệc Thư gật đầu nói: "cho nên ta dự định để Bạch Vi làm nữ đế, ta tiếp tục làm trấn quốc đại tướng quân là được."
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy ngẩn ra, thần tình nàng phức tạp nói: ngươi thực sự muốn làm như vậy sao?"
Tần Diệc Thư cười nói: "vốn ta cũng không có gì lưu luyến chỗ này, nếu không phải hoàng đế được một tấc lại muốn tiến một thước không cho ta đường sống, ta cũng sẽ không nổi tâm tạo phản, nếu muốn leo lên đế vị rất đơn giản, nhưng danh chính ngôn thuận giữ vững được giang sơn cũng rất khó."
Trong mắt nàng mang theo chút buồn bã, Kinh Ngạo Tuyết mím môi một cái nói: "có thể, ngươi có được ngôi vị hoàng đế này, dù sao trước kia cũng đã có nữ nhân làm nữ đế rồi, không phải là không có tiền lệ nữ nhân làm nữ đế, biết đâu ngươi sẽ là người khai sáng."
Tần Diệc Thư định thần nhìn nàng nói: "ta có quyết định này, cũng không phải ta muốn, nhưng bây giờ ta thượng vị danh bất chính ngôn bất thuận, còn có thế lực sẽ khiến vương triều bấp bênh, vậy sẽ càng loạn hơn, giang sơn đâu dễ cướp được, không ổn định được mọi thứ là không xong, còn lãng phí binh lực và sức lực, chờ ta thống trị được rồi, Vô Song sẽ thành tân đế vương, hiện tại nàng còn nhỏ, tương lai hẳn là sẽ có tiềm chất này."
Kinh Ngạo Tuyết ngẩn người một chút, nhíu mày không hiểu nói: "ngươi đã có quyết định này, vậy sao còn muốn sinh thêm nam hài làm gì?"
Trước đó nàng còn cho rằng nam hài tương lai sẽ thừa kế ngôi hoàng đế.
Tần Diệc Thư cười nói: "gần đây ta mới nghĩ đến thôi, đã từng thấy tu sĩ cường đại rồi, nhưng tính mạng phàm nhân yếu đuối, lại còn mang gông cùm tư tưởng cổ hủ, không bằng để người tài nhận lấy, cần gì câu nệ nam nữ."
Tinh thần Kinh Ngạo Tuyết chấn động, nàng sinh ra ở thế giới hiện đại cởi mở hơn nhiều, nhưng dù là xã hội bình đẳng nam nữ, nhưng ở một số phương diện nào đó vẫn không thể bình đẳng hoàn toàn được.
Nhưng Tần Diệc Thư lại sống ở thế giới cổ đại xa xôi, lại hiểu được những chuyện này, cũng khó trách...
Nàng mím môi nói: "suy nghĩ của ngươi rất tốt, ta rất... kính nể ngươi."
Tần Diệc Thư cười ha ha nói: "ta còn tưởng rằng ngươi luôn ghen tỵ với ta."
Kinh Ngạo Tuyết bĩu môi nói: "ta không phải hài tử, hơn nữa cũng phải cảm ơn ngươi, dạy dỗ Liễu Nhi tốt như vậy, nàng so với mẫu thân như ta còn giỏi hơn nhiều."
Tần Diệc Thư nói: "ta nghe nói ở tu tiên giới vi tôn thực lực, có lẽ những âm mưu quỷ kế này của ta đối với nơi chỉ cần thực lực chắc là không cần dùng đến."
Kinh Ngạo Tuyết cười một tiếng nói: "sao có thể, người thông minh dù ở đâu, đều cũng có thể sống tốt được, dù có thực lực mạnh mà không có đầu óc bị người sai khiến, dù có thiên đại vận may cũng không sống được lâu. Liễu Nhi hiện tại tính cách đã tốt hơn, không quá phận cương liệt, cũng không quá đáng trơn tru, tuổi còn nhỏ đã định hình tính toán được rồi, tương lai nếu cách xa ta và Thẩm Lục Mạn thì ta cũng yên lòng."
Tần Diệc Thư cười thở dài nói: "ta lớn vậy rồi, cũng là lần đầu thấy được hài tử có thiên phú cao như là Liễu Nhi, bất quá ta bội phục ngươi hơn, ngươi sống cả đời không lo bị sự việc trói buộc, dù vậy ngươi có bị chèn ép hay là trời sập chết cũng vẫn đắp mền đi ngủ được, chỉ là phần tính cách này ta đã không sánh bằng rồi."
Kinh Ngạo Tuyết nghe nàng khen liền sờ mũi, nàng ngày thường đúng là tự đại, nhưng được khen như vậy cũng cảm thấy đỏ mặt không thôi.
Nàng vội khoát tay nói: "ha ha, ngươi cũng khen ta rồi, khen nữa ta bay lên trời đó, bất quá ngươi cũng nhắc ta nhớ, ta sẽ tiễn ngươi và cả nhà Ngô Chí Dũng rời kinh thành, sau đó ta và thê tử còn có Liễu Nhi phải đến tu tiên giới rồi, tu tiên không có năm tháng, ngày sau từ biệt không biết khi nào mới gặp mặt, nếu có rảnh thì ta sẽ nghĩ cách quay về."
Tần Diệc Thư cười nói: "được, ta cam đoan chờ ngươi về, chắc chắn sẽ thấy một cái thái bình thịnh thế."
Kinh Ngạo Tuyết cũng mỉm cười, đột nhiên nghĩ đến cả nhà Hàn Hữu Vi liền nói: "nhưng mà đã nhiều ngày ta muốn đọ sức với người quen cũ một phen, thuận tiện giúp ngươi giải quyết phiền phức lớn, hy vọng ngươi bỏ qua cho."
Tần Diệc Thư nhíu mày suy nghĩ một chút nói: "ý ngươi là Lưu Văn Diệu sao?"
Hiện tại trong triều đang loạn, vốn dĩ dưới hoàng đế là quốc sư đại nhân, dưới quốc sư đại nhân thì còn có Tần gia và Lưu Văn Diệu là hai thế lực.
Trước đó không lâu hoàng đế chết, tân hoàng không ai nhận, quốc sư đại nhân không biết tung tích...
Cho nên thứ duy nhất có thể chống lại Tần gia chính là đám quan văn của Lưu Văn Diệu mà thôi.
Lưu Văn Diệu làm quan nhiều năm, dĩ nhiên cũng biết chuyện này, từ khi nàng chuyển nhà về kinh thành, Lưu Văn Diêu luôn tìm cách gây khó dễ cho nàng.
Nàng vốn mặc kệ triều chính lại còn bị hoàng đế gọi vào cung, cũng là công lao của Lưu Văn Diệu.
Nói thật, nàng cũng không sợ Lưu Văn Diệu.
Với thực lực thất tinh võ giả của nàng, nếu muốn giết Lưu Văn Diệu cũng rất dễ dàng.
Nhưng Lưu Văn Diệu đứng đầu quan văn, tạm thời còn cần hắn ổn định triều chính, cho đến ngày không cần hắn nữa, thì tạo ra một tình huống ngoài ý muốn lấy mạng hắn, đó là cách tốt nhất.
Cho nên nàng nói: "những người khác thì không sao, Lưu Văn Diệu tạm thời không thể chết được, hắn chết rồi triều đình thực sự sẽ loạn, đến khi đó sẽ kéo nhiều phiền phức đến hơn."
Kinh Ngạo Tuyết à một tiếng nói: "được, dù sao hắn với ta cũng không có nhều mâu thuẫn gì, ta chỉ muốn giải quyết Hàn Hữu Vi và Lương Hồng Ngọc thôi, Hàn Hữu Vi không thể tha dễ dàng như vậy được, nữ nhân Lương Hồng Ngọc này cũng là mầm tai vạ."
Trước đó không giết chết Hàn Hữu Vi ngoài đường là vì nàng muốn vào cung tìm đám người Tần Diệc Thư, với lại đang là ban ngày, giết quan triều đình sẽ khiến quan phủ đến điều tra.
Đương nhiên, nàng cũng có thể thần không biết quỷ không hay giết chết đối phương.
Hiện tại nàng định làm như vậy.
Bất quá là hai người phàm thôi, nàng động ngón tay cũng đủ nghiền chết bọn họ rồi.
Tần Diệc Thư nhàn nhạt lên tiếng, hai người này nàng có ấn tượng, vốn cũng chả ưa gì Hàn Hữu Vi, đương nhiên không để ý gì.
Còn Lương Hồng Ngọc trong mắt nàng, bất quá chỉ là vật trang trí thôi, không quan trọng bằng người bạn Kinh Ngạo Tuyết này.
Cho nên chuyện này quyết định như vậy.
Các nàng ngồi nói chuyện một hồi, hạ nhân Tần phủ đột nhiên đến cửa cầu kiến, nói lão thái gia mời Tần Diệc Thư về nhà có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Trong lúc quan trọng này, lại phải về Tần gia, đơn giản chính là việc lập tân hoàng rồi.
Cho nên Tần Diệc Thư cáo biệt Kinh Ngạo Tuyết, xoay người đi cùng hạ nhân.
Kinh Ngạo Tuyết uống xong chén trà, đoán thời gian, Thẩm Lục Mạn còn đang ngủ trưa, liền xoay người về phòng chui vào trong chăn.
Thẩm Lục Mạn ưm a hai tiếng không tỉnh, lại được nàng dỗ ngủ tiếp.
Lúc này ở Lương vương phủ, Lương Hồng Ngọc cười lạnh nói: "lời này thật sao?"
Hạ nhân cùng Hàn nhị lão gia gật đầu, Hàn nhị phu nhân mặt đầy nước mắt nước mũi nói: "dĩ nhiên là thật, cháu trai nhà ta trước kia từng bị Kinh Ngạo Tuyết uy hiếp, lúc mừng thọ Tần lão thái gia, Kinh Ngạo Tuyết còn xông đến đánh tướng công và khách mời nhà ta, cái này không tính, còn lấy đi bạc và đồng ruộng nhà ta."
"Nàng nổi danh là lưu manh trong thôn, thân dân không dám đối nghịc với nàng, chỉ biết mặc nàng khi dễ, sau đó chái trai nhà ta thi đậu công danh, chúng ta mới ra khỏi chỗ khủng khiếp đó a, nói đến đều là huyết lệ, chúng ta không thể làm gì Kinh Ngạo Tuyết vô liêm sỉ kia."
Hàn nhị lão gia liếc mắt nhìn thê tử nhà mình, trong mắt lóe lên kính nể, dựng chuyện giỏi quá, hắn nhìn mấy chục năm rồi vẫn phục sát đất như cũ.
Hàn nhị phu nhân khóc thút thít hai cái rồi nói tiếp: "thật vất vả qua được mấy ngày lành, tên vô lại đó lại thèm thuồng cháu trai của ta, còn mò đến kinh thành này, cháu trai ta không theo ý nàng, còn bị nàng đánh cho một trận, đây thật đúng là số khổ a."
Lương Hồng Ngọc tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: "thật không có vương pháp, Kinh Ngạo Tuyết này tưởng mình là cái thá già? dám ra tay với mệnh quan triều đình, nghĩ rằng không ai quản nàng sao?"
Nàng tức giận đứng lên, trầm ngâm một chút nói: "việc này cứ giao cho ta, ta sẽ có cách đối phó với kẻ vô lại này."
Hàn nhị phu nhân nghe vậy, vẻ mặt vâng lời, còn bất an dặn nàng: "quận chúa phải cẩn thận đó, Kinh Ngạo Tuyết này giống người điên lắm, đánh đấm thì cả vợ con cũng không tha đâu."
Lương Hồng Ngọc cười lạnh nói: "thị vệ triều đình ăn cơm không à? nếu nàng dám động thủ, ta để cho đám quan phủ chặt tay nàng!"
Nàng dứt lời, lại càng đau lòng người yêu mình hơn, chính là Hàn Hữu Vi kia.
Lúc trước nàng chỉ biết đối phương xuất thân nghèo nàn, tướng mạo anh tuấn, bản thân lại rất có bản lĩnh.
Nhưng không ngờ còn trẻ mà đối phương lại chịu nhiều khổ như vậy, còn phải chịu cảnh đó, nhưng vẫn không quên đọc sách khảo thủ công danh, thậm chí còn nhường nhịn Kinh Ngạo Tuyết, nam nhân như vậy.... (editor: mượn câu mà cái cô gì hay nói trên tóp tóp nói á, nghe mắc địt quá à.)
Ngày xưa cũng có thánh nhân, đây cũng không hơn gì a.
Huống chi hắn còn trẻ lại anh tuấn.
Lương Hồng Ngọc nhịn không được đỏ mặt, thấy Hàn nhị lão gia tò mò đánh giá nàng, nàng lại vui vẻ trong lòng, nàng rất thỏa mãn với Hàn Hữu Vi, nhưng mà người nhà hắn ít ra ngoài, thói quen làm việc đều mang đặc trưng thôn quê đất cát.
Hàn Hữu Vi có khi nào là con nuôi không?
Lương Hồng Ngọc cho Hàn nhị lão gia và Hàn nhị phu nhân đi, trong lòng suy đoán: chờ giải quyết xong chuyện này, nàng sẽ phái người điều tra thân phận thực sự của Hàn Hữu Vi.
Đối phương anh minh cơ trí như vậy, nói không chừng chắc giống mình, có thể là máu mủ của vương gia nào đó.
Nàng nghĩ vậy, trong lòng cả kinh, rồi lại vui vẻ.
Nếu thật như vậy, Hàn Hữu Vi có thể làm hoàng đế rồi, vậy mình có thể thành hoàng hậu rồi.
Thực sự tốt quá.
Nàng nghĩ vậy, hàm tình mạch mạch tới phòng Hàn Hữu Vi, trấn an đối phương vài câu.
Hàn Hữu Vi chỉ cảm thấy lời nàng nói khiến người nghe như lọt vào trong sương mù, cũng may thân thể hắn suy yếu, mặc dù chỉ ứng phó đối phương cho có lệ, nhưng Lương Hồng Ngọc cũng không nhận ra.
Cuối cùng Lương Hồng Ngọc nói: "lang quân, ngươi yên tâm dưỡng thương, chuyện của Kinh Ngạo Tuyết, ta sẽ tự mình xử lý hết, sẽ không để nàng xuất hiện trước mặt ngươi làm ngứa mắt nữa."
Ánh mắt Hàn Hữu Vi lóe lên, mệt mỏi cười nói: "vậy thi, làm phiền quận chúa rồi."
Lương Hồng Ngọc làm nũng mấy cái nói: "sắp thành thân rồi, còn gọi ta quận chúa cái gì, cứ gọi Hồng Ngọc đi. ta thích nghe ngươi gọi như vậy."
Hàn Hữu Vi sửng sốt một chút, trong lòng không tình nguyện.
Hắn biết tình cảnh trước kia của Lương Hồng Ngọc, dĩ nhiên đều nghe từ miệng Lưu Văn Diệu nói ra.
Hắn nói Lương Hồng Ngọc gặp may, trước kia chỉ là một kỹ nữ thấp hèn sống ở sòng bạc, nhưng không ngờ lại có ngày từ chim sẻ thành phượng hoàng.
Lời này còn có chút đồn đãi, nhưng trong kinh thành không ai không biết Gia Đức quận chúa, là giày rách đã bị người ta chơi qua.
Mặc dù cái giày rách này hiện tại được đeo trang sức ở địa vị cao, nhưng giày rách thì vẫn là giày rách, sao mà xứng làm chính thê của hắn được.
Trong lòng hắn hét bỏ, nhưng cũng biết Lương Hồng Ngọc còn giá trị lợi dụng, nên nhịn xuống lấy lòng nàng. Hắn lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ nhã nhặn mỉm cười nói: "Hồng Ngọc."
Lương Hồng Ngọc không thấu được tâm tư của hắn, chỉ thấy hắn mặc dù nằm trên giường nhưng lại rất tuấn mỹ, nhịn không được hôn môi đối phương một cái.
Hành động này thực sự lớn mật, chính nàng cũng giật mình, vội vàng che khuôn mặt đỏ lên chạy ra ngoài.
Cho nên nàng không nhìn thấy sau khi rời đi, Hàn Hữu Vi ghét bỏ dùng sức chà môi mình.
Lương Hồng Ngọc về đại sảnh, ổn định tâm tình, sau đó nói với hạ nhân: "mời mấy vị thiếu gia ngày thường hay gặp đến đây, nói bọn họ mang nhiều hạ nhân đến, nói là quận chúa có việc cần dùng gấp."
Hạ nhân lên tiếng, nhận lệnh xoay người đi ra.
Kinh Ngạo Tuyết không làm kinh động ai, nhẹ nhàng đi vào Lương vương phủ.
Nàng không quen chỗ này, liền tìm một hạ nhân hỏi, dĩ nhiên hạ nhân không chịu mở miệng, bị nàng cho bay lên trời, sợ đến tè ra quần, rồi mới đàng hoàng nói ra.
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy à một tiếng, mục đích của nàng là đi giết chết Hàn Hữu Vi và Lương Hồng Ngọc.
Điểm quan trọng nhất là giết hai người đó không để lại dấu vết gì, không thể mang đến phiền phức cho Tần Diệc Thư.
Nghĩ vậy, nàng đáp xuống nóc phòng Hàn Hữu Vi ở.
Nàng đưa tai nghe âm thanh xung quanh, gian phòng dưới chân nàng chỉ tiếng vải ma sát.
Vì để chắc chắn mình tìm đúng hướng, nàng lật ngói lên xem, xuyên qua lỗ ngói nàng nhìn thấy có một người đang nằm trên giường, đối phương đắp chăn mỏng, đưa lưng về phía ngoài, tóc dài trải trên giường.
Nàng nheo mắt lại, thấy hắn ho vài tiếng, từ âm sắc có thể nghe ra là Hàn Hữu Vi.
Đối phương bị thương không nhẹ, lần trước gặp Hàn Hữu Ví nàng đánh cũng ác hơn là đánh đám hạ nhân kia.
Hạ nhân thân thể cường tráng, nghỉ vài ngày sẽ khỏe, nhưng Hàn Hữu Vi là mọt sách, hồi còn ở Đa Bảo thôn là nông dân, nhưng mà công việc trong nhà hắn đâu có làm cái gì.
Cho nên nói thân thể hắn yếu như sên cũng chả có gì sai.
Nàng cho hắn một quyền trên bụng, với khả năng của Hàn Hữu Vi thì ít nhất cũng phải nửa tháng hơn mới khỏe nổi.
Nàng cười lạnh hai tiếng, lật ngói lên, để một cái lỗ cho nàng đi vào, từ trên nóc đáp xuống đất.
Tiếng chân nàng hầu như không ai nghe được, nhưng khí tức nguy hiểm tràn ngập cả phòng.
Hàn Hữu Vi nhận ra nguy hiểm, kéo thân thể xoay loại nhìn, đúng lúc thấy Kinh Ngạo Tuyết đang nheo hai mắt.
Hàn Hữu Vi hoảng sợ vội hỏi: "Kinh Ngạo Tuyết, sao ngươi lại ở đây?"
Kinh Ngạo Tuyết ý vị thâm trường cười nói: "dĩ nhiên là đến lấy mạng chó của ngươi, ta biết ngươi sinh hận ý với ta, ta sắp rời nhân gian rồi, không thể để cục đá cản đường bằng hữu của ta được."
Hàn Hữu Vi hoảng sợ nuốt nước miếng một cái, vội bọc chăn lui lại nói: "ngươi dám phạm pháp, ta là mệnh quan triều đình, ngươi dám giết ta, quan phủ nhất định sẽ truy ra được chân tướng."
Kinh Ngạo Tuyết nghiêng đầu nói: "không sao, dù sao người phàm cũng không làm gì được ta, nói đến năm đó cũng là ngươi giết ta một lần rồi, ít nhiều ngươi cũng tìm người đến đánh ta một trận, mới để ta có cơ hội trọng sinh một lần."
Hàn Hữu Vi nghe không hiểu nàng nói cái gì, nhưng biết rõ á nhân trước mắt cực kỳ nguy hiểm.
Hắn rúc trong góc nhà, cả người toát mồ hôi cầu xin: "ta cam đoan sẽ không gây sự với ngươi, xin ngươi nể mặt chút tình cảm năm đó của chúng ta, tha cho ta lần này."
Hiện tại hắn đã thấy hối hận, tiền đồ của hắn đang bằng phẳng, hắn cực khổ học hai mươi năm, vì muốn có một ngày trở nên nổi bật.
Nửa đời trước tuy sống cực khổ, nhưng hắn cũng không gặp phải chuyện gì đau khổ.
Điều duy nhất khiến hắn hận chính là Kinh Ngạo Tuyết, đối phương là một nữ á nhân, lại muốn leo lên người hắn, thậm chí còn dùng bạc mua hắn.
Đúng lúc đó hắn đang thiếu tiền, vội vã dưới sự bất đắc dĩ, không thể không thân mật với đối phương, tạm nhịn nhục vì lợi ích sau này.
Sau khi hắn thi đậu cử nhân, cũng thực hiện được mộng tưởng của mình nhiều năm qua, và cũng được hãnh diện.
Hắn không chịu nổi vết bẩn Kinh Ngạo Tuyết xuất hiện trong cuộc đời hắn, mặc dù hắn đã là trạng nguyên, là quan triều đình, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng.
Nhưng chỉ cần một ngày Kinh Ngạo Tuyết chưa chết, hắn sợ tên du côn vô lại Kinh Ngạo Tuyết này sẽ đem chuyện năm đó ra bôi đen hắn.
Hắn cực khổ lắm mới leo lên được vị trí này, trong mắt hắn không thể có hạt cát nào được.
Cho nên khi gặp Kinh Ngạo Tuyết, hắn liền có ý muốn giết người.
Nhưng không ngờ, Kinh Ngạo Tuyết so với mấy năm trước đã mạnh hơn nhiều, đối phương dễ dàng giải quyết đám hạ nhân, còn đấm hắn một quyền không đứng thẳng lưng được.
Trong lòng Hàn Hữu Vi hận muốn chết, vì đối phó Kinh Ngạo Tuyết, thậm chí còn kêu người hầu đưa đến Lương vương phủ, cầu cứu một nữ nhân hắn luôn xem thường.
Đây hết thảy đều do Kinh Ngạo Tuyết ban tặng.
Trước đó Lương Hồng Ngọc hứa sẽ giải quyết Kinh Ngạo Tuyết, trong lòng hắn của thở dài một hơi.
Nhưng không ngờ...
Chỉ mới một khắc thôi, sát tinh này đã thần không biết quỷ không hay đi vào phòng của hắn rồi.
Hắn có thể chọn rống to, nhưng ánh mắt Kinh Ngạo Tuyết nói cho hắn biết, chỉ cần hắn rống lên một chữ, đối phương sẽ giết chết hắn ngay lập tức.
Trên mặt Hàn Hữu Vi toàn là mồ hôi, thấy Kinh Ngạo Tuyết cũng không nghe lời hắn nói, liền quỳ trên giường, khổ sở cầu xin tha thứ: "là tiểu nhân có mắt như mù, xin ngươi tha cho ta lúc này, ta cam đoan, sau này sẽ không làm chuyện bất lợi với ngươi."
Kinh Ngạo Tuyết cười lạnh một tiếng nói: "Hàn Hữu Vi, đừng có giả vờ, chết thì chết, mang chí khí nam tử hán của ngươi ra nói chuyện đi, ngươi ta hiện tại thắng làm vua thua làm giặc rồi, không có gì khác nữa, đừng làm ta coi thường ngươi hơn."
Hàn Hữu Vi nghiến răng nghiến lợi, hiện tại Kinh Ngạo Tuyết chiếm thượng phong, nàng thích nói cái gì mà chả được.
Đời này hắn chịu khổ không ít, vì muốn sống cái gì hắn cũng dám làm.
Dù lúc này phải xin tha mạng, nhưng trong lòng vẫn hận Kinh Ngạo Tuyết đến tận xương tủy.
Kinh Ngạo Tuyết nheo mắt lại, nàng thấy rõ đáy mắt tàn nhẫn của đối phương, nàng thở dài một hơi nói: "xin lỗi, ngươi phải chết thôi!"
Dứt lời, nháy mắt nàng tới trước mặt Hàn Hữu Vi, bóp cổ hắn, đối phương trợn to hai mắt căm hận nhìn nàng, Kinh Ngạo Tuyết chỉ cần dùng sức nhẹ một chút đối phương liền chết.
Đúng lúc đó, Lương Hồng Ngọc xấu hổ đã quay lại.
Hàn Hữu Vi chớp mắt liên tục cầu sinh, dù thân thể suy yếu bụng đau nhức, nhưng vẫn dùng móng tay cào lên cổ tay Kinh Ngạo Tuyết bóp cổ hắn.
Kinh Ngạo Tuyết mỉm cười, dứt khoát nghiền chết con kiến trong tay.
Nàng mất vài giây, để Hàn Hữu Vi lên giường đắp chăn lại, nhảy lên xà nhà.
Chờ Lương Hồng Ngọc mở cửa đi vào, tự đóng cửa lại đi tới, thấy Hàn Hữu Vi đưa lưng về phía nàng nằm trên giường.
Lương Hồng Ngọc đỏ mặt, đi tới dịu dàng nói: "lang quân, ngươi yên tâm, ta đã mời người đến giúp rồi, chỉ cần bọn họ cho ta mượn thêm hạ nhân, mấy trăm tên, nhất định sẽ giết chết Kinh Ngạo Tuyết đến mảnh xương cũng không còn."
Nàng nói rồi, đỏ mặt nói tiếp: "ta giúp ngươi giải quyết phiền phức lớn như vậy, ngươi có nên nói cảm tạ ta không a."
Một âm thanh xa lạ có vài phần quen thuộc vang lên sau lưng nàng, nhiệt độ nhẹ nhàng lạnh lẽo nói: "đúng là hắn nên cảm tạ ngươi, Lương Hồng Ngọc."
Lương Hồng Ngọc chấn kinh xoay người, nhìn nữ nhân trước mắt có vài phần quen mắt nhíu mày mắng: "ngươi là ai? sao ngươi lại xuất hiện trong phòng lang quân?"
Nói rồi đáy mắt nàng hiện lên vẻ hồ nghi.
Kinh Ngạo Tuyết liếc mắt, dưới tình huống này mà đối phương còn nghĩ lung tung nhảm nhí được, nàng thật đúng là bội phục đối phương.
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "trước đó không phải ngươi nói là phái người đi đối phó ta sao? còn muốn giết ta đến mảnh xương vụn cũng không còn, giờ thấy ta rồi, lại không nhận ra, xem ra thành ý của ngươi lấy lòng Hàn Hữu Vi cũng chả có gì đặc biệt."
Lương Hồng Ngọc chớp mắt một cái, nghiêng đầu nghi ngờ nói: "ngươi chính là Kinh Ngạo Tuyết, sao lại nhìn có chút quen quen."
Kinh Ngạo Tuyết không mặn không lạt nói: "chắc ngươi còn nhớ ở trên phố hoa, sòng bạc, sách "vàng"."
Lương Hồng Ngọc a một tiếng, nhất thời nhớ ra.
Trên mặt liền lộ vẻ căm hận nói: "vậy đúng lúc, lúc trước ta còn ép tên tiện nhân Trương Hồng Viễn kia khai tên ngươi ra, nhưng hắn lại không nói, xem ra ngươi là nhân tình của hắn a, nếu không sao hắn lại che chở ngươi làm gì?"
Kinh Ngạo Tuyết cũng bất ngờ, đây là lần đầu nàng nghe chuyện này, xem ra cứu Trương quản sự không uổng công, dù sao chỉ cần nói ra tên nàng, nói không chừng Lương Hồng Ngọc sẽ khai ân, không phạt hắn nặng như vậy.
Nhưng đối phương lại không nói gì, người bạn này xem ra giao kết không uổng phí.
Cũng không uổng công nàng bỏ thời gian và bạc cứu người.
Còn Lương Hồng Ngọc, đối phương sống cũng chỉ để đối phó, nhưng vì nguyên nhân Hàn Hữu Vi còn dám giết nàng.
Nàng sống ở dị thế một thời gian, tính khí đã thay đổi tốt hơn nhiều rồi.
Nhưng đổi lại nếu là ở mạt thế, nàng sẽ theo bản năng giết chết những kẻ có uy hiếp với nàng, nhưng sống lâu ở dị thế, tính cách nàng bình thản hơn, chỉ cần người không phạm ta thì ta sẽ không phạm ngươi.
Lương Hồng Ngọc dẫm vào mấu chốt đối nhân xử thế của nàng, nàng đương nhiên là không thiện tâm tha cho đối phương được rồi.
Nghĩ vậy, nàng đến gần đối phương một bước.
Lương Hồng Ngọc muốn gọi người, nhưng Kinh Ngạo Tuyết chớp đúng thời cơ, ngay lúc đối phương mở miệng liền tới trước mặt đối phương bịt miệng đối phương.
Vừa rồi Hàn Hữu Vi còn biết điều không gọi người đến, nhưng Lương Hồng Ngọc không biết phải trái, nàng cũng không ngại dạy dỗ đối phương.
Lương Hồng Ngọc liều mạng dãy dụa trong tay nàng, Kinh Ngạo Tuyết thở dài một tiếng nói: "ngươi xem ngươi đi, cần gì phải vậy chứ? nếu không phải ngươi và Hàn Hữu Vi thông đồng với nhau, muốn lấy mạng ta, thì sẽ không chọc đến kết quả này."
Lương Hồng Ngọc lúc này thực sự sợ, nàng hoảng sợ nhìn Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết kéo nàng tới bên giường, vén chăn lên, để nàng thấy Hàn Hữu Vi nằm trên giường, đối phương bị bóp cổ chết, lúc này lưỡi còn lè ra ngoài.
Lương Hồng Ngọc trợn hai mắt, xém chút là xỉu.
Nước mắt chảy ra không ngừng.
Kinh Ngạo Tuyết túm mặt đối phương nói: "xem ta đối với các ngươi thật tốt a, tiến các ngươi cùng xuống địa ngục làm một đôi uyên ương bỏ mạng, thế nào?"
Lương Hồng Ngọc nhìn nàng chằm chằm điên cuồng khẩn cầu lắc đầu, Kinh Ngạo Tuyết bất vi sở động.
Thật ra, lúc này nàng đã làm trễ thời gian lắm rồi.
Vốn không cần phải nói nhiều lời với hai kẻ sắp chết làm gì, nhưng nàng không biết vì sao, dây thần kinh nào bị chập rồi, vừa lãng phí thời gian còn nói nhiều như vậy.
Chắc là lâu không giết người nên mình ngứa tay.
Mạng người trong tay, từ từ tăng lực đạo, dần dần mất đi sức sống.
Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy vô vị, lúc trước ở mạt thế nàng hưởng thụ thú vui giết người.
Cái này, lúc mới đến dị thế cũng có.
Cho nên, vừa bắt đầu, nàng bị thổ phỉ do Lương Thăng Vinh phái đến chặn đường mới ra tay máu me bạo lực như vậy.
Khi đó nàng thích máu nóng văng đầy mặt, còn có ánh mắt người sống hoảng sợ nhìn chằm chằm.
Nhưng hiện tại đã thay đổi, nàng buông thi thể Lương Hồng Ngọc đã chết lên giường, nằm kề với Hàn Hữu Vi.
Vì nàng không làm ra động tĩnh nào, cho nên hạ nhân ở ngoài không biết quận chúa Lương Hồng Ngọc và Hàn Hữu Vi đã bị nàng giết chết.
Nàng ung dung ngồi bên ghế một hồi, ngón tay gõ trên bàn, nghĩ thầm: nàng đến dị giới này rồi đã thay đổi không ít.
Mạng người trong mắt nàng như cũ chỉ là chuyện vặt, nàng sẽ không tùy ý lạm sát người, cũng không dùng thủ đoạn cao thâm giết người.
Hai người trước mắt kia, là hai người cuối cùng nàng giết ở nhân gian này.
Sau khi đến tu tiên giới rồi, có thể nàng sẽ phải suy nghĩ lại, cuộc sống sắp tới của mình sẽ như thế nào?
Tu tiên giới dù sao cũng không so được với nhân gian, hiện tại nàng đã là tu vi trúc cơ kỳ rồi, ở nhân gian cũng có thể hô phong hoán vũ, nhưng đến tu tiên giới vẫn thua thiệt nhiều hơn.
Tương lai nàng giao tiếp với người khác, chắc chắn sẽ có lúc đắc tội với người khác.
Tựa như Hàn Hữu Vi và Lương Hồng Ngọc trước mắt, thi thể bọn họ lúc này chính là cảnh tượng về sau có thể thấy.
Nghĩ vậy, nàng đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Sống chết thành bại là do trời, nàng khi vào vì giết người mà đa sầu đa cảm chứ?
Giết thì giết. ai cản đường nàng, hoặc có uy hiếp với nàng, thì phải nên giải quyết trước.
Nhưng người khác không quan trọng, chỉ có Thẩm Lục Mạn và các con với mới quan trọng nhất.
Nàng cười đứng dậy, thả lửa trên giường, để án giết người này không thể giải quyết được, trở thành án kiện cuối cùng của nàng ở nhân gian.
Nàng xoay người biến mất khỏi Lương vương phủ, còn sau đó xảy ra chuyện gì, đã không còn liên quan đến nàng.
Nàng về nhà Tần Diệc Thư, lúc quay về phòng Thẩm Lục Mạn đã dậy, lúc này đang chăm chú nhìn tấm vải cầm trên tay.
Kinh Ngạo Tuyết đi tới, kéo nàng lại, Thẩm Lục Mạn hỏi: "ngươi đi giải quyết Hàn Hữu Vi sao?"
Kinh Ngạo Tuyết hôn má nàng một cái nói: "nương tử thật thông minh."
Thẩm Lục Mạn liếc nàng một cái, lời này trước đó nàng đã nói rồi.
Nàng tỉnh ngủ sớm, không thấy Kinh Ngạo Tuyết, nghĩ lại một chút thì biết đối phương đi đâu.
Nàng cảm giác tâm tình Kinh Ngạo Tuyết không vui, liền hỏi: "sao vậy?"
Kinh Ngạo Tuyết lắc đầu cau mày nói: "không biết vì sao, luôn cảm thấy tâm tình rất tệ, giống như mất đi thứ gì quan trọng vậy đó."
Thẩm Lục Mạn nghe vậy ngẩn ra, mắt không chớp nhìn nàng một hồi, túm đầu Kinh Ngạo Tuyết hỏi, sau đó mới chuyển mắt nói: "ta còn tưởng ngươi tiếc Hàn tú tài."
Kinh Ngạo Tuyết dở khóc dở cười nói: "ta và hắn không liên quan gì nhau, nếu nói tiếc chỉ có Kinh Ngạo Tuyết trước kia thôi..."
Nói vậy, nàng đột nhiên dừng lại, ngây ra hỏi: "nói vậy Kinh Ngạo Tuyết kia đã chết rồi đúng không?"
Vì sao lúc nàng đối mặt với Hàn Hữu Vi lại có chút chần chờ?
Theo lý mà nói là không nên a, trước giờ nàng giết nhiều người, cũng chưa bao giờ thấy lưỡng lự như vậy.
Sau đó giết Lương Hồng Ngọc, nàng giết là giết, cũng không nói nhảm nhiều như vậy.
Sao lại nói nhảm với Hàn Hữu Vi nhiều như vậy làm gì?
Nàng càng nghĩ càng sợ, bất an nhìn Thẩm Lục Mạn nói: "không lẽ Kinh Ngạo Tuyết kia còn chưa chết, mà còn đang ở trong thân thể này?"
Nhưng nàng không cảm giác được sự tồn tại của đối phương, từ lúc nàng xuyên đến đây, đầu đụng phải đất sau đó....
Thẩm Lục Mạn cũng nghiêm túc nói: "không đâu, ngươi không phải nàng, đừng đại kinh tiểu quáinếu Kinh Ngạo Tuyết kia thực sự chưa chết...."
Đáy mắt nàng hiện lên hàn quang nói: "ta cũng sẽ làm cho nàng chết."
Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng khí phách vênh váo tuyên ngôn nhất thời trong lòng nóng hổi, cọ má đối phương nói: "nương tử, ngươi thật tốt."
Thẩm Lục Mạn đẩy nàng ra nói: "mùa hè rất nóng, ngươi đừng ôm ta."
Kinh Ngạo Tuyết ủy khuất bĩu môi, trong lòng biết chuyện này không dễ qua như vậy, nếu không Thẩm Lục Mạn cũng sẽ không đột nhiên mặt lạnh với nàng.
Nàng buồn rầu buông tay, nghĩ thầm: xem ra phải dùng cách khác xác nhận một chút.
Nhưng mà hiện tại nàng cũng không nghĩ ra cách nào để xác nhận, đành phải để chuyện này trong lòng, đến tu tiên giới rồi nghĩ cách.
Các nàng ở kinh thành hai ngày, chỉ có vài ngày thôi mà cả kinh thành sợ bóng sợ gió trông gà hoá cuốc rồi.
Đầu tiên là hoàng đế băng hà, đế vi không ai nhận, sau đó là Hàn trạng nguyên và Lương quận chúa, chết trong hỏa hoạn khó hiểu.
Vì thời gian gần nhau, mọi người liền nghĩ trận hỏa hoạn này giống với lần đó cháy ở hậu viện sòng bạc lúc nửa đêm.
Khi đó lửa là do quốc sư đại nhân làm, quốc sư như thanh lợi kiếm, treo trong lòng mọi người.
Lưu Văn Diệu mấy ngày qua già đi nhiều, dù sao Hàn Hữu Vi là người hắn cẩn thận bồi dững, hắn còn mong Hàn Hữu Vi trở thành cánh tay đắc lực cho hắn trong tương lai.
Nhưng không ngờ, đối phương chết không rõ ràng như vậy.
Hắn tức giận mặc kệ mọi chuyện, nhưng thân phận địa vị của hắn không thể không quản triều chính.
Một bên hoàng tử không ngừng hỏi hắn quốc sư ở đâu, một bên Tần gia không ngừng gây áp lực cho hắn.
Cho dù hắn muốn kiếm chuyện với Tần Diệc Thư không tha, thì hôm nay cũng không còn rảnh để làm nữa.
Hắn thở dài một hơi, biết Tần Diệc Thư muốn rời kinh thành, liền vô lực khoát khoát tay nói: "để nàng đi đi."
Dù sao đối phương chỉ là phế nhân, cũng không làm được gì nữa.
Chỉ là cái suy nghĩ này, tương lai sẽ dùng huyết lệ đánh vào mặt hắn, nhưng khi đó đã quá muộn.
Tần Diệc Thư chuyển nhà, mang gia đình hạ nhân rời kinh thành.
Cả nhà Kinh Ngạo Tuyết cũng tiễn họ đến biên giới kinh thành, còn đưa cho họ không ít đồ phòng thân, thuốc chữa trị, rồi chia tay ở cửa khẩu.
Hôm nay từ biệt, không biết đến khi nào gặp lại.
Tần Diệc Thư nói: "nếu tương lai có rảnh, thì về nhân gian xem một chút, xem giang sơn ngươi từng sống như thế nào?"
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "dĩ nhiên rồi, núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, chúng ta giao ước kỳ hạn hai mươi năm, hai mươi năm sau, ta sẽ dẫn thê nhi lần nữa quay về nhân giang gặp ngươi."
"Hôm nay, từ biệt tại chỗ này."
Tần Diệc Thư cười thành tiếng, Cố Bạch Vi cùng Ngô Mộng Thu đã khóc thành lệ, Tần Vô Song không hiểu được chia ly, còn bên cạnh Liễu Nhi rút rít nói gì đó.
Liễu Nhi cười đáp ứng từng cái.
Khi xe ngựa đi xa dần, Kinh Ngạo Tuyết nghe thấy tiếng khóc của Tần Vô Song, còn có âm thanh hài tử non nớt.
Nàng nhìn thoáng qua Liễu Nhi thần tình buồn bã, kéo tay Thẩm Lục Mạn nói: "chúng ta đi thôi."
Đoàn người đến cạnh biển, trời đất bao la, đại lục Hồng Trạch còn có một cái tu tiên giới rộng lớn.
Kinh Ngạo Tuyết nhãn thần kiên định nghĩ đến: tu tiên giới, chúng ta đến đây!
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nhân gian kịch tình kết thúc, ngày mai bắt đầu viết tu tiên giới kịch tình... Sao bao lớn gia.
PS: Ta bên này internet không tốt, lo lắng viết xong không còn cách nào đổi mới, sẽ dùng ngày hôm qua chương tiết chỗ đứng.
Kết quả viết xong đổi mới sau, quả nhiên không có Internet... Liền đúng giờ trước phát ra ngoài, hiện tại ở nơi này là chính văn, xin lỗi!