Tỳ nữ tới được một lúc thì thư phòng lại sáng đèn. Khương Trĩ Y quấn chăn ngồi trên giường La Hán, nhấp từng ngụm nhỏ canh gừng trong chén. Cứ uống một ngụm lại liếc nhìn sang người cầm cuốn sách ở bàn đối diện một lần.
Nàng suy nghĩ miên man về câu “Nha hoàn của hồi môn” vừa rồi của y, bỗng nhiên chén canh gừng càng uống càng ngọt, vị nước đường ngọt lịm cả lưỡi.
Nếu y đã thừa nhận đây là nha hoàn của hồi môn của nàng, vậy thì lần này về kinh thành hẳn là y sẽ chuẩn bị cầu hôn nàng đúng không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Trĩ Y chống cằm nhìn người đối diện, nghĩ tới nghĩ lui lại không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Nguyên Sách nhướng mày rồi nâng cuốn sách lên che mặt.
… Chỉ là không cẩn thận nói ra tâm tư thầm kín thôi mà, có cần ngượng ngùng thế không?
Khương Trĩ Y thở dài nhìn đi chỗ khác. Nàng nhẹ nhàng gõ hai ngón tay lên chiếc bàn trà nhỏ, chán chường đánh giá cách bài trí trong phòng.
Thư phòng này được chia thành hai, ngăn cách bởi bức bình phong tranh sơn thủy vẽ mười hai non sông. Phòng ngoài có một chiếc kệ cổ trưng bày đồ sứ, một kệ sách ba tầng với hai ngăn kéo. Phía sau chiếc bàn là bức tranh vẽ hàng ngàn con ngựa đang phi nước đại và một bức chữ, bên trên viết hai chữ to “Yên Không”.
Ở ngoài không nhìn được hết gian phòng phía trong, nhưng nhìn xuyên qua bức bình phong giờ đã được gấp lại có thể lờ mờ thấy một chiếc giường La Hán, rộng hơn một ít so với cái giường mà cô đang ngồi, bên cạnh đó còn một chiếc bàn Bát Tiên, phía trên có bày một bàn cờ.
“A Sách ca ca.” Đột nhiên Khương Trĩ Y tràn đầy hứng thú, đặt chén trà xuống: “Chúng ta chơi cờ một lát nhé?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đối diện dựa lưng vào ghế, lấy cuốn sách che mặt, khoanh tay bất động giống như đang ngủ say.
“A Sách ca ca?” Khương Trĩ Y lại gọi một tiếng.
Nguyên Sách nhấc tay, ngón trỏ chỉ về phía sau.
Khương Trĩ Y nhìn theo hướng anh chỉ thì thấy được chữ viết trên tường —— “Không”.
“…”
“Thôi được rồi.” Khương Trĩ Y nghiêng đầu, dựa người vào chiếc bàn trà. Nàng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Vậy thì trò chuyện một lát cũng được!”
Người ở đối diện lại không nhúc nhích nữa.
Khương Trĩ Y tự biên tự diễn: “Từ khi huynh về kinh thành tới giờ, hai ta chưa nói chuyện đàng hoàng với nhau lần nào cả, hay là huynh kể ta nghe một ít chuyện ở biên giới đi!”
“Cô Tang khác với Trường An lắm nhỉ? Huynh đã quen ở chỗ đó chưa?”
“Ta ở nhà chán lắm, ra ngoài cũng chỉ làm mấy chuyện buồn tẻ, ngồi nhớ huynh còn thú vị hơn nhiều……”
“…” Nguyên Sách chậm rãi giơ tay rồi lại chỉ về phía sau.
Khương Trĩ Y nhìn lên và thấy một chữ khác viết trên tường — “Yên”.
“…”
Cả phòng chỉ còn lại tiếng nổ lách tách của đốm lửa nhỏ trên than hồng.
Khương Trĩ Y không nói nữa, nàng buồn chán dựa vào giường, ngẩn người nhìn chằm chằm lò than bên cạnh.
Nhìn ánh lửa chập chờn, cơn buồn ngủ lại vây lấy nàng. Không biết qua bao lâu, Khương Trĩ Y đã rũ đầu xuống, chậm rãi ngã xuống giường.
Nguyên Sách cúi đầu, cuốn sách đậy trên mặt rơi vào lòng bàn tay, y liếc mắt nhìn về phía đối diện.
Người trên giường có mái tóc đen nhánh trải dài như lụa, hàng lông mi dài tĩnh lặng rủ xuống, lười biếng dựa vào gối, cuộn người lại như một con mèo. Thỉnh thoảng nàng còn chép miệng, có vẻ ngủ rất ngon.
… Rõ ràng nàng tới đây là có mưu đồ, thế mà giờ lại ngủ trước mặt y không chút phòng bị.
Nguyên Sách yên lặng nhìn chăm chú người trên giường một lúc, sau đó y day mi tâm, như thể cuối cùng thì đêm dài này cũng kết thúc.
Vừa lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Cốc Vũ và Tiểu Mãn ba chân bốn cẳng chạy tới phủ nhà họ Thẩm, vào phòng thì lập tức định khom người hành lễ.
Nguyên Sách lạnh lùng ra hiệu im lặng rồi chỉ về phía đối diện.
Cái miệng này mà tỉnh lại thì không biết sẽ lải nhải bao lâu.
Hai tỳ nữ hiểu ngay tắp lự, nhẹ bước đi đến bên giường La Hán, vươn tay ra rồi lại khựng lại, giống như sợ chạm vào sẽ đánh thức Khương Trĩ Y nên không biết phải làm sao.
Nguyên Sách nhíu mày rồi đi lên phía trước, xua tay ra hiệu tránh ra, sau đó y khom người, một tay nâng cổ, một tay vòng qua đầu gối nàng rồi bế bổng nàng lên.
Làn tóc đen như thác nước xõa xuống, những sợi tóc mơn trớn mu bàn tay khiến y cảm giác như có cả đàn kiến đang bò nhốn nháo.
Đôi tay Nguyên Sách hơi cứng đờ. Y cong ngón tay rồi nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu và quay người bước ra ngoài.
*
“… Thẩm thiếu tướng quân bế người vào phòng rồi tự mình đặt người lên giường, cuối cùng còn sợ người nằm đè lên tóc mà tình cảm vén tóc của người nữa!”
Sáng hôm sau, ở phòng Tây Sương, Khương Trĩ Y vừa thức dậy đã được nghe Cốc Vũ kể lại những gì xảy ra sau khi nàng ngủ đêm qua bằng một giọng điệu vô cùng sống động.
Khương Trĩ Y ngồi trên giường với mái tóc buông xõa, nghe được nhưng lời này thì đôi mắt ngái ngủ sáng bừng lên: “Thật sao?”
“Không thể sai được! Tiểu Mãn cũng thấy mà, đúng không?” Cốc Vũ quay đầu nhìn về phía sau.
Tiểu Mãn đang bưng đồ rửa mặt thì ngẩng đầu lên.
Nếu nàng ta nói đúng thì cũng không đúng lắm…
Ví dụ, hình như tóc của quận chúa không phải được vén ra mà là bị kéo ra. Thẩm thiếu tướng quân cũng không có “tình cảm” mà dường như thấy đống tóc đó khá phiền phức…
Đối diện với ánh mắt chờ mong của Khương Trĩ Y, Tiểu Mãn ấp úng gật đầu: “… Thưa quận chúa, đại khái là vậy.”
Cốc Vũ thích nịnh nọt để dỗ nàng vui vẻ, còn Tiểu Mãn lại là một người thành thật.
Khóe miệng của Khương Trĩ Y nhếch lên, cúi đầu vuốt tóc, giương mắt hỏi: “A Sách ca ca dậy chưa?”
“Đêm qua Thẩm thiếu tướng quân chơi với người khá muộn nên giờ vẫn chưa dậy.”
Gương mặt Khương Trĩ Y phơi phới gió xuân, hớn hở bước xuống giường, ngồi xuống trước gương trang điểm, thúc giục: “Vậy vừa đúng lúc, mau tới trang điểm cho ta đi.”
Tiểu Mãn với Cốc Vũ lấy ra một đống hộp trang điểm mang từ nhà qua.
Khương Trĩ Y chọn một cây trâm từ hàng trâm đính ngọc, ướm lên búi tóc để thử rồi nói muốn cái này. Sau đó nàng lại cúi đầu chọn kiểu hoa điền* (hoa đỏ vẽ giữa mày trong phim cổ trang), khi đã chọn xong thì vừa lòng ngả người ra sau nhắm mắt nghỉ ngơi, để hai người tự thu xếp.
Khương Trĩ Y: “Đêm qua ta không ở trong phủ, trong phủ còn yên ổn chứ?”
“Phu nhân thì vào Phật đường, Kim Ngô Vệ cũng được người đưa trở về trong cung rồi nên trong phủ nào có người dám hỏi đến chuyện của người nữa. Ai biết cũng đều vờ như không biết.” Cốc Vũ đang búi tóc cho nàng, chợt nhớ tới gì đó: “Đúng rồi, có chuyện này. Trịnh Huyền truyền tin, nói Kinh Trập tỷ tỉnh lại rồi, tỷ rất lo lắng cho người nên muốn nhanh chóng về kinh thành.”
Khương Trĩ Y mở mắt: “Không được làm vậy!”
Vì Kinh Trập bị thương một số chỗ, cần dùng thuốc giảm đau nên mấy ngày nay nàng ấy vẫn luôn nửa tỉnh nửa mê ở y quán của Trịnh Huyền. Trước đây Khương Trĩ Y đã sai người đưa tiền bạc và hai tỳ nữ qua đó để chăm sóc cho nàng ấy.
Gân cốt nàng ấy bị tổn thương cũng đã một trăm ngày, thầy thuốc nói giờ nàng ấy còn không đứng dậy được chứ đừng nói đến trèo đèo lội suối đi về, đi thế chỉ có nước tàn tật.
“Truyền lời ta rằng chuyện bọn cướp trên núi đã được giải quyết, ta với A Sách ca ca cũng ổn rồi nên bảo nàng ấy nghỉ ngơi cho tốt, chừng nào chưa tung tăng nhảy nhót được thì không được phép động đậy!” Khương Trĩ Y nói xong lại xua tay sửa lại: “Thôi, tạm thời đừng nhắc đến A Sách ca ca, từ trước đến giờ vẫn luôn là nàng ấy vất vả thay ta truyền tin cho A Sách ca ca, giờ đã liệt giường mà vẫn phải lo lắng cho chuyện hôn sự của ta thì không hay.”
Cốc Vũ vâng dạ: “Người cũng đã tới phủ nhà họ Thẩm để ở thì làm gì có chuyện hôn sự này không thành. Chúng nô tỳ nghĩ sắp phải đổi xưng hô thành cô gia rồi!”
Bên kia Tiểu Mãn mới vừa vẽ mày cho Khương Trĩ Y xong thì ngước mắt liếc nhìn ngoài cửa sổ, buột miệng nói: “Cô gia ra rồi kìa!”
“?” Trước cửa phòng, Nguyên Sách vừa bước một chân vào trong thì hoài nghi ngẩng đầu lên, mặt lộ rõ vẻ để phòng.
Khương Trĩ Y nhìn ra ngoài, đứng dậy với búi tóc mới chải được một nửa, vội vàng mở cửa: “A Sách ca ca!”
Nhóc sai vặt đang quét tuyết trong sân ngẩng đầu lên thì chợt thấy một cô nương trẻ đang chạy ra khỏi phòng với mái tóc đen đang xõa một nửa, dây cột tóc đỏ tươi tung bay trong gió dưới ánh sáng chan hòa, nhìn nàng giống như một cánh bướm xinh đẹp đang hòa mình vào cánh đồng tuyết trắng.
Đám nhóc sai vặt giật mình vội vàng quay lưng đi, cúi thấp đầu xuống.
“A Sách ca ca, huynh định đi đâu vậy?” Khương Trĩ Y vội chạy tới trước mặt Nguyên Sách và hỏi.
Ánh mắt của Nguyên Sách hơi dưng lại trên khuôn mặt có cặp lông mày xinh đẹp và đôi môi đỏ mọng, cặp má hây hây kia.
Nhớ tới tiếng gọi “Cô gia” cực kỳ thuận miệng kia, sắc mặt y lại trở nên âm u: “Đón người.”
“Đón người gì? Đón người nào?”
Nguyên Sách nhướng mày: “Nếu phủ này của thần có thể cho quận chúa ở lại thì đương nhiên cũng có thể cho người khác ở lại.”
“Huynh còn muốn cho ai ở nữa…” Khương Trĩ Y tò mò chớp mắt, ngẫm lại ý tứ trong lời nói của y rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Làm như chỗ này của huynh giấu được hai cô nương không bằng…”
“Đúng là không giấu được nên làm phiền lát nữa quận chúa tự mình thu dọn để nhường lại phòng cho khách mới của thần.” Nguyên Sách gật đầu chào tạm biệt với nàng rồi hất cằm với Thanh Tùng ở phía sau: “Thay ta đưa tiễn quận chúa cho thật tốt, nhớ rõ —— đi cửa sau.”
Không đợi Khương Trĩ Y phản ứng lại, Nguyên Sách đã xoay người đi vào trong làn tuyết.
Khương Trĩ Y đứng tại chỗ, bàng hoàng nhìn y đi thẳng, không ngoảnh lại lấy một lần—
Cái gì thế?
*
Bầu đông giá rét, tuyết ngập trời, trên đường chỉ lác đác vài vết chân. Phủ nhà họ Thẩm mở cổng chính cả ngày cũng không có ai ra vào.
Mãi đến khi hoàng hôn thì mới có một chiếc xe ngựa phủ đầy sương tuyết đi vào đầu đường. Nguyên Sách cưỡi ngựa đi đầu mở đường rồi thắt dây cương trước cửa phủ.
Thanh Tùng đứng đợi ở cửa lập tức tiến lên, chào hỏi người lái xe Mục Tân Hồng ở phía sau rồi nhận roi ngựa trong tay Nguyên Sách: “Công tử đón người có suôn sẻ không?”
Nguyên Sách gật đầu và nói với hai người đầy tớ tráng kiện phía sau: “Đi tới khiêng người, cẩn thận chút.”
Nguyên Sách đi đầu bước vào cửa phủ, Thanh Tùng đi theo sau. Hắn tò mò không biết rốt cuộc là ai ở trong xe ngựa kia mà lại làm công tử của họ phải tự mình tới ngoài thành đón tiếp, để cho đường đường là phó tướng quân Huyền Sách phải đích thân cưỡi ngựa hộ tống, giống như sợ bị ai đụng phải vậy.
Chẳng lẽ đây là “Kim ốc tàng kiều” sao? Còn người trong xe ngựa chính là nàng “Kiều” ư?
Thanh Tùng quay đầu lại, liếc mắt trông thấy một cái cáng được khiêng từ trên xe ngựa xuống, một người đàn ông trung niên gầy gò với khuôn mặt nhợt nhạt nằm trên đó, bên trên được đắp lên một chiếc vải bông màu trắng giống như người đã chết…
Thanh Tùng hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại, nuốt nước miếng để lấy lại bình tĩnh: “À, công tử, quận chúa đã rời phủ, ngài có thể bố trí cho người đó ở phòng Tây Sương.”
Nguyên Sách khá bất ngờ: “Nói thế mà đã đi rồi sao?”
“Hả? Chính là tiểu nhân đã liều chết tiễn khách, chẳng lẽ ngài không muốn để quận chúa sao…”
“Đương nhiên không phải.” Nguyên Sách đi thẳng tới viện phía Đông, đẩy cửa phòng Tây Sương ra rồi nhìn trong phòng một vòng.
Người đi tay không, chỉ còn mùi hương ngọt ngào của son phấn hay gì đó còn vương vấn trong phòng.
Chăn, gương trang điểm, chén sứ nhỏ rót trà… Một đống đồ dọn đến tối qua đều bị bỏ lại.
Nguyên Sách: “Người đã đi rồi, sao còn không dọn dẹp phòng đi?”
“Tiểu nhân cho rằng ngài đón một cô nương thật nên nghĩ đồ của quận chúa toàn là đồ tốt, nói không chừng cần dùng đến…”
Nguyên Sách quay đầu lại, khó hiểu nhìn hắn, giống như đang nghi ngờ tại sao hắn làm việc ở viện phía Đông bao năm mà đầu óc vẫn kém như vậy.
“Vậy tiểu nhân lập tức dọn hết đồ đi! Dù sao quận chúa không mang đi thì chắc là bỏ rồi……”
Thanh Tùng vào phòng dọn ào ào, thoáng chốc căn phòng trở nên trông không.
Nhìn căn phòng nhỏ trở về trạng thái trống rỗng, dường như y lại nghe được giọng nói ma quái đêm qua. Nguyên Sách xoa lỗ tai, bỗng nhiên “chậc” một tiếng: “Thôi bỏ đi.”
Lại để quận chúa cao quý tới chỗ này giảng giải đạo lý nữa thì thà giữ lại phòng nhỏ này còn hơn.
Thanh Tùng ôm một đống đồ vật và dừng tay lại: “Không dọn nữa sao, công tử?”
Nguyên Sách gật đầu, chỉ hai đầy tớ tráng kiện đang chờ ngoài cửa: “Khiêng qua đối diện đi.”
Hai người đầy tớ tráng kiện khiêng người trên cáng sang phòng Đông Sương đối diện.
Ngoài cửa, Mục Tân Hồng nghe nửa ngày mới hiểu được đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Hắn ta sốt ruột tới mức vò đầu bứt tai: “Thiếu tướng quân, chúng ta còn chưa biết quận chúa đang âm mưu gì, sao ngài lại dẫn sói vào nhà vậy?”
“Không dẫn sói vào nhà thì sao biết nàng có âm mưu gì?”
“Cho nên tối qua ngài là vì ——”
Nguyên Sách hừ nhẹ một tiếng.
Vốn dĩ trước đây còn nghi ngờ vị quận chúa này thực sự sinh ra tâm tư trai gái với “đối thủ một mất một còn” ngày xưa, nhưng tối qua khi nghe được những lời thoại vô cảm kia thì y có thể chắc chắn nàng còn có âm mưu khác.
Có thể khiến cho quận chúa sống trong nhung lụa chấp nhận bị thổi gió lạnh hai canh giờ chứ không từ bỏ, thì nhất định có âm mưu to lớn gì đó.
Mục Tân Hồng giơ ngón cái lên: “Vẫn là chiêu đặt mình vào nguy hiểm của thiếu tướng quân cao tay, vậy chắc chắn ngài đã tra được gì rồi đúng không?”
“…” Nguyên Sách liếc hắn ta một cái rồi xoay người đi về phía thư phòng.
Thanh Tùng nhỏ giọng nhắc nhở: “Mục tướng quân, đừng có chuyện nọ xọ chuyện kia thế chứ!”
Cũng không phải không thu hoạch được gì, bởi y đã thành công trở thành cô gia của “nha hoàn của hồi môn” nhà người ta rồi còn gì.
“Ơ?” Mục Tân Hồng vội vàng đuổi theo Nguyên Sách, vắt óc suy nghĩ để nói gì đó vớt vát lại.
Mục Tân Hồng đi theo tới cửa thư phòng, hắn ta sốt sắng kéo cửa cho Nguyên Sách rồi đi vào sau, quay người đóng cửa lại: “Thiếu tướng quân, ti chức nghĩ tới nghĩ lui, ngài nói xem có phải quận chúa đã nghi ngờ thân phận của ngài hay không…”
Bỗng dưng Nguyên Sách giơ tay ngăn hắn ta lại.
Mục Tân Hồng sửng sốt đứng đó, thấy gương mặt chợt tối sầm, tràn đầy sát khí của Nguyên Sách thì rùng mình sợ hãi.
Mục Tân Hồng đanh mặt, chậm rãi ấn vào đao bên hông rồi đảo mắt nhìn quanh phòng.
Đột nhiên ánh mắt Nguyên Sách nhìn về một chỗ, cầm lên bình sứ trên kệ cổ lên, giơ tay ném vào bức bình phong sơn thủy trong phòng.
Một tiếng ầm vang lớn, bình sứ vỡ thành từng mảnh, tấm bình phong cũng ngã xuống.
Phía sau tấm bình phong, cô nương dựa vào giường La Hán giật mình cất tiếng kêu sợ hãi, nàng nhìn đống bừa bộn dưới đất, hoang mang ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đầy sóng ngầm của Nguyên Sách.
Trong nháy mắt lông tơ của Mục Tân Hồng dựng ngược lên, nhìn quận chúa vốn nên rời đi trước mặt rồi nhớ tới lời nói chết người vừa rồi của bản thân, hắn ta vội nghiêng đầu nhìn người bên cạnh ——
Ánh mắt Nguyên Sách nhìn Khương Trĩ Y tràn ngập sát ý.