Động lòng xuân

Nửa canh giờ sau, trong doanh trại hỗn loạn, một đám binh lính bao vây cửa lều lớn, từng tên từng tên vươn cổ dài ra nhìn vào bên trong.
 
“Chuyện gì đang xảy ra, không phải nói là quận chúa không hề bị thương à?”
 
“Hừ, quý phi đúng là không biết gì cả, lúc đó thiếu tướng quân cũng đâu có nói là không cứu, ai biết được lại dọa cho quận chúa ngất đi...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Thế thì cũng không ngất lâu như thế chứ, không phải là bị thiếu tướng quân chở trên lưng ngựa về, dọc đường xóc nảy hỏng đầu óc rồi?”
 
“Nghe nói Vĩnh Doanh quận chúa còn được cưng chiều hơn cả Thiên Gia công chúa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ở chỗ này, thế thì đầu của chúng ta có đủ để treo lên không?”
 
Đám người hóng chuyện căng thẳng nuốt nước bọt.
 
Bên trong lều lớn, Mục Tân Hồng đứng ở trước giường lo lắng xoa tay, mặt khác lại quan sát sắc mặt của quân y: “Như nào rồi?”
 
Quân y nới lỏng ba ngón tay đang bắt mạch: “Nếu chỉ xem mỗi mạch tượng thì không có vấn đề gì nghiêm trọng, theo lý mà nói bây giờ cũng nên tỉnh lại rồi, chẳng qua không biết quận chúa có gặp phải vết thương nặng nào hay không...”
 
Trên mặt Mục Tân Hồng lộ ra vẻ khó xử.
 
Sắc mặt tiểu cô nương đang hôn mê trên giường tái nhợt, chiếc váy màu hồng phấn loang lổ từng mảng bùn lớn, nhìn qua như bị đẩy ngã xuống. Thế nhưng lúc đó hắn ta không có mặt ở gần đó, không biết được tình hình cụ thể.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiếu tướng quân cũng thật là, mang người trở về giống như chở hàng, cũng không nán lại một chút xem người ta có bị thương gì hay không, ngược lại ra ngoài xem mấy thi thể kia.
 
Trong doanh trại này đầy hán tử này, đến con chó cũng là giống đực, ai dám động đến tấm thân ngàn vàng kia? Càng đừng nói đến là dùng tay kiểm tra vết thương…
 
Ngay lúc Mục Tân Hồng gấp đến độ xoay quanh, đám người thảo luận bên ngoài cửa lều bỗng im ắng. Ba lớp binh lính bên ngoài lẫn ba lớp binh lính bên trong tự tản ra hai bên như nước chảy, nhường ra một con đường.
 
Nguyên Sách cầm kiếm, xuyên qua đám người, đi vào trong lều lớn.
 
Mục Tân Hồng: “Thiếu tướng quân, cuối cùng ngài cũng chịu về rồi! Nếu như ngài không quay về, vết thương này của quận chúa...”
 
“Vết thương đã khép miệng?” Nguyên Sách đặt thanh kiếm qua một bên.
 
Mục Tân Hồng nhận lấy thanh kiếm, vội vàng đặt nó trở lại giá: “…Không phải, mới vừa rồi người có nhìn thấy quận chúa ngã bị thương chỗ nào không?”
 
Nguyên Sách nheo mắt, nhớ tới tư thế ngã xuống của Khương Trĩ Y, khép ngón trỏ và ngón giữa lại chỉ ra xa, chạm vào khuỷu tay trái, cổ tay phải và đầu gối bên trái của người trên giường.
 
“Những chỗ này không phải điểm trọng yếu, cũng không có dấu vết bị trầy xước, có thể do quận chúa hoảng sợ quá độ nên hôn mê.” Quân y nhận định.
 
Mục Tân Hồng hỏi tiếp: “Vậy khi nào mới có thể tỉnh lại?”
 
“Cái này... Cách thì có đó... Chỉ sợ có chút mất mặt...”
 
“Còn cần mặt mũi?”
 
Nguyên Sách liếc nhìn cái người đầy bụi bẩn đang nằm trên giường dài, vẫy tay tỏ ý tránh đường.
 
Mục Tân Hồng sợ hãi lùi qua một bên: “Ngài nhẹ, nhẹ tay một chút, da thịt mềm mại này không chịu nổi nặng tay...”
 
Đáy mắt Nguyên Sách hiện lên một tia không kiên nhẫn, y giơ tay nới lỏng vạt áo, nghiêng người ngồi xuống mép giường, ngón cái đè lên nhân trung Khương Trĩ Y, bấm mạnh xuống.
 

Giống như người sắp chết đuối đột nhiên được hít thở không khí trong lành, người trên trường thở gấp một tiếng, đau đớn nhíu mày, run rẩy mở mắt ra.
 
Ánh mắt mơ màng của Khương Trĩ Y lơ đãng trong hư không, giống như còn chưa tỉnh lại từ trong sợ hãi, hơn nửa ngày trôi qua mới nương theo bàn tay chậm rãi quay đầu. Nhìn thấy người ngồi bên giường, nàng hơi sững sờ, ánh mắt khẽ lóe lên.
 
Chống lại ánh mắt của Khương Trĩ Y, nhớ đến tính tình thích gây chuyện của vị này, Nguyên Sách nhíu mày, rút tay lại.
 
Không ngờ trong nháy mắt tiếp theo, vành mắt của Khương Trĩ Y đột nhiên đỏ hoe, hàng mi dài rung rung chảy xuống một giọt nước mắt.
 
… Với lực này, cũng không đến mức đó chứ?
 
Nguyên Sách xoa đầu ngón tay, nhíu mày vẫy tay ra hiệu cho quân y tới xử lý, đang định chống đầu gối đứng dậy…
 
Thân trên đột nhiên bị va chạm mạnh, eo cũng bị siết chặt, một đôi tay ngọc ngà ôm chặt lấy y.
 
Quả cầu nhỏ bị nhuộm thành màu tro nhào vào trong ngực y: “A Sách ca ca!”
 
“?”
 
Nguyên Sách bị ôm bất ngờ ngửa mặt ra sau, giơ hai tay lên khỏi đỉnh đầu.
 
Bốn phía truyền đến vô số tiếng hít khí lạnh, Nguyên Sách giơ hai tay lên cao, nhìn chằm chằm vải trắng trước mặt một lúc, sau đó y chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía hai cánh tay đang vòng quanh eo mình.
 
“Muội đang… Gọi ai?”
 
Khương Trĩ Y làm như không nghe thấy, vòng tay ôm y, rưng rưng nước mắt: “A Sách ca ca, lúc nãy thật sự dọa chết ta rồi, mấy tên trộm đó cầm đại đao lớn như vậy, ta suýt chút nữa đã nghĩ rằng, cả đời này của ta không còn cơ hội gặp được huynh nữa…”
 
“...”
 
Bàn tay giơ lên cao của Nguyên Sách từ từ cuộn tròn lại thành nắm đấm, sau đó nín thở.
 
“Lúc nãy ta còn mơ thấy một giấc mộng rất rất rất đáng sợ, ta bị đẩy ngã, muốn kéo huynh nhưng huynh lại chán ghét bỏ rơi ta… Cũng may, đó chỉ là một giấc mơ thôi.…”
 
“?”
 
“Ta biết ngay A Sách ca ca sẽ không mặc kệ ta mà.” Dứt lời, Khương Trĩ Y sợ hãi ôm chặt hơn, còn dụi má vào vạt áo y: “Ta biết trong tim huynh có ta mà.”
 
“...”
 
“A Sách ca ca, sao huynh không nói chuyện?” Khương Trĩ Y cố nén nước mắt ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt không thể tin được của Nguyên Sách.
 
“Muội đang…” Eo lưng của Nguyên Sách như bị bẻ cong ra phía sau, cơ thể căng cứng như một tấm sắt: “Nói chuyện với ta?”
 
“Ta không nói chuyện với A Sách ca ca của ta thì nói chuyện với ai?” Khương Trĩ Y khó hiểu chớp mắt.
 
A Sách… ca ca?
 
Nguyên Sách không tin được vào tai mình dời mắt, nhìn sang phía bên cạnh.
 
Đám người hóng hớt bên ngoài lều trơ như phỗng một lúc, sau đó vội vàng quay lưng lại, che mắt bịt tai.
 
Khương Trĩ Y nhìn theo hướng y quay đầu, thấy đám người hóng hớt tụ lại thành một nhóm kia thì lập tức buông tay ra, vội kéo chăn lên cao rồi lùi lại về sau, ánh mắt liếc qua phía Nguyên Sách,  khuôn mặt tái nhợt hơi ửng hồng.
 

Mục Tân Hồng ép bản thân lấy lại tinh thần từ trong cảnh tượng này, đi ra bên ngoài đuổi đám người đó đi: “Đều không cần đôi mắt nữa đúng không! Đi đi, giải tán hết đi, giải tán!”
 
Mọi người chạy vụt đi như một làn khói, tên binh sĩ cuối cùng vừa chạy ra bên ngoài được mấy bước, sau đó như nghĩ tới cái gì, quay đầu thân thiết đóng cửa lều lại.
 
Lều lớn yên tĩnh càng thêm lặng như tờ, hai người ngồi trên giường bốn mắt nhìn nhau, một người thì cứng ngắc như cây khô, người kia thì mặt mày như hoa đào.
 
Khương Trĩ Y hơi xấu hổ: “Ta xin lỗi A Sách ca ca, ta không chú ý bên cạnh có người...”
 
Còn biết xin lỗi?
 
Không phải... Nàng đang xin lỗi vì bên cạnh có người?
 
“Khụ, bên cạnh không có ai, lập tức không có ai!” Mục Tân Hồng lôi kéo vị quân y đang lúng túng bên cạnh: “Thiếu tướng quân, vậy chúng thần cũng lui ra ngoài...”
 
“Không phải nói các ngươi.” Nguyên Sách đưa tay ngăn hắn ta lại, y nhìn chằm chằm hai gò má ửng hồng của người đối diện, chậm rãi đứng lên: “Là ta.”
 
“Tại sao chứ?” Khương Trĩ Y vội vàng giơ tay kéo tay y.
 
Cảm giác áp lực mềm mại áp lại ập đến, Nguyên Sách rũ mắt, nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn đang nắm lấy ngón út của mình, từ đầu ngón tay đến gót chân của y đều cứng ngắc.
 
“A Sách ca ca, để bọn họ ra ngoài là được rồi, huynh ra ngoài làm gì vậy?”
 
Nguyên Sách nhìn đôi mắt đang chớp chớp của nàng, nghiến ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “Thần đi trao đổi với quân y về não... Vết thương của người.”
 
“Nhưng mà nếu huynh đi rồi, một mình ta ở đây, sợ lắm...” Khóe miệng Khương Trĩ Y khẽ mấp máy như sắp khóc lên.
 
“Vậy thì…” Tay kia xuôi bên người của Nguyên Sách đã nắm chặt thành quyền, nhẹ nhàng rút ngón út của mình ra: “Sợ đi.”
 
*
 
Ngoài lều, Nguyên Sách đứng ở một nơi rộng rãi, chắp hai tay sau lưng nghe tiếng gió thổi, nhìn qua tâm lặng như nước, vô cùng bình tĩnh.
 
Nếu Mục Tân Hồng đứng phía sau không nhìn thấy ngón út như bị cắt đứt quan hệ với bốn ngón tay khác, một mình lẻ loi trong gió.
 
Mùi thơm ngọt ngào vẫn còn vương vấn nơi đầu mũi, Nguyên Sách nhăn mày, nghe phía sau có động tĩnh thì quay đầu chỉ về phía lều lớn, bình tĩnh hỏi: “Có phải nàng sốt hỏng đầu rồi không?”
 
Quân y trầm ngâm một lát: “Cái này… Quận chúa không hề sốt cao, chỉ sợ không có loại khả năng này...”
 
“Vậy thì bị dọa đến mức hư não rồi?”
 
“Quả thật sợ hãi quá mức có thể khiến tinh thần không được tỉnh táo, nhưng quận chúa nói năng trôi chảy rõ ràng, hành động cử chỉ cũng giống người thường, thậm chí một loạt động tác vừa rồi còn nhanh hơn thiếu tướng quân ba phần đó…”
 
“...”
 
Mục Tân Hồng gãi đầu, thì thầm vài câu: “Liệu có phải quận chúa đang có mưu đồ gì đó với ngài chăng, cố ý lừa gạt chúng ta?”
 
Nguyên Sách gật đầu, nghiêng tai nghe động tĩnh bên trong một lát, sau đó hé ra một góc của cửa lều nhìn vào bên trong.
 
Khương Trĩ Y đang an phận ngồi trên ghế dài, vẻ mặt đầy tủi thân, thở ngắn than dài, bắt gặp y lén nhìn qua khe hở trên bức màn, ánh mắt nàng lập tức sáng lên.

 
Nguyên Sách khép màn lại.
 
“Không phải?” Mục Tân Hồng nhìn khuôn mặt khó coi của Nguyên Sách, hắn ta vò đầu bứt tai: “Nếu không phải thì là...”
 
Nguyên Sách đưa tay lên ý không bàn luận nữa: “Mặc kệ là cái gì, lập tức trả người về phủ Vĩnh Ân Hầu.”
 
*
 
Trong khi chờ đợi người của phủ Vĩnh Ân Hầu đến, doanh trại rơi vào một bầu không khí lạ thường.
 
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, ai nấy đều rón rén như kẻ trộm, đi nhẹ nói khẽ, mỗi khi binh lính túc trực đi tuần tra ngang qua lều lớn, ánh mắt đều nhìn xuống đất, bước đi nhanh như bay, sợ rằng nếu dừng thêm một chút sẽ nghe thấy những thứ không nên nghe, nhìn thấy những thứ không nên thấy.
 
Mặc dù trên thực tế, kể từ khi Nguyên Sách bước ra khỏi lều lớn, y không hề vào trong một bước.
 
Mục Tân Hồng đi cùng Nguyên Sách, người có ”lều trại” của riêng mình nhưng không dám vào trong. Cả hai đi đi lại lại bên ngoài không biết bao nhiêu lần, cuối cùng một chiếc xe ngựa cũng dừng lại trước cửa doanh trại.
 
Một vị phu nhân ăn mặc xa hoa vội vàng bước xuống xe, đúng là phu nhân Vĩnh Ân Hầu, Chung thị, Chung phu nhân.
 
Mục Tân Hồng như trút được gánh nặng mà đưa người vào quân doanh, tiến thẳng về phía cửa lớn. 
 
Nguyên Sách đứng trước cửa lều đóng chặt, vươn tay nắm lấy một góc mành. 
 
Chung thị sốt ruột hoảng hốt mà hỏi han liên tục suốt đường tiến vào doanh trại, giờ phút này thấy y đang nắm góc mành, nắm đến mức mu bàn tay nổi đầy gân xanh vẫn không chịu vén lên, dường như đang ấp ủ cảm xúc gì đó…
 
Chung thị đỡ trán lắc đầu: “Thẩm tiểu tướng quân, Trĩ Y nhà chúng ta xảy ra chuyện gì vậy?” 
 
Mục Tân Hồng vội vàng tiến đến xoa dịu tình hình: “Không không, không phải...” 
 
Hình như người gặp chuyện không phải quận chúa đâu…
 
Nguyên Sách xốc mành cửa doanh trướng lên, nghiêng người chắp tay sau lưng, mời Chung thị đi vào.
 
Trong doanh trướng im ắng không một tiếng động, Khương Trĩ Y cụp mắt ôm đầu gối ngồi trên giường, nghe được âm thanh lập tức vui vẻ ngẩng đầu lên, vừa muốn mở miệng, lại thấy Chung thị cũng  theo Nguyên Sách vào, vẻ mặt liền suy sụp, nụ cười vụt tắt trên môi. 
 
“Ôi chao Trĩ Y, mới một buổi sáng cữu mẫu không gặp ngươi, mà ngươi đã biến thành bộ dạng như thế này rồi!” Chung thị vừa qua cửa đã vội vàng chạy tới, chưa nói nổi hai câu lại bị thứ gì đó làm sặc, lập tức lấy khăn che mặt ho khan vài tiếng. 
 
“Trong phòng này đốt loại than gì mà khói bụi mù mịt thế?” Chung thị trông theo làn khói nhìn thấy phía bên kia giường có một chậu than kém chất lượng: “Từ trước đến nay Trĩ Y nhà chúng ta chỉ dùng than xương bạc, các ngươi làm như vậy không phải hành hạ...” 
 
Nói một nửa, lại phát hiện Khương Trĩ Y vẫn an an tĩnh tĩnh ngồi trên giường, cái mũi không nhăn dù chỉ một chút. 
 
Lại nhìn chén gốm thô ráp đến mài mòn da tay mà nàng đang cầm, hiển nhiên nước trà bên trong đã bị uống cạn chẳng còn giọt nào.
 
Lại nhìn nàng đang ngồi trên chiếc giường cứng rắn, được bao bọc bởi một chiếc chăn thô cộm. 
 
Không chỉ mỗi Chung thị sửng sốt, Mục Tân Hồng cũng kinh ngạc trợn tròn mắt lên. 
 
Quân doanh quá thiếu thốn, vốn không hi vọng nàng quận chúa bước trên bùn đất cũng phải trải thảm nhung chịu dùng mấy thứ đồ vật chắp vá này. 
 
Ai ngờ Khương Trĩ Y không những dùng, còn chẳng hề ghét bỏ, bộc lộ niềm yêu thích vô hạn với giường chăn thô cứng của thiếu tướng quân, thích đến mức không muốn buông tay. 
 
“Trĩ Y?” Chung thị thà tin tháng sáu có tuyết rơi còn hơn tin Khương Trĩ Y chịu đặt mấy thứ đồ vật lộn xộn này vào mắt, vừa ngạc nhiên vừa giật mình, duỗi tay lắc lư trước mắt nàng hai cái: “Có chuyện gì vậy, là ai ức hiếp ngươi?” 
 
Khương Trĩ Y ngước khuôn mặt oan ức tủi thân lên, nhìn người đang đứng phía sau bọn họ. 
 
Nguyên Sách: “…”
 
“Không, không phải, hầu phu nhân, ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm! Thiếu tướng quân hoàn toàn trong sạch, không có bất kỳ quan hệ gì với quận chúa đâu!” Mục Tân Hồng nói xong, cảm giác bản thân vừa lạy ông tôi ở bụi này, càng tạo thêm hiềm nghi, lại bổ sung: “Việc cấp bách nhất hiện tại là xử lý vết thương ngoài da cho quận chúa, không bằng hầu phu nhân mau chóng đưa quận chúa rời đi...” 
 
“Đây là ý của Thẩm thiếu tướng quân?” Khương Trĩ Y đột ngột ngắt lời hắn ta, buồn bã mím môi nhìn về phía Nguyên Sách.

 
Nguyên Sách: “Đương nhiên, chẳng lẽ quận chúa còn muốn ăn vạ ở chỗ của thần để dưỡng thương nữa à?”
 
Khương Trĩ Y hít sâu một hơi, dường như đang cố kìm nén điều gì đó: “Vậy Thẩm thiếu tướng quân cũng cho rằng, hai chúng ta thanh thanh bạch bạch hoàn toàn không liên quan đến nhau?” 
 
Nguyên Sách thờ ơ chớp mắt: “Thần thì có thể có quan hệ gì với quận chúa cơ chứ?” 
 
Khương Trĩ Y nhẹ nhàng gật đầu hai cái, đôi mắt hạnh khẽ chớp, những giọt lệ đua nhau tuôn trào. 
 
Nguyên Sách: “...”
 
“Nếu không liên quan, tại sao hôm nay huynh lại cứu ta?” Khương Trĩ Y nghẹn ngào khóc nức nở, chưa từ bỏ thắc mắc. 
 
“Nơi quận chúa ngã xuống hôm nay nằm ngay biên giới quân doanh, nếu không thần đã chẳng xen vào việc của người khác.” 
 
Khương Trĩ Y run rẩy nghẹn ngào giống như không thở nổi, ngỡ ngàng nhìn chằm chằm y, từng giọt nước mắt giống như chuỗi hạt châu đứt đoạn ồ ạt rớt xuống.
 
Chung thị đứng bên cạnh vừa không hiểu chuyện gì xảy ra, vừa hãi hùng khiếp vía, vội vàng khuyên nhủ: “Trĩ Y à, hay là hồi phủ cùng cữu mẫu đi, vết thương ngoài da nếu không sơ cứu kịp sẽ để lại sẹo đó!” 
 
“Để lại sẹo thì cứ để lại sẹo, dù sao hiện tại cũng chẳng ai quan tâm ta nữa!” 
 
Nguyên Sách: “…”
 
Chung thị: “Nữ hài sao có thể có sẹo, tương lai gả chồng sẽ bị nhìn thấy mất!” 
 
“Ta là thứ chẳng ai quan tâm, làm gì còn ai muốn lấy ta nữa...” 
 
Nguyên Sách: “…”
 
Mục Tân Hồng phía đứng sau Nguyên Sách, không dám động đậy dù chỉ một chút, lặng lẽ há miệng: “Hình như ý của quận chúa là ngài vốn nên cưới ngài ấy?” 
 
Nguyên Sách lạnh lùng nhìn người đang than thở khóc lóc trước mặt: “Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai đây.” 
 
Tiếng thút thít hổn hển vang vọng trong doanh trướng, liên tục đánh thẳng vào màng nhĩ người ta, phiền đến gân xanh trên trán giật giật. 
 
Nguyên Sách bịt tai nhắm mắt, nói với Chung thị: “Hầu phu nhân?” 
 
Chung thị sững sờ ngẩng đầu lên. 
 
Có trời mới biết, từ khi vào Hầu phủ đến giờ đứa nhỏ này chưa từng khóc, đây là lần đầu cữu mẫu như bà ta gặp phải trường hợp nghiêm trọng thế này! 
 
Chung thị ngượng ngùng cười: “Khuyên thế nào đứa nhỏ này cũng không chịu về nhà... Thẩm tiểu tướng quân có biện pháp nào không?” 
 
Sự kiên nhẫn của Nguyên Sách đã hoàn toàn cạn kiệt, bình tĩnh đi về phía trước, một đầu gối dựa vào mép giường, khom người xuống, luồn tay vào trong chăn, định ôm cả người và chăn mang đi…
 
Tiếng khóc của Khương Trĩ Y ngừng lại, nấc nghẹn ngào, ngẩng đầu lên. 
 
Nguyên Sách nghiêng đầu, bắt gặp một đôi mắt long lanh buồn rười rượi, ngập ngừng như muốn nói lại thôi. 
 
Nước mắt còn đang nhỏ giọt, thân thể lại giống như bị loại chìa khóa nào đó mở ra, ngây thơ ngơ ngác duỗi tay ôm lấy cổ y. 
 
“...” 
 
Nguyên Sách trầm mặc một lát, chậm rãi rút bàn tay ra khỏi chăn bông, hất thanh đao xuống đất. 
 
Sau đó trước con mắt khiếp sợ của Chung thị và Mục Tân Hồng, y khiêng con người đã bất tỉnh nhân sự kia lên vai, sải bước ra khỏi doanh trướng. 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận