Động lòng xuân

Sáng sớm Hôm sau, khi tia nắng bình minh vừa lộ ra.
 
Khương Trĩ Y từ từ tỉnh dậy trên chiếc giường trong trong phòng ngủ ở Dao Quang các, nhìn thấy hoa văn hoa lệ chạm trổ trên đỉnh đầu, mí mắt khẽ run lên, ánh mắt nháy mắt ảm đạm đi.
 
Cốc Vũ nằm ghé canh chừng cả đêm trên bậc thềm vội tiến lên, vừa mừng vừa sợ: “Quận chúa, người tỉnh rồi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lại thấy gương mặt trắng hồng ngày thường của Khương Trĩ Y đổ đầy mồ hôi giống như bị bệnh, đôi mắt hạnh cũng không có thần, giống như đã đánh mất linh hồn nhỏ bé, hoàn toàn không nghe thấy nàng ta nói chuyện vậy.
 
“Sao vậy quận chúa, có phải có nơi nào không thoải mái không?”
 
Khương Trĩ Y lơ đãng giơ tay lên, dùng đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve trái tim mình: “Nơi này đau…”
 
Cốc Vũ hoảng sợ.
 
Hôm qua khi khám bệnh, nữ y sĩ phát hiện sau gáy quận chúa có vết sưng, nói bắt mạch tạm thời không thể đưa ra kết luận có nội thương hay không, nếu sau khi quận chúa tỉnh lại không có chỗ nào không khỏe thì không quá đáng ngại, chỉ cần thoa thuốc tiêu sưng là được, có biểu hiện gì khác thường thì phải đi khám thêm lần nữa. 
 
Nhưng, y sĩ nói biểu hiện khác thường là choáng váng buồn nôn, thần chí không rõ gì đó, sao bây giờ còn đau sang ngực chứ?
 
“Nô tỳ đi mời đại phu ngay!” Cốc Vũ cuống quít đứng dậy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không cần, đại phu không chữa được cho ta đâu…” Khương Trĩ Y thều thào lắc đầu.
 
“Vậy ai có thể trị khỏi được cho người? Nô tỳ đi mời đến.”
 
“Y sẽ không tới, y đã không cần ta…”
 
Một giọt lệ chảy xuống từ khóe mắt Khương Trĩ Y.
 
“Quận chúa, người đừng dọa nô tì nha, ai không cần người? Làm sao lại có người không cần người cơ chứ?”
 
Khương Trĩ Y quay đầu qua vừa định mở miệng, vừa động cổ lại đau đến rên thành tiếng.
 
Như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, Khương Trĩ Y che cổ lại, nước mắt chảy xuống như vỡ đê: “Nếu không phải y không cần ta… Thì sao lại nặng tay với ta như vậy?”
 
Cốc Vũ cầm khăn luống cuống lau nước mắt cho nàng: “Phải phải phải, Thẩm thiếu tướng quân đúng là rất quá đáng! Người nói xem, người gặp phải nhiều sơn tặc như vậy cũng chỉ bị va quệt một chút, cọ xước chút da, vết thương toàn thân cộng lại cũng đều kém vết thương ở cổ này, thế mà khiến người hôn mê suốt mười canh giờ…”
 
Cốc Vũ nói nhanh hơn nghĩ, nói đến một nửa mới đột ngột dừng lại: “… Người vừa mới nói cái, cái gì?”
 
Đây, đây là vấn đề “cần hay không cần’ ư?
 
Khương Trĩ Y run rẩy khẽ hít một hơi, gương mặt lộ ra vẻ hồi ức: “Nếu không phải y không cần ta, tại sao ngày đại quân chiến thắng trở về ấy, ánh mắt y nhìn ta ở phía dưới quán trà lại xa lạ đến vậy?”
 
Cốc Vũ: “?”
 
“Y còn dùng giọng điệu lạnh như băng hỏi ta là ai…”
 
“Đã về kinh rất nhiều ngày rồi mà y cũng chưa từng tới cửa tìm ta, ta đến quân doanh tìm y, y còn bảo người nói dối rằng y không ở đó, cố ý tránh không gặp…”
 
“Hôm qua ta đã giáp mặt nói chuyện với Y, Y cũng trở mặt không nhận, giống như đã hoàn toàn quên quá khứ của chúng ta…”

 
Cốc Vũ: “???”
 
Cốc Vũ cố gắng nhớ đến những chuyện nghe có vẻ rất quen đó, nhớ lại như chuyện rất xa lạ, ngạc nhiên há to miệng suýt nữa rơi cả cằm: “Quá, quá khứ? Cái gì quá khứ? Là… Quá khứ mà nô tỳ nghĩ đến ư?”
 
Khương Trĩ Y không nói nữa, nằm ngửa lặng yên rơi nước mắt.
 
Cốc Vũ há mồm trợn mắt sửng sốt nửa ngày, thử hỏi: “Chẳng lẽ… Người và Thẩm thiếu tướng quân không phải đối đầu như bên ngoài đồn đãi…?”
 
Lúc nàng ta mới tới phủ, thấy quận chúa và Thẩm thiếu tướng quân rõ ràng là một đôi oan gia mà!
 
Khương Trĩ Y yếu ớt nâng một bàn tay lên, vịn cánh tay Cốc Vũ ngồi dậy, đau đớn nhắm chặt mắt.
 
Làm sao nàng lại bằng lòng làm kẻ ‘địch’ với y chứ, không phải là do muốn giấu tai mắt người khác mới không thể không diễn trò bên ngoài…
 
Đúng lúc chủ tớ hai người ai nấy đều im lặng ôm tâm sự riêng, một tỳ nữ mở cửa phòng ngủ ra: “Quận chúa, Thẩm phu nhân và Thẩm thiếu tướng quân tới phủ vấn an người.”
 
Nước mắt Khương Trĩ Y bỗng ngừng rơi: “Cái gì? Tới lúc nào, y đang ở đâu?”
 
Tỳ nữ tên Tiểu Mãn kia còn chưa đáp lời, Khương Trĩ Y đã lấy khăn lau qua khóe mắt, lại thầm thì tự hỏi: “Y tới thăm ta, Thẩm phu nhân cũng tới, chẳng lẽ… Chẳng lẽ là tới cầu hôn ư?”
 
“???”
 
Chỉ trong chớp mắt, mỹ nhân vừa rồi còn ốm yếu như bạch hoa đã sinh long hoạt hổ nhảy xuống giường, nhấc váy chạy vọt ra ngoài giống như một trận gió.
 
Cốc Vũ và Tiểu Mãn sững sờ đứng ở mép giường trợn mắt nhìn nhau, một lát sau: “Quận chúa, giày của người!”
 
Cốc Vũ cầm giày của Khương Trĩ Y đuổi theo, đuổi tới cửa phòng ngủ, lại thấy ba bà vú già thân hình lực lưỡng vây quanh nàng.
 
“Sức khoẻ quận chúa chưa khỏi hẳn, bây giờ người định đi đâu thế?” Vú già đứng đầu thân thiết mỉm cười.
 
Khương Trĩ Y nhíu mày lui về phía sau hai bước, quay đầu lại nhìn Cốc Vũ: “Mấy thứ bẩn thỉu ở đâu ra đây?”
 
Cốc Vũ vẫn đang đắm chìm trong cú sốc Khương Trĩ Y vừa rồi dường như thay đổi thành một người khác, vừa thấy nàng bày ra tính tình ngày thường suýt chút nữa đã không kịp trả lời, qua cơn sốc mới tiến lên: “Điêu nô ở đâu tới! Quận chúa đi đâu còn phải báo cáo với ngươi?”
 
Bà vú già kia trơ mặt cười: “Đương nhiên là không cần, chỉ là quận chúa có thương tích trong người, không nên xuống giường đi lại, phu nhân cũng là quan tâm quận chúa, mới phái thêm ta đến chăm nom…”
 
“Đại phu cũng không nói như vậy, ta mới tới không lâu, cũng không biết trong phu nhân quý phủ cũng thông hiểu y thuật ư?”
 
“Việc này… Phu nhân cũng chỉ suy nghĩ cho an nguy của quận chúa, hôm qua quận chúa ra khỏi phủ gặp phải sơn tặc, trong lòng phu nhân nóng bỏng như bị chiên trong dầu, thật sự là nghĩ mà sợ! Hiện giờ bên ngoài không yên ổn, quận chúa vẫn nên ở trong nhà mới phải…” Bà vú già kia vừa nói lại vừa bước lên.
 
Cốc Vũ bảo vệ Khương Trĩ Y, ghét bỏ mà liên tục lùi về phía sau.
 
Ba bà vú già trưng ra gương mặt tươi cười chen hai người vào trong phòng, cạnh một tiếng khép cửa phòng lại, sột soạt khoá chặt cửa “Hiện giờ phu nhân đang ở đãi khách chính đường, chút nữa sẽ đến thăm quận chúa ngay! Quận chúa nghỉ ngơi cho khoẻ!”
 
*
 
Hai tuần hương sau, bên dưới bức tường cao ngất của Dao Quang các, Cốc Vũ đỡ thang dài, kinh hồn bạt vía nhìn người trên đỉnh đầu: “Quận chúa, bức tường này cao lắm, người thật sự muốn trèo lên à?”
 
Khương Trĩ Y không thèm quay đầu lại, túm lấy tay vịn trên thang dài, dứt khoát kiên quyết bước lên từng bậc.
 

Người ngày thường ngay cả một hạt bụi đều không để lọt vào mắt, vậy mà vì tình lang mà ngay cả cửa sổ cũng có thể chui, tường cũng có thể trèo…
 
Có lẽ mấy bà vú gì mà phu nhân phái tới kia cũng không thể ngờ được, từ trước đến nay quận chúa mắt cao hơn đỉnh, khoe khoang thân phận lại có một mặt như vậy, cho nên căn bản không bố trí người canh gác ở cửa sổ và chân tường…
 
Cốc Vũ không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu nhìn, cảm thấy cảnh này như thế nào cũng không được tự nhiên.
 
Chỉ chớp mắt, Khương Trĩ Y tự cổ vũ tinh thần trèo một mạch lên đến đầu tường, nhưng lại dừng lại ở bậc cầu thang cao nhất, có vẻ như bị kẹt lại ở đó.
 
Trái tim Cốc Vũ càng treo cao hơn: “…Quận chúa, có phải người không biết trèo tường không vậy?”
 
Sẽ không biết trèo cũng là chuyện bình thường.
 
Không, không biết trèo mới là chuyện bình thường…
 
“Bản quận chúa trèo tường còn nhiều hơn ngươi đi bộ đấy.” Khương Trĩ Y ném ra một câu, ngồi trên cây thang thở hổn hển một lát, đứng dậy vừa nhìn xuống đã hoa mắt chóng mặt một hồi, sau một lúc lâu mới vượt qua được sự sợ hãi, nâng lên chân bước qua đối diện.
 
Đôi ủng vàng rực rỡ khua khua trên không trung nửa ngày, có lẽ là không thể dẫm xuống được.
 
Làm sao để trèo sang phía đối diện? Bỗng không nhớ ra được.
 
“…Ba năm không ngã, chỉ lạ lẫm nhất thời thôi.” Khương Trĩ Y túm chặt tay vịn lại ngồi xổm trở lại.
 
“Nếu không hay là ngài vẫn nên xuống dưới đi! Nô tì mới vừa hỏi Tiểu Mãn, nàng ta nói hôm nay Thẩm Thiếu tướng quân tới đây không phải để cầu hôn người, chỉ là hỏi thăm sức khỏe của người thôi…”
 
“Cái gì chỉ là thôi? Đây là lần duy nhất y chủ động tới tìm ta từ sau khi về kinh đến giờ, làm sao lại có thể thôi!”
 
Cốc Vũ còn muốn khuyên nữa, chợt nghe thấy một giọng nữ dịu dàng truyền đến từ phía ngoài tường: “Khuyển tử xuống tay không biết nặng nhẹ, may mà quận chúa không sao…”
 
Khương Trĩ Y khựng người lại, khom lưng đè thấp người xuống, lộ ra đôi mắt nhìn ra phía bên ngoài tường.
 
Trên lối đi nhỏ thượng ngoài tường nghiêng trước mắt, vị kế phu nhân của nhà họ Thẩm kia đang sóng vai đi tới cùng với cữu mẫu nàng, vừa đi vừa nói chuyện.
 
Người im lặng đi theo phía sau hai người kia đúng là thiếu niên mà nàng tơ tưởng ngày đêm.
 
Chuyện này giống như một sự hiểu ngầm giữa hai người.
 
Chắc chắn là y phát hiện nàng bị cữu mẫu nhốt trong phòng, cho nên đến bên ngoài tường đón nàng giống như lúc trước, quả nhiên không thể nào y không nhớ nàng được.
 
Vậy hôm qua… Khương Trĩ Y suy nghĩ một hồi, có lẽ vì có người khác ở đó, cho nên y mới diễn trò như vậy.
 
Cũng phải, mấy lần gần đây khi nàng gặp y đều thấy có người vây quanh, những lời trái lương tâm kia sao có thể tin là thật chứ!
 
Khương Trĩ Y tự an ủi mình một phen, mắt thấy ba người kia dừng bước, lập tức giơ cánh tay vẫy vẫy về phía bên kia.
 
Không ngờ thiếu niên vốn đang quay mặt về phía nàng dường như vừa vặn nhìn thấy cảnh gì ở bên kia, hơi xoay người sang chỗ khác, thành ra lại đưa lưng về phía nàng.
 
Ngay sau đó, vị kế mẫu của nhà họ Thẩm kia gật đầu với Chung thị: “Nếu quận chúa còn đang nghỉ ngơi, vậy thiếp thân và khuyển tử cũng không quấy rầy nữa.”
 
Làm sao lại không quấy rầy nữa?

 
Quận chúa không hề nghỉ ngơi, quận chúa không cần nghỉ ngơi!
 
Khương Trĩ Y một sốt ruột, nhanh chóng sờ sờ bên hông.
 
Vừa rồi nàng rửa mặt chải đầu mặc đồ rất vội vàng, lúc này trên người cũng không có ngọc bội hay đồ ngọc gì phối cả…
 
Khương Trĩ Y giơ tay sờ soạng búi tóc, gỡ một cây trâm xuống, gỡ một viên ngọc châu từ phía trên xuống, nhìn chuẩn phương hướng ném ra ngoài.
 
Ngọc châu nho nhỏ rơi xuống nơi cách phía sau thiếu niên một trượng, không gây ra được bấy kỳ gợn sóng nào.
 
Hai vị phụ nhân vẫn chuyên tâm nói chuyện. Nguyên Sách vẫn lẳng lặng ngắm nhìn phương xa.
 
Khương Trĩ Y cúi đầu cây trâm trong tay, lại chọn viên trân châu to nhất để gỡ xuống ném thêm lần nữa.
 
Cuối cùng “bộp” một cái đập trúng gót chân Nguyên Sách.
 
Bàn tay đặt sau lưng của Nguyên Sách khẽ nắm chặt thành quyền, nhắm mắt lại.
 
Là do giày mùa đông quá dày nên không cảm giác được à?
 
Thấy y không chút dao động, Khương Trĩ Y vội vã, không còn gì để gỡ xuống nữa, quýnh lên dứt khoát dùng sức ném cả cây trâm ra ngoài.
 
Chiếc trâm bắn ra, đầu trâm sắc nhọn xông thẳng tới sau lưng Nguyên Sách.
 
Mặt Khương Trĩ Y trắng bệch, trong lòng hô to một tiếng: “Nguy rồi!”
 
Cách xa mấy trượng, một luồng gió mạnh đánh úp lại từ phía sau, bàn tay đang bắt sau lưng của Nguyên Sách bỗng nhấc lên, năm ngón tay xòe ra bắt lấy thứ vừa bay đến.
 
Khương Trĩ Y thở phào một hơi, mồ hôi lạnh sau lưng ứa ra ròng ròng.
 
Chung thị đang nói chuyện giữ khạch bỗng dừng lại, ngạc nhiên nhìn về phía Nguyên Sách bỗng có hành động lớn: “Thẩm tiểu tướng quân sao vậy?”
 
Nguyên Sách nghiêm mặt nắm chặt cây trâm vào lòng bàn tay, nhìn về phía Chung thị: “Không sao cả, Thẩm mỗ có công vụ trong người, đi trước một bước.”
 
Chung thị nghi ngờ nhìn chằm chằm bàn tay đang chắp phía sau của Y: “À, là vậy hả, vậy mời Thẩm tiểu tướng quân cứ tự nhiên.”
 
Nguyên Sách gật đầu ý cáo từ, xoay người bước nhanh rời đi.
 
“Y hiểu ám hiệu của ta!” Khương Trĩ Y vừa cúi đầu đã thấy bức tường chướng mắt dưới chân, nhắm mắt thật chặt vòng chân bước qua, nguy hiểm túm lấy cây thang bên tường đối diện rồi bò xuống. Sau khi xuống đất, nàng tính toán đường đi trong đầu một lượt mới vội vàng quẹo vào con đường nhỏ bên cạnh.
 
Đi qua cổng vòm ở cuối con đường nhỏ, quả nhiên nàng thấy Nguyên Sách đang đi tới từ phía đối diện.
 
Khương Trĩ Y vui mừng khôn xiết, bước nhanh về phía trước.
 
Nguyên Sách nhíu mày, quay đầu rời đi.
 
Khương Trĩ Y sửng sốt vừa định gọi y lại, nhưng lại chú ý tới phương hướng y rời khỏi…
Chỗ này đúng là ngã tư, trong chốc lát cữu mẫu quay về sân sẽ đi qua nơi này, đi sang bên núi giả bên kia mới càng ổn thỏa hơn…
 
Vẫn là A Sách ca ca nghĩ chu đáo.
 
Khương Trĩ Y lập tức quay đầu theo, quẹo vào một con đường nhỏ ‘khúc kính thông u’* khác. 
*con đường quanh co dẫn đến một nơi vắng vẻ.
 
Nguyên Sách bên kia đi đến bên cạnh núi giả, đang muốn vòng đi, lại thấy một bóng dáng màu hồng chui ra từ phía sau núi giả.
 
“…”
 

Nguyên Sách dừng chân lại, ngón tay hơi dùng sức, bẻ cây trâm trong lòng bàn tay cong lại.
Khương Trĩ Y ở phía đối diện cũng khựng lại, giống như cận hương tình khiếp, đứng cách một khoảng nhìn y từ xa.
 
Vì hôm nay làm khách nên cách ăn mặc của thiếu niên nhã nhặn hơn ngày thường một chút… Tóc đen như mực buộc lại bằng phát quan, tóc mai gọn gàng, y phục tay áo hẹp màu đen, vạt ở cổ áo để lộ áo lót màu đỏ nổi bật lên vẻ mặt hưng phấn. Bên hông đeo trang sức dao động tỏa ra ánh sáng ôn hòa, đúng lúc tóc mai lướt qua mày kiếm, giống như ánh sao bị che đi vẻ sắc bén.
 
Ba năm ở biên quan, gió cát vẫn không thể bào mòn tướng mạo phong thần tuấn lãng của y, ngược lại còn khiến cho dáng người y thêm vài phần cao gầy rắn rỏi, càng thêm mấy phần khí phách.
 
Đúng là không uổng công nàng cực khổ chờ đợi ba năm…
 
Cuối cùng Khương Trĩ Y không chờ được nữa, vui mừng tiến lên, mới vừa há mồm phát ra một tiếng “A”...
 
“Quận chúa nhảy nhót lung tung như thế là vì hôm qua bị thương quá nhẹ à?”
 
Nụ cười vui mừng trên mặt Khương Trĩ Y bỗng sụp xuống.
 
Còn chưa kịp đau lòng, nàng vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy nhóm người hầu quét nhà vẩy nước cách phía sau Nguyên Sách không xa.
 
Khó khăn lắm mới được gặp nhau, lại vẫn phải nghiêm mặt diễn trò ở trước mặt một đám tôi tớ như vậy?
 
Khương Trĩ Y bĩu môi, nhìn thấy Y không có chút ý định vui đùa nào, đành phải phối hợp bày ra dáng vẻ vênh váo hung hăng: “Thẩm thiếu tướng quân tự mình ra tay, là nhẹ hay nặng thì tự mình rõ nhất, sao phải hỏi lại bổn quận chúa?”
 
Nguyên Sách nheo mắt lại đánh giá nàng một lúc, bàn tay nắm chặt phía sau thoáng buông lỏng: “Ám khí vừa rồi của quận chúa cũng không nhẹ.”
 
“Ta không cố…” Khương Trĩ Y buột miệng thốt ra nửa câu: “Bản quận chúa cũng chưa làm ngươi bị thương!”
 
“Ta để phía sau lưng cho quận chúa, quận chúa lại không làm ta bị thương được, chẳng lẽ là ta sai?” Nguyên Sách cười khẩy một tiếng từ trong khoang mũi.
 
“…” Diễn trò thì diễn trò, sao còn làm đến thật như vậy chứ, khiến người ta rất đau lòng đó.
Khương Trĩ Y bĩu môi, nâng mắt lên nhìn về phía y, tỏ vẻ ta rất ấm ức.
 
Nguyên Sách bỗng lùi về phía sau nửa bước: “…Chỉ cần quận chúa không có cử chỉ lỗ mãng, thần cũng không có ý tổn thương quận chúa.”
 
Khương Trĩ Y hít sâu một hơi, cố gắng cười lạnh một tiếng: “Hôm qua chẳng qua bổn quận chúa chỉ quá kinh ngạc nên mới thất thố, còn mong có lần sau, tưởng bở, ngươi có để ta lỗ mãng ta cũng không lỗ mãng!”
 
“Như thế thì tốt” Cơ thể căng chặt của Nguyên Sách lơi buông lỏng, nâng tay lên: “Vậy bây giờ quận chúa có thể nhường đường chưa?”
 
“Không thể!” Khương Trĩ Y chớp mắt suy nghĩ, giương cằm: “Ngươi cầm cây trâm của ta đi, ta tới để cầm về, miễn cho ngày sau để người khác nhìn thấy, lại ô uế danh dự của bản quận chúa!”
 
“Yên tâm, thần không hề hứng thú với danh dự của quận chúa.” Bàn tay cầm cây trâm của Nguyên Sách dùng chút sức bẻ thẳng lại cây trâm đã bị cong, mở tay ra đưa cho nàng.
 
Khương Trĩ Y liếc mắt về phía cách đó không xa, thấy nhóm tôi tớ đều đang vùi đầu vẩy nước quét nhà, nhanh chóng bước lên nhận lấy cây trâm trong lòng bàn tay hắn. 
 
Nguyên Sách vừa muốn thu tay về…
 
Đầu ngón tay mảnh khảnh kia bỗng khẽ cào một chút vào lòng bàn tay y.
 
Lòng bàn tay Nguyên Sách tê rần, bỗng giương mắt.
 
Thiếu nữ trước mặt cong khoé môi, nháy mắt trái với y, nhét một thứ gì đó vào lòng bàn tay y, ngay sau đó e thẹn xoay người chạy ra đi.
 
Nguyên Sách cứng đơ tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng dáng e lệ ngượng ngùng kia biến mất khỏi tầm mắt, chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy một tờ giấy…
 
“A Sách ca ca, từ biệt bao năm, sao trên chín tầng trời có nhiều cũng không nhiều bằng nỗi nhớ huynh của ta, đá dưới núi có nặng cũng không vững chắc bằng lòng ta. Tối nay khi tuyết rơi, mưa bụi bên hồ, nguyện cùng quân cầm tay, nắm tay quân đi đến bạc đầu. Y Y của huynh.”
 
“…”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận