Động lòng xuân

Vào ban đêm, đám mây dày đặc bay thấp xuống mặt đất, gió bắc thổi qua, bông tuyết bay lả tả, xoay vòng rồi chầm chậm rơi xuống ngói lưu ly xanh trên đỉnh Dao Quang các. 
 
Dưới mái ngói, giữa ánh nến lấp lánh của cây đèn mạ vàng trong phòng ngủ, một người ăn mặc lộng lẫy, trang điểm tinh tế đang vội vã đi lại: “Ý ngươi là, đêm nay ta không gặp được A Sách ca ca nữa?” 
 
“E là như vậy…” Mắt thấy Khương Trĩ Y mong trăng mong sao cả ngày, lại bỏ ra đúng một canh giờ để chải chuốt trang điểm, Cốc Vũ ấp a ấp úng nửa ngày mới mở miệng được: “Có lẽ là do phu nhân phát hiện người từng trèo ra ngoài từ cửa sổ nên lần này đã niêm phong tất cả cửa sổ rồi, đừng nói là chúng ta không ra ngoài được, ngay cả tin tức cũng không thể truyền đi…” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hôm trước khi gặp phải sơn tặc, gần như toàn bộ hộ vệ thân tín của Khương Trĩ Y đều bị thương, nha hoàn theo bên cạnh Kinh Trập vì đánh lạc hướng sơn tặc mà cũng bị thương ở quận lân cận ngoài trăm dặm. Nàng ấy được người có lòng tốt đưa về y quán bản địa cứu chữa, tạm thời chưa trở về đô thành được. 
 
Một Dao Quang các lớn như vậy, đường đường là quận chúa mà bên cạnh chỉ còn lại vài người mới không trải việc, trong chốc lát không ai được việc. 
 
“Ngưu lang chức nữ cũng được gặp nhau một lần mỗi năm, ta đã đợi ba năm, cữu mẫu lạ phá hỏng chuyện tốt của ta…!” Khương Trĩ Y giậm chân, không tin bước đến trước cánh cửa đóng chặt, thử giơ tay dùng sức đẩy… 
 
Đúng rồi, cữu phụ của nàng nhậm chức tại công bộ, đam mê xây dựng, lúc đầu khi thi công Dao Quang các này cho nàng đã dùng vật liệu gỗ kiên cố nhất, cái kim ốc vững chắc này này được mệnh danh là đem chùy công thành đến cũng có thể chống đỡ hơn nửa khắc…
 
Cữu phụ có từng nghĩ đến có ngày hôm nay, kim ốc này sẽ nhốt cháu ngoại nữ của mình không! 
 
Khương Trĩ Y quay lại ngồi xuống mép giường nhỏ, oán hận nhắm mắt lại. 
 
Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng tuyết rơi sột soạt, vốn nên là khung cảnh phong hoa tuyết nguyệt, ngày lành cảnh đẹp nhưng giờ phút này, từng âm thanh cứ như đang dùng dao khoét lỗ trong tim người ta. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tuyết rơi rồi, có phải A Sách ca ca đang đợi ta không?” Khương Trĩ Y vô cùng lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ. 
 
“Tuyết này rơi lớn, có lẽ Thẩm thiếu tướng quân sẽ không đến nơi hẹn sớm như vậy.” Cốc Vũ an ủi. 
 
“Đúng đó, tuyết rơi lớn như vậy, cũng không biết huynh ấy đã mặc đủ ấm hay chưa?” 
 
“Thẩm thiếu tướng quân tuổi trẻ tràn đầy tinh lực, mùa đông chỉ mặc áo mỏng, chắc là không sợ lạnh đâu.” 
 
“Đúng đó, trời đông lạnh giá thế này, nếu huynh ấy bị lạnh hại sức khỏe, cóng đến bị bệnh thì phải làm thế nào?” 
 
“Thẩm thiếu tướng quân trải qua ba mùa đông ở biên giới Tây Bắc, sao có thể bị lạnh cóng ở Trường An chứ!” 
 
“Đúng thế, cũng không biết đám mãng phu đến từ biên giới Tây Bắc kia có biết cách chăm sóc người khác hay không, có nấu canh gừng để huynh ấy uống cho ấm người hay không?” 
 
“Quận chúa, nô tỳ cảm thấy trước mắt người vẫn nên lo cho mình trước đã, người xem trước đây phu nhân nhiều lần âm thầm dùng mánh khóe, bây giờ lại đắc tội người rõ ràng… Còn về Thẩm thiếu tướng quân, không đợi được người, ngài ấy tự nhiên sẽ trở về.” 
 
Khương Trĩ Y nhẹ nhàng gật đầu. 
 
Cốc Vũ vừa thở phào một hơi…
 
“Đúng vậy.” Khương Trĩ Y chán nản ấn thái dương: “Không đợi được ta, huynh ấy tuyệt đối sẽ không tự mình trở về, cũng không biết bây giờ sẽ nôn nóng đến thế nào đây?” 
 
Cốc Vũ: “...” 
 
Bỏ đi, nàng ta vẫn nên im miệng thôi. 
 
Trong phòng ngủ rộng lớn, giọng nữ u oán vang lên lúc nặng lúc nhẹ, lúc cao lúc thấp. 
 
“Đã nói là đợi huynh ấy trở về sẽ cùng đi ngắm tuyết, chẳng lẽ cuối cùng vẫn không thể thực hiện hẹn ước bạc đầu này ư…” 
 
Không biết đã qua bao lâu, lâu đến nỗi khi Cốc Vũ đứng đến ngủ gà ngủ gật, cuối cùng Khương Trĩ Y cũng dừng việc lầm bầm, đứng lên từ mép giường: “Không được, ta nhất định phải nghĩ cách đi gặp huynh ấy!” 

 
*
 
Tuyết rơi dày đặc suốt đêm, mãi đến rạng sáng mới ngừng lại, khắp đồi núi đều bị tuyết đọng bao trùm, một vùng trắng xóa mênh mông bát ngát.
 
Trên đường núi ngoằn ngoèo ngoài thành, hai con tuấn mã một đen một nâu chạy băng băng, tuyết mịn xốp bắn lên tung tóe dọc đường đi. 
 
Đi đến ngã ba đường, thiếu niên trên con ngựa đen bóng đột nhiên siết dây cương dừng lại. 
 
“Sao vậy Thiếu tướng quân?” Mục Tân Hồng dừng lại theo đó, thuận theo tầm mắt của Nguyên Sách nhìn qua. 
 
Trên đường đến doanh trại bỗng nhiên có hai vết bánh xe mới toanh. 
Binh sĩ trong doanh trại ra vào đều đi bộ hoặc cưỡi ngựa, chẳng lẽ lại là… 
 
Hôm qua thiếu tướng quân đốt mảnh giấy của quận chúa, không hề quan tâm đến lời mời đó, chẳng lẽ quận chúa đến khởi binh hỏi tội rồi?
 
“Thiếu tướng quân, nếu chút nữa có tình hình gì, ngài cứ việc cưỡi ngựa đi, ti chức sẽ chống đỡ thay ngài.” 
 
Hai con ngựa như gặp phải cường địch, bước chậm tiếp tục tiến về phía trước. 
 
Đến trước cửa doanh trại, đập vào mắt lại là một chiếc xe ngựa bằng gỗ du treo bảng hiệu y quán. 
 
Nguyên Sách ném roi da, nghiêng người bước xuống, sau đó vỗ nhẹ lên lưng ngựa. 
 
Con ngựa đen thoải mái khịt mũi một cái, lững thững đi đến cái sân vắng ở chuồng ngựa ăn cỏ. 
 
Mục Tân Hồng cũng thở phào một hơi, chỉ vào xe ngựa bằng gỗ du kia hỏi binh sĩ đang làm nhiệm vụ: “Sao lại mời lang trung bên ngoài đến, phạm nhân kia không chịu đựng được nữa rồi à?” 
 
Bàn tay mảnh khảnh có sơn móng tay vén rèm xe lên, thiếu nữ mặc váy áo xinh đẹp, kẹp tóc lủng lẳng, đeo vòng cổ chuỗi ngọc ngửa cổ thò người ra ngoài: “Nửa khắc rồi còn không đem đến một cái ghế đẩu, các người thất lễ với thiếu phu nhân tương lai như thế à?” 
 
Vẻ mặt giận dỗi của Khương Trĩ Y nhanh chóng chuyển sang vẻ tươi tắn, nhấc tà váy lên nhảy xuống đất tuyết: “A Sách ca ca!” 
 
Sắc mặt Nguyên Sách lạnh lùng xoay người đi vào trong doanh trại: “Ngăn muội ấy lại.” 
 
“Vâng!” Mục Tân Hồng kêu vài người bao vây về phía trước. 
 
Vĩnh Doanh quận chúa này vốn lén mời, giờ lại tuyên bố trước mọi người, xem ra đã quyết tâm muốn buộc chặt thiếu tướng quân với nàng rồi, hắn ta thề sống chết bảo vệ trong sạch của thiếu tướng quân…
 
Khương Trĩ Y lấy ra một thứ gì đó từ trong ống tay áo, ném lên trời. 
 
Lệnh bài ngự tứ tỏa ra ánh sáng vàng rực bay lên cao. 
 
Mấy binh sĩ trợn mắt há mồm, ném binh khí loảng xoảng, ba đầu sáu tay đi đón lấy. 
 
Phía bên kia Khương Trĩ Y đã nhanh nhẹn nhấc tà váy, đi vào doanh trại: “A Sách ca ca! A Sách ca ca, có phải huynh giận ta rồi không?” 
 
Nguyên Sách nhắm mắt xoay người qua: “Một đám phế vật.” 
 
Khương Trĩ Y dừng bước, cái cổ trắng muốt mảnh khảnh chầm chầm cúi xuống: “Xin lỗi A Sách ca ca, ta biết nhất định là huynh giận ta rồi, ta đến đây giải thích với huynh đây, tối qua ta vốn không phải có ý thất hẹn, chỉ là bị cữu mẫu nhốt lại… Ta nghĩ rất nhiều cách đều vô dụng, mãi cho đến sáng sớm hôm nay lang trung đến tái khám, ta mới có cơ hội lén lút lẻn lên xe ngựa của y quán…” 
 
Nguyên Sách rũ mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng, như tán thành mà gật gật đầu: “Lời thoại mỗi ngày của quận chúa lại ngoằn ngoèo khiến người ta làm thế nào cũng không đoán trúng được đoạn sau.” 
 

Khương Trĩ Y ngơ ngác: “Ta nói là thật mà…” 
 
“Không phải quận chúa ở chỗ ta khá có bản lĩnh à, ngự lệnh trong tay, còn có người làm gì được quận chúa?” 
 
“Ngự lệnh đó cho phép ta tự do ra vào ở các cửa khẩu của Kinh Thành, thế nhưng trong nhà lại không thuộc quyền quản lý của Hoàng bá bá…” Khương Trĩ Y khó xử nhíu mày, hai mắt đột nhiên sáng lên: “Thế này đi, trở về ta sẽ xin thêm một cái ngự lệnh dùng trong nhà, ngày sau chúng ta muốn gặp lúc nào thì gặp, lần này A Sách ca ca vui mừng rồi chứ?” 
 
“...”
 
Nguyên Sách xoay người bước đi. 
 
Hình như thoạt nhìn còn tức giận hơn lúc nãy. 
 
Sao lại khó dỗ dành đến vậy chứ! 
 
Khương Trĩ Y vội vàng đuổi theo, nhìn thấy hạt tuyết trên mái tóc đen của y thì muốn thay y phủi đi, khổ nỗi nàng đi ba bước mới bằng một bước của y, quả thực không theo kịp. 
 
“A Sách ca ca, trên đầu huynh nhiều tuyết như vậy, có phải đợi ta cả đêm rồi không?” Khương Trĩ Y xách tà váy bước sâu bước cạn, khó khăn giẫm trên nền tuyết, vừa bận bịu ngó dưới chân vừa liếc mắt nhìn y.
 
“Quận chúa nghĩ nhiều rồi.” Nguyên Sách không dời tầm mắt, không dừng bước: “Ta vốn không đến nơi hẹn.” 
 
“Huynh nói vậy là muốn giám nhẹ cảm giác tội lỗi của ta…” 
 
“Không phải.” 
 
“Huynh có biết ta không ngủ cả đêm, vẫn luôn lo lắng cho huynh…” 
 
“Không biết.” 
 
“Vậy bây giờ huynh biết rồi, không thể tha thứ cho ta ư!” 
 
“Không…” Nguyên Sách dừng bước, nhíu mày quay người lại: “Ở đây là doanh trại, không phải sân khấu kịch, quận chúa muốn diễn hí khúc vẫn nên trở về…” 
 
Khương Trĩ Y đột nhiên nhón chân vươn tay ra. 
 
Nguyên Sách giơ tay lên chặn lại, ngước mắt nhìn về phía cánh tay còn trắng hơn cả tuyết đang lắc lư trước mặt. 
 
“Ta chỉ muốn phủi tuyết cho huynh…” Khương Trĩ Y thở dài một hơi, cách phần bảo vệ cổ tay lạnh lẽo, xoa cánh tay của y như đang vuốt lông: “Được thôi, huynh vì ta chịu một đêm lạnh cóng, nhất thời không thể tha thứ cho ta cũng là chuyện thường tình, ta sẽ ở đây với huynh đến khi nguôi giận mới thôi.” 
 
“...”
 
*
 
Một khắc sau, Khương Trĩ Y đối diện với giá để dụng cụ tra tấn đầy khốc liệt, nhìn dao, kéo, móc, cưa, roi muôn màu muôn vẻ đầy các hình thù kỳ quái, còn thô hơn dây xích sắc trên cánh tay nàng, sắc mặt trắng bệch vịn vào cái ghế bên tay. 
 
“A Sách ca ca, huynh đưa ta tới đây để…?” 
 
Nguyên Sách nheo mắt đánh giá người trước mặt, rốt cuộc vị quận chúa lúc thì tràn đầy khí thế lúc lại nói toàn lời chua xót này đang diễn tuồng nào, y xem không hiểu cũng không có ý định hiểu nữa rồi. 
 
Người chỉ cần dùng một con dao cầm tay là có thể ngất đi trong mười giờ, đánh thì đánh không được, chửi cũng chửi không đi, vậy thì dẫn đến hình phòng giết gà dọa khỉ, xem vị tiểu thơ cành vàng lá ngọc này có thể chống đỡ cảnh tàn sát máu thịt hỗn độn này bao lâu. 
 

Nguyên Sách nhìn bàn tay run rẩy đang vịn lấy cái ghế của nàng một cái: “Quận chúa cũng hứng thú với dụng cụ tra tấn?” 
 
“A… A?” 
 
Nguyễn Sách hơi cúi người, một tay kéo tấm vải đen trải trên ghế ra.
 
Trên mặt ghế chi chít gai và vết máu cũ, Khương Trĩ Y rụt cả tay lẫn người lại. 
 
“Không hứng thú?” Nguyên Sách vò mảnh vải lại thành một cục, vứt sang một bên: “Vậy bây giờ quận chúa đi vẫn còn kịp.” 
 
Khương Trĩ Y lắc đầu nhanh như bay: “Không, ta hứng thú, ta rất hứng thú!” 
 
“Sắc mặt quận chúa không giống như đang hứng thú.” 
 
“... Dáng vẻ lúc ta hứng thú chính là như thế này.” 
 
Nguyên Sách nhường mày nhìn nàng, hất cằm về phía binh sĩ túc trực ở bên cạnh: “Bên trong đã khai chưa?” 
 
Binh sĩ cầm bản cung của mấy vụ án lên vừa muốn đáp lời… 
 
Nguyên Sách: “Chưa khai?” 
 
“A?” Binh sĩ do dự nhìn Khương Trĩ Y, lại ngó sang Nguyên Sách, bỗng hiểu ra: “Ồ, vẫn chưa khai, thiếu tướng quân muốn tự mình thẩm vấn?” 
 
Binh sĩ bỏ bản cung xuống, bước lên soạt một tiếng kéo mảnh vải ra. 
Giá tra tấn loang lổ vết máu và mùi tanh gay gắt xộc vào mặt, Khương Trĩ Y bị mùi tanh tưởi này làm xoắn đầu óc, xoay người dùng khăn tay che lại nôn một trận. 
 
Nguyên Sách nhàn nhã nhìn nàng: “Với dáng vẻ này của quận chúa, ở lại đây có thể làm cái gì?” 
 
Khương Trĩ Y nhịn lại cơn buồn nôn đã tràn đến cổ họng, nhìn tên phạm nhân đang rủ đầu, quần áo tả tơi trên giá hành hình. 
 
Biết rõ là nàng không thể thấy máu tươi, ghét nhất là bẩn thỉu, chẳng phải y đang muốn xem xem nàng bằng lòng vì y làm đến bước nào à? Là do nàng lỡ hẹn trước, hôm nay mặc kệ thế nào đều phải dỗ y vui lòng… 
 
Khương Trĩ Y cố gắng đè cơn nôn xuống, thẳng lưng bước về phía trước: “Chỉ cần A Sách ca ca không còn giận ta nữa, ta làm cái gì cũng được! Nếu huynh phóng hỏa, ta sẽ châm dầu, nếu huynh giết người, ta sẽ đưa dao!” 
 
Đại hán trên giá tra tấn đột nhiên trừng lớn đôi mắt đỏ tươi. 
 
Khương Trĩ Y giật mình nhảy về phía sau Nguyên Sách, thò nửa cái đầu ra nhìn về phía trước: “Hắn ta, không phải hắn ta đã ngất rồi ư?” 
 
Nguyên Sách quay đầu liếc nhìn nàng, đưa tay về phía sau: “Vậy thì làm phiền quận chúa đua cho ta một cái roi da trâu.” 
 
Khương Trĩ Y nhìn Nguyên Sách, lại nhìn phạm nhân, chắc chắn rằng xích sắc đã buộc chặt mới cẩn thận đi đến trước giá để dụng cụ tra tấn, nhìn đống dụng cụ tra tấn rực rỡ đủ loại trầm ngâm một lúc: “Ừm… Da trâu trông thế nào?” 
 
Binh sĩ bên cạnh chỉ cho Khương Trĩ Y, nhỏ giọng nhắc nhở Nguyên Sách: “Thiếu tướng quân, có phải cái này hơi nhẹ quá rồi không?” 
 
Nguyễn Sách nhìn bóng lưng lấy roi của Khương Trĩ Y, khóe miệng hơi nhúc nhích: “Giết gà há phải dùng đến dao mổ trâu.” 
 
Khương Trĩ Y lấy roi trở lại, nghi ngờ nhìn phạm nhân cao lớn, vóc người vạm vỡ kia: “Người này nhìn qua khá lợi hại, hóa ra chỉ là con gà con vô dụng?” 
 
Nguyên Sách nhận lấy roi, cười khẽ một tiếng: “Đúng thế.” 
 
Phạm nhân sợ hãi trừng lớn hai mắt: “Ta, ta đã nhận tội hết rồi mà! Tướng quân hạ, hạ thủ lưu tình! Tiểu tướng quân không nhớ ư, trước khi ta làm giặc cỏ thì là huynh đệ kết nghĩa của cha người, lúc nhỏ người còn gọi ta một tiếng thúc, ta còn từng bế…” 
 
“Chát” một tiếng roi đánh xuống, tiếng kêu thảm đau xé ruột gan vang lên. 
 
Khương Trĩ Y nhìn chằm chằm roi da dính phải máu thịt nhớt nhát, rùng mình một cái, nghiêng đầu nôn một trận. 
 
Nguyên Sách liếc mắt nhìn qua.
 
“Ta không sao, chuyện của A Sách ca ca quan trọng hơn, không cần thiết phải quan tâm ta mọi lúc…” Khương Trĩ Y cầm khăn tay che miệng, ra sức chớp mắt để duy trì tỉnh táo: “Hình như lúc nãy phạm nhân có nói bản thân là người quen cũ của A Sách ca ca huynh.”
 

Nguyên Sách nhấc mí mắt lên nhìn nàng: “Thế gian này người lôi kéo quan hệ xằng bậy còn ít à?” 
 
Binh sĩ bên cạnh lập tức hất một thùng nước muối lên giá tra tấn. Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp phòng tra tấn. 
 
“To gan, dám lôi kéo mối quan hệ với thiếu tướng quân bọn ta, chính là kết cục này!” 
 
Khương Trĩ Y gật đầu, thấy Nguyên Sách nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, giống như y đang chờ xem nàng phản ứng ra sao. Nàng bỗng nhớ ra mình đang dỗ dành đối phương, ngay lập tức giơ tay lên lạnh lùng nhìn về phía phạm nhân đó: “Nói chí phải, A Sách ca ca ta là người ngươi có thể làm thân ư? Đáng đánh!” 
 
…Không biết là do nàng không nghe rõ câu chửi gà mắng chó này, hay là tâm tính vững đến mức không hề cảm thấy tội lỗi. 
 
Nguyên Sách xoay người, xoa bóp sau gáy hoạt động gân cốt, giương tay lại vung một roi. 
 
Roi vút thổi tung bụi bặm, làm mờ mắt người. 
 
Một roi dữ tợn như vậy vung xuống lại không nghe thấy tiếng kêu thảm, Khương Trĩ Y đứng phía sau lưng Nguyên Sách thò đầu ra xem, phạm nhân kia đã cúi đầu xuống. 
 
Binh sĩ bên cạnh lần nữa xách một thùng nước muối: “Trên thế gian này còn chưa từng có ai tỉnh táo nhận lấy hai roi của thiếu tướng quân bọn ta!” 
 
Nguyên Sách nghiêng đầu nhìn về phía Khương Trĩ Y.
 
Là có ý muốn được tâng bốc?
 
Khương Trĩ Y không ngừng cố gắng mà vỗ vỗ tay: “A Sách ca ca lợi hại quá đi! Không hổ là chiến thần của Đại Diệp, là đại anh hùng trong lòng ta!” 
 
“...”
 
Tiếng gió ngoài lều vải cũng im lặng rồi.
 
Trong chốc lát, không biết trong phòng tra tấn này rốt cuộc là đang giết gà dọa khỉ hay là đang đàn gảy tai trâu. 
 
Nguyên Sách sa sầm mắt, chậm rãi quấn roi da quanh lòng bàn tay hai vòng, giương tay vung tiếp một roi. 
 
“Oa! Roi này quá phi phàm!”
 
“Roi này góc độ rất xảo trá!”
 
“Roi này nhìn như ‘nước bay thẳng tắp ba nghìn thước, tưởng dải ngân hà tuột khỏi mây’!” (Trích từ bài Xa ngắm thác núi Lư của Lý Bạch.)
 
“Roi này nghe hệt ‘tiếng rào rào lẫn tiếng nỉ non, như hạt châu rơi trên mâm ngọc’!” (Trích từ bài Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị.)
 

 
Mắt nhìn Nguyên Sách vung roi vàng lúc càng nhanh, Khương Trĩ Y tâng bốc đến sức cùng lực kiệt, nàng thở không ra hơi, câu trước không ăn nhập với câu sau. 
 
Không biết đến roi thứ mấy, cuối cùng Nguyên Sách cũng dừng tay xoay người lại. 
 
Khương Trĩ Y thở hồng hộc nhìn y, miệng lưỡi khô khốc liếm môi: “A Sách ca ca, huynh đánh lâu như vậy đã mệt rồi à?” 
 
Môi Nguyên Sách mím thành một đường thẳng, ánh mắt khi nhìn nàng càng thêm giận dữ.
 
Khương Trĩ Y ngơ ngác, nhìn tên phạm nhân đã bất tỉnh nhân sự, tiến lên vỗ mu bàn tay Nguyên Sách như đang an ủi: “A Sách ca ca không cần phải tức giận vì loại người này, chúng ta uống ngụm trà nghỉ ngơi đi!” 
 
Nguyên Sách chầm chậm cúi đầu nhìn xuống mu bàn tay của mình, ném roi xuống đi về phía cửa lều vải. 
 
Khương Trĩ Y nhìn binh sĩ đờ người ra ở bên cạnh một cái, cất bước đuổi theo Nguyên Sách: “A Sách ca ca, ta nói sai gì à?”
 
Nguyên Sách vén cửa lầu vải ra, bước nhanh ra ngoài: “Người không sai, là ta sai rồi.” 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận