Động lòng xuân

Bị cơn mưa hạnh hoa làm cho lóa mắt, Khương Trĩ Y sửng sốt vài giây mới hiểu hắn đang nói cái gì, mặt nóng bừng, giống như chim sợ cành cong đập cánh bay đi, ôm ngực nhìn hắn: “… Nói cái gì, trong lòng ai có ngài chứ!”
 
Nguyên Sách nhìn chằm chằm màu ửng hồng nổi lên trên gương mặt nàng: “Vậy trong lòng không có, trên mặt có?”
 
Khương Trĩ Y kinh ngạc sờ tai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Sao còn chỉ chỗ nào đánh chỗ đó như vậy?” Nguyên Sách khẽ cười ra tiếng.
 
Nhận ra mình rất buồn cười, Khương Trĩ Y nhíu mày hung hăng nhìn hắn: “Ngài là lưu manh à?”
 
Nguyên Sách khẽ nhướng mày: “Trước kia lúc nàng giở trò lưu manh với ta, ta nói cái gì?”
 
“Ta giở trò lưu manh với ngài khi nào? Đừng có lúc nào cũng lấy lúc đầu ta không tỉnh táo mà nói chuyện…”
 
Niềm vui vô hình bỗng nhiên bị dập tắt, Nguyên Sách thu lại ý cười đè phẳng khóe môi, thẳng tắp nhìn nàng: “Thời điểm tỉnh táo nàng cũng thích lưu manh.”
 
“Khi nào đã trở thành ta thích lưu manh rồi?”
 
“Huynh trưởng ta còn chưa đủ lưu manh?”
Khương Trĩ Y cứng người né tránh nhìn đi chỗ khác: “… Người ta là giả vờ lưu manh chứ đâu có lưu manh thật như chàng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nguyên Sách thấy nàng nhìn đi chỗ khác, xoay người đặt trường cung xuống: “Được, suy cho cùng vẫn không bằng ánh trăng trong mắt, chu sa trong lòng nàng.”
 
Khương Trĩ Y quay đầu nhìn lại thì thấy hắn đối diện với ống đựng tên, như thể tự mình tiêu hóa và giải quyết nỗi lòng, mở miệng muốn giải thích gì đó nhưng lại nhớ tới bộ dáng vừa rồi hắn giễu cợt nàng nên nhăn nhăn mũi im lặng.
 
Gió ngừng lại, xung quanh yên tĩnh chỉ để lại một mảnh cánh hoa, không hiểu sao lại như tô thêm vài màu sắc ảm đạm, đáng thương cho bóng lưng trước mặt.
 
Một lát sau, Khương Trĩ Y nhìn gáy hắn, nhón chân đi về phía trước.
 
Nguyên Sách bỗng nhiên xoay người lại rũ mắt xuống, thấy đầu ngón tay nàng nắm một mảnh cánh hoa hạnh, giống như phủi từ trên tóc hắn ra.
 
Thấy ánh mắt lấp lánh của Nguyên Sách, Khương Trĩ Y hắng giọng quay đầu đi, nhìn cánh hoa hạnh trên mặt đất cùng bia ngắm trống rỗng kia, giống như không biết nói gì nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta rốt cuộc còn có thể bắn trúng hồng tâm một lần hay không đây...”
 
Đáy mắt Nguyên Sách hiện lên ý cười, cong khớp ngón tay khẽ gõ chóp mũi nàng một cái: “Trở về chờ đi.”
 
Khương Trĩ Y bỗng dưng sờ mũi: “… Còn chờ cái gì?”
 
“Cho nàng mũi tên bắn trúng hồng tâm.”
 
*
 
Chạng vạng, thư phòng chính viện, lúc Mục Tân Hồng đẩy cửa bước vào liền thấy Nguyên Sách đang ngồi trước thư án, cầm đá mài chuyên tâm mài một mũi tên nhỏ gọn, trong tay rải rác mấy mũi tên đã mài nhẵn.
 
“Thiếu tướng quân!” Mục Tân Hồng chắp tay bẩm báo: “Các ngóc ngách trong thành đã điều tra sơ bộ xong, tạm thời không phát hiện người khả nghi.”
 
Sở dĩ hôm nay thiếu tướng quân ở tại trong phủ, là bởi vì tai họa ngầm trong thành còn chưa điều tra xong, cho dù trong phủ canh giữ đến con ruồi cũng không lọt, cũng sợ mình không có ở đây, lỡ như quận chúa xảy ra chuyện bất trắc.
 
Kết quả đám huynh đệ trong doanh nghe nói đêm qua thiếu tướng quân “chảy rất nhiều máu”, lại thấy hắn hôm nay không đến quân doanh, cho rằng hắn thật sự bị thương không nhẹ, hôm nay lúc điều tra đặc biệt hùng hổ nên mới sớm được giải tán.
 
Động tác trên tay Nguyên Sách không ngừng, gật đầu: “Ban đêm lại dẫn người đi lục soát một lần.”
 
“Rõ, còn có, tên người sống kia đã thú nhận, nói lần ám sát này là do Tuyên Đức Hầu sai khiến.”
 
Lúc ấy Tuyên Đức Hầu vì báo thù cho con trai mà quyết tâm giết địch một ngàn tự hại tám trăm, lúc tố giác Chung gia thâm ô quân lương, không hề nghi ngờ cũng liên lụy đến lợi ích qua lại với Chung gia trong quá khứ, cho nên bị ép từ chức quan, bãi bỏ tước vị, suốt ngày thất vọng ở nhà trông coi đứa con trai bại liệt.
 
Sau khi nghe nói toàn bộ nam nhân Chung gia trên đường lưu đày đều mất tích, Tuyên Đức Hầu có lẽ đoán được Chung gia bị ám sát, hồi tưởng lại, nghĩ rõ thiếu tướng quân mới là chủ mưu chân chính đứng sau, cho nên mới bố trí trận ám sát này với bất cứ giá nào, một vở kịch kia cũng là để báo thù.
 
Từ quan điểm của một người cha, Tuyên Đức Hầu này là một người cha tốt.
 
Mục Tân Hồng: “Ngài định xử lý Tuyên Đức hầu như thế nào?”
 
Nguyên Sách nhẹ nhàng thổi mảnh vụn trên cụm tên, giống như đang đối xử với thứ mình vô cùng yêu quý, nhưng lúc nói đến chuyện này, ánh mắt lại lạnh lùng nói: “Giết.”
 
“Là chúng ta động thủ, hay là ——”
 
“Đã đến lúc để hoàng thượng của chúng ta làm ác nhân.”
 
Vụ án tham nhũng của Chung gia lần trước, bởi vì trong triều có người bàn tấn về chiến công của Khang Nhạc Bá cùng chuyện đánh giặc bị cụt chân, kéo theo chiều gió trong triều thay đổi, hoàng thượng lại luôn bày ra mặt tốt đối đãi công thần, liền miễn tội chết cho Khang Nhạc Bá.
 
“Lần này hoàng thượng sẽ vì ngài mà ra tay tàn nhẫn sao?”
 
“Nếu muốn lợi dụng ta đối phó Hà Đông, nhất định phải bày ra một ít thành ý.” Nguyên Sách cất mũi tên vào chùm tên, ngước mắt lên.
 
“Ti chức đã rõ.” Mục Tân Hồng gật đầu: “Đúng rồi thiếu tướng quân, chuyện tối hôm qua ngài hỏi về những điều cấm kỵ kiêng ăn và vết bớt của ngài đã xong, ti chức cũng xác nhận qua, hiện giờ lẽ ra không có người khác biết được hai chuyện này.”
 
Nguyên Sách nhíu mày. Trong tất cả những rắc rối thì rắc rối do Khương Trĩ Y mang đến vẫn là khó giải quyết.
 
“Ta biết rồi.” Nguyên Sách đặt mấy mũi tên mới vào trong hộp, nhẹ nhàng đóng nắp hộp lại, đứng dậy rời khỏi thư phòng.
 
*
 
Khương Trĩ Y vừa ngồi xuống bàn ăn, vừa định động đũa thì nhìn thấy người để nàng đợi nửa cả nửa ngày bước vào cửa.
 
Nguyên Sách đẩy một chiếc hộp gỗ hẹp dài nửa thước lên bàn ăn, đưa tới trước mắt nàng.
 
Khương Trĩ Y nhìn chiếc hộp nhỏ này, chớp mắt: “Đây là mũi tên có thể giúp ta bắn trúng hồng tâm?”
 
“Sao, khinh thường nó nhỏ à?”
 
Khương Trĩ Y tò mò mở nắp hộp ra, nhìn thấy một ống trụ nhỏ bằng đồng tinh xảo, ánh mắt sáng ngời: “Đây là… ám tiễn?”
 
“Dựa theo cánh tay nhỏ của nàng để làm.”
 
“Ngài làm?” Khương Trĩ Y cầm lấy ám tiễn, kinh ngạc ước lượng: “Trông thì nặng nhưng cầm vào lại nhẹ như vậy, cái này dùng thế nào?”
 
Nguyên Sách nhặt một mũi tên mỏng, chỉ cho cô ấy các bước nạp tên, sau đó chỉ vào động cơ ở dưới: “Ấn vào chỗ này…”
 
Chưa kịp nói xong, Khương Trĩ Y đã đột ngột ấn vào, Nguyên Sách và Kinh Trập trong phòng đồng thời né tránh.
 
Chỉ thấy mũi tên kia vừa bắn ra, một đường bay thẳng đến đình viện cách đó ba mươi thước, phập một tiếng cắm vào cột hành lang.
 
“Oa, xa như vậy, thật lợi hại…” Khương Trĩ Y nhìn bàn tay như có thêm thần lực của mình, quay đầu lại phát hiện hai người cau mày như tránh dã thú: “… Hai người hoảng cái gì, ta đã nhìn phương hướng!”
 
Kinh Trập xấu hổ cười, đứng trở lại bên cạnh bàn.
 
Nguyên Sách nhẹ chậc một tiếng: “Một mũi tên làm mất nửa tiếng, nàng trong nháy mắt đã phế đi.”
 
“Mũi tên này cũng là ngài làm?” Khương Trĩ Y kinh ngạc nhìn hắn.
 
“Bằng không sao có thể có lực sát thương như vậy?”
 
“Vậy ngài không nói sớm một chút, để ta dùng tiết kiệm…” Khương Trĩ Y vội vàng nhìn những chiếc còn lại, như thể đang nhìn bảo bối còn sót lại không nhiều lắm của mình.
 
Nguyên Sách nhìn ánh mắt trân quý của nàng, tùy tiện ngồi xuống đối diện, khóe môi cong lên: “Không cần, không phải chỉ là chuyện nửa tiếng thôi sao, dùng hết lại làm thêm nữa.”
 
“Vậy hiếm lắm ngài mới ở trong phủ, không bằng bây giờ nhanh chóng…”
 
Nguyên Sách chỉ mũi tên trên tay áo nàng: “Khương Trĩ Y, tiền ăn này ta cũng đã nộp rồi, chủ nhà lại không tiếp đãi à?”
 
Rõ ràng là đến cọ bữa tối, còn nói giống như nàng không lịch sự.
 
Khương Trĩ Y cẩn thận cất mũi tên đi, nể mặt mũi tên này rất hợp với ý nàng bèn hất cằm với Kinh Trập: “Lấy cho hắn một bộ bát đũa.”
 
Nguyên Sách vừa dùng khăn ướt lau tay vừa nói: “Chuyện đêm qua nàng hỏi, ta đã xác nhận qua, chỉ có ba người ta nói với nàng.”
 
“Ba người này cũng không có khả năng tiết lộ ra ngoài?”
 
“Tuyệt đối không có khả năng,” Nguyên Sách lắc đầu: “Ta đã trả lời nàng, nàng cũng nên trả lời ta, những chuyện này ngươi biết được từ đâu?”
 
“Trước đêm qua cũng không tính là biết...”
 
Sau khi tan rã không vui trong đêm qua, sáng hôm nay Khương Trĩ Y vốn cũng muốn nhắc lại việc này, nhưng vừa nghĩ đến chuyện phải giải thích với hắn đã đau đầu, cái này còn không phải là tự vả mặt, tự vạch trần lời nói dối của mình, nói cho hắn biết nàng căn bản không thích huynh trưởng của hắn sao?
 
Nhìn gần đây mỗi ngày hắn đều nhắc tới huynh trưởng, nếu nàng nói ra thì hắn sẽ vì nàng không thích huynh trưởng hắn mà vui vẻ, hay là sẽ vì nàng lừa hắn mà trở mặt…
 
“Đã là chuyện mấy tháng trước rồi, cũng không thiếu một bữa cơm này, ăn xong rồi nói.” Khương Trĩ Y mặt mày ủ rũ lau tay.
 
Cách nhiều ngày, lại ngồi cùng bàn mà ăn, sau khi hai người rửa tay sạch sẽ thì cùng nhau cầm đũa lên, nghĩ đến tình cảnh lần trước, lại cùng nhau dừng lại.
 
Khương Trĩ Y ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Sách.
 
Lần trước, ngay trên bàn cơm này, Nguyên Sách bóc cho nàng một con tôm, mà nàng ngại bẩn không chịu ăn, sau đó hắn liền “điên cuồng mua say”, cuối cùng náo loạn đến không vui…
 
Khương Trĩ Y nhìn về đồ ăn trước mặt, thật trùng hợp, hôm nay phòng bếp lại làm một mâm tôm ngâm nước muối.
 
Ánh mắt hai người đồng thời rơi vào đĩa tôm, Khương Trĩ Y chột dạ đảo mắt, Nguyên Sách lại nhìn chằm chằm đĩa tôm: “Không ăn tôm ta bóc, huynh trưởng ta sẽ bóc tôm cho nàng sao? Sẽ làm mũi tên cho nàng sao?”
 
“…”
 
Khương Trĩ Y lườm hắn một cái: “Ăn cơm thì ăn cơm, lật lại nợ cũ làm gì.”
 
“Vậy không lật lại nợ cũ, hôm nay ta lại bóc tôm cho nàng, nàng có ăn hay không?”
 
“Ta có Kinh Trập, cần ngài động tay làm gì?”
 
Nguyên Sách giật giật khóe miệng, buông tay: “Được, bây giờ không phải nợ cũ… Không ăn tôm ta bóc, huynh trưởng ta sẽ bóc tôm cho nàng sao? Sẽ làm mũi tên cho nàng sao?”
 
… Hắn là quỷ đả tường* sao?
 
(*) Cái gọi là Quỷ Đả Tường, chính là lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị khoanh trong một vòng tròn không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã có nhiều người gặp phải. Tóm lại, bản chất chuyển động của sinh vật là chuyển động tròn. Nếu như không có mục tiêu, chuyển động bản năng của bất kì sinh vật nào cũng đều là chu vi hình tròn. Nói đến Quỷ Đả Tường, nghĩa là bạn đang mất đi cảm giác phương hướng, nói cách khác, bạn đã lạc đường.
 
Khương Trĩ Y hít sâu một hơi: “Huynh trưởng ngài sẽ không bóc tôm cho ta, sẽ không làm mũi tên cho ta thì làm sao!”
 
“Ta sẽ.”
 
“Ta cứ phải chọn một trong hai người các ngài à?”
 
“Nàng không thể thân mật với huynh trưởng ta, đương nhiên ta là người tốt nhất ngoại trừ hắn.”
 
Hay cho một câu mèo khen mèo dài đuôi, Khương Trĩ Y cắn răng: “Nếu như ta căn bản không muốn thân mật với huynh trưởng ngài thì sao?”
 
“Lời này của nàng nói ra, huynh trưởng của ta có tin không?”
 
“Sao hắn lại không tin? Toàn thế gian này cũng cũng chỉ có ngài tin ta thích huynh trưởng của ngài!” Khương Trĩ Y bất chấp tất cả đập đũa xuống.
 
Nguyên Sách mang theo ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía nàng: “Nàng có ý gì?”
 
“Ta, Khương Trĩ Y…” Khương Trĩ Y chỉ vào chóp mũi mình, “Người mà cả cuộc đời này ta ghét bỏ nhất, không có khả năng thân mật nhất, cho dù sống cô độc suốt quãng đời còn lại cũng tuyệt đối không có khả năng coi trọng hắn… chính là huynh trưởng của Thẩm Nguyên Sách ngài! Mặc dù ngài và Bùi cô nương đều coi hắn như bảo bối, nhưng ta chỉ coi hắn như cây cỏ, ta và huynh trưởng của ngài tính cả hai phía từ trong ra ngoài đến chết cũng không thể không đối đầu!”
 
Nguyên Sách bị khí thế ngất trời của nàng làm chấn động, chớp mắt im lặng một lát, giống như không thể tin được những gì mình vừa nghe: “Nàng… lặp lại lần nữa?”
 
“Chính là thấy chàng cho rằng ta thích huynh trưởng của chàng, nên lúc ấy ta mới tương kế tựu kế lừa chàng, muốn thuyết phục chàng buông tha ta!” Khương Trĩ Y cố sức đỡ eo.
 
Trong đầu thiên quân vạn mã đang phi nước đại, Nguyên Sách nhìn nàng không chớp mắt, chậm rãi đặt đũa xuống, yết hầu nhẹ lăn một cái: “Khương Trĩ Y, nàng giỏi lắm.”
 
Khương Trĩ Y nắm chặt lấy mũi tên bên tay, đề phòng giơ lên trước ngực: “Chàng, chàng làm gì, muốn trở mặt với ta sao?”
 
Nguyên Sách nheo mắt lại tới: “Trước khi trở mặt, ta phải biết nếu nàng không thích huynh trưởng của ta thì mấy thứ lung tung trong đầu nàng rốt cuộc là tới từ đâu.”
 
Khương Trĩ Y nhìn ánh mắt lạnh lẽo của hắn, hoảng sợ co rúm người lại, liếc nhìn Kinh Trập đã biết chuyện này, nói với nàng ấy: “Kinh Trập, phái ngươi xuất mã.”
 
*
 
Ba mươi phút sau, sau khi giải thích rõ lai lịch của thoại bản, trong căn phòng im lặng, Khương Trĩ Y và Kinh Trập nhìn Nguyên Sách đang lâm vào trầm tư.
Vốn dĩ lời nói không rõ, lại dính líu quá nhiều bí mật của Thẩm gia, Nguyên Sách chỉ là nhất thời chưa định thần lại, hiện tại có thể yên lặng ngồi ở chỗ này suy nghĩ, mà không phải nổi điên đã là hắn bình tĩnh hơn người rồi.
 
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không dám nói lời nào.
 
Không biết qua bao lâu, vẻ mặt của Nguyên Sách từ vô cảm chuyển sang cau mày, cuối cùng cũng thay đổi.
 
Khương Trĩ Y lúc này mới ngập ngừng cắt ngang: “Tối hôm qua ta đã nghĩ rõ, bất kể là ai viết thoại bản cũng khẳng định không có địch ý với Thẩm gia. Nếu không tùy tiện một cái bí mật nào cũng có thể… Huống hồ lời này đến tay ta nửa năm nay mà thành Trường An vẫn không có bất có chút gió thổi cỏ lay nào.”
 
Nguyên Sách chắp tay không trả lời.
 
“Vì không ai biết bí mật của chàng có khả năng tiết lộ, nên ta càng hoài nghi lời này vốn có quỷ.” Khương Trĩ Y nhìn thần minh trên đầu ba thước không biết có tồn tại hay không, thấp giọng nói với hắn: “Chàng xem lúc ấy ta nói cái gì hiển linh cái đó, Y Y trong thoại bản xui xẻo, ta cũng xui xẻo theo, ngay cả âm mưu của đại biểu ca và mợ cũng là biết được từ đây, những lời này đều là nói lảm nhảm...”
 
“Nàng có từng nghĩ tới hay không,” Nguyên Sách trầm mặc một lát, sau đó nâng mắt tới: “Kiệu hoa của nàng bị hỏng, có thể là bị người khác động tay chân, xiêm y của nàng bị mất, có thể là bị người khác ăn trộm, nàng vì để thử xem mọi chuyện trong thoại bản có linh nghiệm hay không mà nhận lễ của những con cháu thế gia đó, kết quả vẫn chưa lật ra chuột chết, đây không phải thoại bản chọn hiển linh, mà là người này không thể một tay che trời động đến những thứ quyền quý đó.”
 
Một cơn ớn lạnh từ sống lưng Khương Trĩ Y dâng lên: “Ý của chàng là…”
 
“Theo lời của nàng, nữ chính trong thoại bản phải chịu chín chín tám mươi mốt kiếp nạn từ mợ của nàng ta, như vậy người viết thoại bản chỉ cần chờ sau khi nàng có được thoại bản một thời gian, chọn một ít chuyện có thể làm được để động tay động chân, không nhất thiết phải quy định chặt chẽ về thời gian đọc kịch bản, chỉ cần nàng đọc được trong thoại bản có chuyện tương tự, bất kể chuyện xảy ra sớm hay muộn, nàng đều sẽ này sinh lòng nghi ngờ lời này vốn hiển linh.”
 
Khương Trĩ Y giật mình, hình như như vậy cũng không sai.
 
Kiệu hoa của nàng bị hỏng trên đường cái, xiêm y của nàng bị mất trong tiệm may, đây đều là những nơi đông người qua lại, thuận tiện xuống tay…
 
“Nhưng người này mất công như thế vì cái gì…” Khương Trĩ Y ngẩn người nghĩ nghĩ, khẩn trương nuốt nước miếng: “Nếu không phải ta cho rằng thoại bản sẽ hiển linh, thì sẽ không đi kiểm chứng chuyện túi thơm, người này chẳng lẽ là đang nhắc nhở ta, tránh khỏi âm mưu của đại biểu ca và mợ?”
 
Nguyên Sách gật đầu.
 
“Vậy người này nếu là vì tốt cho ta thì trực tiếp nói thẳng cho ta không phải là được rồi sao?” Khương Trĩ Y mở tròn mắt khó hiểu.
 
Nguyên Sách suy tư vuốt ve ngón tay: “Có lẽ… là có lý do gì đó khó nói, cũng có lẽ còn có mục đích lớn hơn nữa.”
 
Mục đích lớn hơn là hai bàn tay này, giống như thao túng một ván cờ, đem hai viên ngọc là nàng và Nguyên Sách bày trên đường giao nhau, khiến chúng đi theo quỹ đạo thất thường…
 
Nguyên Sách giương mắt nhìn về phía Kinh Trập cũng không rét mà run: “Nói Tam Thất lập tức thông báo cho Mục Tân Hồng và Lý Đáp Phong tới gặp ta.”
 
Kinh Trập vội vàng đáp lời ra cửa phòng.
 
Trong phòng chỉ còn hai người, đầu Khương Trĩ Y choáng váng, dung nạp quá nhiều thông tin, ngơ ngác nhìn đồ ăn trước mặt, vẫn chưa hoàn hồn lại được.
 
Bỗng nhiên nghe thấy Nguyên Sách đối diện mở miệng: “Ăn cơm trước đã.”
 
“Chàng vẫn còn tâm tư ăn cơm à…” Khương Trĩ Y mím môi nhìn hắn, run lẩy bẩy, suýt nữa thì sợ chết khiếp.
 
“Ít nhất trước mắt, người này không có địch đối với nàng cũng như với ta, trước khi tra được đối phương là ai, sốt ruột cũng vô dụng.” Nguyên Sách chỉ vào chiếc đũa trong tay: “Ăn cơm đi, ăn xong lại tính sổ với nàng.”
 
Khương Trĩ Y ừm một tiếng, mất hồn mất vía cầm đũa lên, vươn đũa gắp đồ ăn, đụng vào mép đĩa thì sững người, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Cái gì? Bây giờ chúng ta không phải là người cùng thuyền sao, chàng còn muốn tính sổ với ta?”
 
Nguyên Sách nhìn chằm chằm nàng, bê đĩa tôm trên bàn tới trước mặt mình, chậm rãi bóc vỏ.
 
Hắn rõ ràng đang bóc tôm nhưng ánh mắt biết cười kia lại khiến nàng có cảm giác như hắn đang thong thả ung dung mà lột da nàng…
 
“Trước tiên phạt nàng phải ăn hết cả bàn tôm này cho ta.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui