Động lòng xuân

Sau vài ngày tu dưỡng, kinh thành truyền tin đến, nghe nói rằng vụ án của Tuyên Đức hầu đã có kết quả, ông ta bị kết tội thích sát quận chúa đương triều, bị tống giam vào ngục, bị phán sau mùa thu sẽ trảm.
 
Sở dĩ Khương Trĩ Y nhận được tin tức ngay lập tức là vì trước đó nàng đi du ngoạn với Bùi Tuyết Thanh, Nguyên Sách đã bảo nàng mang theo đầy đủ hai mươi người trong Huyền Sách quân, cái đuôi sau lưng dài đến mức nhìn thoáng qua đã không thấy điểm dừng, bây giờ Tam Thất đến báo tin tốt cho nàng, nói rằng sau này nàng sẽ không phải lo lắng gì nữa, có thể thoải mái ra ngoài đi chơi rồi.
 
Nhưng khi Khương Trĩ Y biết tin, lại không nghĩ đến việc ra ngoài chơi nữa. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thấy nàng có vẻ không vui, Kinh Trập hỏi nàng sao thế, ác nhân bị đền tội là chuyện đáng mừng mà. 
 
Khương Trĩ Y thở dài: “Chỉ là ta đang nghĩ đến việc lấy oán báo oán này phải báo đến bao giờ. Sự việc này bắt đầu là do Chung Bá Dũng và Trác Khoan bày mưu hại ta trặc chân mà ra. Nguyên Sách ra mặt trả thù bọn họ cho ta, Tuyên Đức hầu lại vì con trai của mình mà ám sát ta... Chung gia giờ đã bị kết án lưu đày cả gia tộc, cũng sẽ có một ngày nào đó bọn họ sẽ quay trở lại, đến lúc đó ta không biết liệu có phải là một màn mưa tanh gió máu nữa hay không.” 
 
Kinh Trập nghi ngờ: “Quận chúa đi theo Thẩm thiếu tướng quân người không nghe nói đến chuyện Chung gia sao? Người của Chung gia e rằng sẽ không trở về được nữa.” 
 
“Tại sao, tội danh thay đổi rồi à?” 
 
“Không phải, toàn bộ nam nhân của Chung gia trong lúc lưu đày đã bị biến mất, tình nghi là bỏ trốn, tội phạm đào tẩu chắc chắn không có khả năng quay về.”
 
 “Có chuyện như vậy nữa sao?” Khương Trĩ Y sửng sốt: “Chàng ấy không nói cho ta biết, vậy ngươi làm sao biết?” 
 
“Tháng giêng nô tỳ từ Trịnh huyện về phủ, thấy phu nhân mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, trên dưới Hầu phủ đều lan truyền chuyện này, nói người của Chung gia nghĩ không thông. Vốn dĩ sau khi lưu đày nói không chừng có thể sẽ còn cơ hội trở lại, chứ bỏ trốn như vậy, cho dù có xuất hiện trở lại cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.” 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy tại sao người của Chung gia lại nghĩ không thông?” Khương Trĩ Y ngồi trước cửa sổ, khó hiểu chống cằm: “Ngươi nói chuyện xảy ra vào tháng giêng… có phải là sau khi bọn họ bị lưu đày khỏi kinh thành không lâu đúng không?”
 
“Đúng vậy, chính là vào đêm tối rằm tháng giêng bị mất tích, lúc đó còn ở kinh kỳ*, hình như còn ở gần núi Ta Nga.” 
 
* Kinh kỳ - 京畿: dùng để chỉ vùng đất xung quanh kinh đô của một quốc gia
 
“Tại sao lại chọn đêm rằm tháng giêng* ——” Khương Trĩ Y nói đến giữa chừng thì dừng lại, sắc mặt hơi thay đổi. 
 
* Rằm tháng giêng còn gọi là “thượng nguyên” - 上元 là một ngày lễ cổ truyền tại Trung Quốc, còn được gọi là tết Nguyên Tiêu.
 
Rằm tháng giêng? Đó không phải trùng hợp là ngày mà nàng và Nguyên Sách xuất phát đến Hà Tây sao? 
 
Bọn họ vừa lên đường đến Hà Tây, sau đó người của Chung gia đã bỏ trốn, chẳng lẽ là đang nhắm vào bọn họ? 
 
Nhưng bọn họ đã đường suốt hơn một tháng cũng đâu hề gặp bất kỳ nguy hiểm nào. 
 
Hơn nữa, người nhà Chung gia đi trước, hình như cũng không có khả năng biết được hành trình bọn họ, nếu thật sự nói là biết, thì cũng nên là Nguyên Sách biết hành tung của Chung gia mới đúng chứ... 
 
Đợi đã, Khương Trĩ Y cẩn thận nhớ lại những chuyện khi đó, nàng nhớ rằng tháng giêng, nàng vốn dĩ muốn ở lại Trường An để xem lễ hội đèn lồng trước rồi mới đi, nhưng Nguyên Sách dường như lại rất vội, vì vậy nàng thông cảm cho hắn, cùng hắn khởi hành vào ngày rằm tháng giêng. 
 
Tối hôm đó bọn họ nghỉ chân ở trạm dịch, trong đêm Nguyên Sách có đi ra ngoài một chuyến, bảo nàng đón lễ với Bảo Gia a tỷ đi—— 
 
Nếu như lần chuyện trùng hợp này không phải là trùng hợp Chung gia đến tìm Nguyên Sách, mà là trùng hợp Nguyên Sách đến tìm Chung gia... 
 
“Kinh Trập,” Khương Trĩ Y căng thẳng nuốt nước bọt, đột nhiên có một suy đoán khủng khiếp: “Trạm dịch đầu tiên trên quan đạo* từ Trường An đến Hà Tây, cách núi Ta Nga khá xa đó, có thể nào đi đến rồi ngay về trong một đêm không?”
 
*Quan đạo - 官道: đường chính thức, đường cái
 
Kinh Trập nhớ lại địa hình trong đầu: “Người bình thường sẽ gặp một số khó khăn, nhưng nếu có một con ngựa nhanh để đi đường gấp và một người cưỡi ngựa giỏi, thì sẽ có thể.” 
 
Khương Trĩ Y chậm rãi hạ bàn tay đang chống má xuống, nắm chặt thành nắm đấm: “...Vậy nếu sau đêm đó, Chung gia tiếp tục đi về phía bắc lưu đày, còn ta tiếp tục đi về phía tây bắc, sau này liệu ta còn có thể đến nơi ở của Chung gia trong vòng một đêm không?”
 
“Phương hướng không giống nhau, nếu như xa hơn một chút thì rất khó để đi rồi về ngay trong một đêm.” 
 
“Cho nên, rằm tháng giêng chính là cơ hội cuối cùng...” Khương Trĩ Y thất thần lẩm bẩm, mơ hồ nhớ tới ngày hôm sau sau hôm rằm tháng giêng, lúc trở về trên người Nguyên Sách hình như có mùi máu, nàng hỏi hắn mùi gì, hắn nói hắn đã bắt được cho nàng một con thỏ rừng... 
 
Khương Trĩ Y rùng mình. 
 
“Quận chúa, có phải người đang nghi ngờ?” Kinh Trập nghe vậy cũng phản ứng lại. 
 
Không phải nghi ngờ, mà Khương Trĩ Y gần như đã chắc chắn rằng không thể nào tồn tại sự trùng hợp như vậy. 
 
Khi đó, nguyện vọng được ngắm đèn của nàng đã hiện rõ trên mặt, nếu không phải là tình huống bất đắc dĩ, Nguyên Sách làm sao có thể không đồng ý với nàng một việc nhỏ như vậy. Xét theo lịch trình không hề gấp rút của bọn họ, muộn một ngày, sớm một ngày cũng hoàn toàn không có trở ngại. 
 
Nhưng tại sao hắn lại làm như vậy... Hắn lo rằng Chung gia muốn quay lại trả thù nên mới đuổi cùng diệt tận sao? 
 
Nhưng tại sao hắn lại không làm đến mức đó với Trác gia.

Khương Trĩ Y xoa xoa trán suy nghĩ, thật ra trước đây nàng đã thắc mắc tại sao hắn lại chuẩn bị trước chứng cứ phạm tội của Chung gia, lúc đó hắn giải thích là do cữu mẫu của nàng đối xử tệ bạc với nàng, đề phòng lỡ như bất chợt cần đến, nhưng bây giờ nghĩ lại, trước khi vào thư viện, hắn và nàng thật sự không thể xem là “hai bên đều có tình cảm với nhau”, e rằng không phải đơn thuần chỉ vì nàng... 
 
Ngay cả bây giờ có vẻ như lý do đến thư viện để “tu thân dưỡng tính” của hắn ban đầu thật sự rất không đáng tin. 
 
Chẳng lẽ hắn đến thư viện là vì nhắm vào Chung Bá Dũng và Chung gia ư? 
 
Khương Trĩ Y suy nghĩ một lúc, gọi Cốc Vũ đến: “Ngươi có nhớ trước khi Thẩm thiếu tướng quân đến thư viện đã xảy ra mâu thuẫn gì với Chung gia ở kinh thành không? Ý ta là mâu thuẫn giữa chàng ấy và Chung gia, không phải vì ta.” 
 
Cốc Vũ hồi tưởng lại rồi lắc đầu: “Nô tỳ không nhớ chuyện này, trước khi Thẩm thiếu tướng quân quân đến thư viện, hình như đang bị người giục cưới đó ạ.” 
 
“...” 
 
“Không nhớ thì không nhớ, nói cái gì cũng vô ích.” Khương Trĩ Y phóng qua cho nàng ta một ánh mắt như dao găm, nhưng cũng nhờ câu nói đó mà nàng nhớ lại: “... Hình như vì ta giục cưới nên chàng ấy còn lừa ta mất mấy ngày? Lão tiên sinh còn đến khám bệnh cho chàng ấy nữa mà đúng không?” 
 
“Cũng không phải là cố ý lừa người. Lúc đó Thẩm thiếu tướng quân đang mời danh y khắp nơi đến chữa trị cho vị phó tướng đã trở thành “xác sống” của ngài ấy. Sau đó không phải người còn mời Hoàng lão tiên sinh đến khám giúp ngài ấy đó sao?”  
 
Khương Trĩ Y cau mày. 
 
Đúng vậy, có chuyện như vậy, nhưng chuyện này vào thời điểm đó nghe có vẻ hợp tình hợp lý, bây giờ nghe ra lại đầy sơ hở——
 
Nguyên Sách có một vị thần y có bàn tay vàng như Lý Đáp Phong, tại sao còn cần phải đi tìm danh y ở khắp mọi nơi? 
 
Nếu Lý Đáp Phong thật sự bó tay mới đi tìm cơ duyên khác, vậy thì một người đến ngay cả Lý Đáp Phong còn không chữa khỏi, Hoàng lão tiên sinh nàng mời đến vừa bắt mạch đã nói là có thể chữa khỏi, còn kê đơn thuốc ngay tại chỗ? 
 
Sau đó, nàng hỏi Nguyên Sách rằng đơn thuốc của Hoàng lão tiên sinh dùng như thế nào rồi, Nguyên Sách cũng nói rằng bệnh tình của Cao Thạch đã có chuyển biến tốt nên đã chuyển hắn ta ra khỏi phủ đệ, để hắn ta đến quân doanh dưỡng bệnh rồi. 
 
Sau đó, Nguyên Sách không đề cập đến, nàng cũng quên mất, không quan tâm đến chuyện này nữa. 
 
Bây giờ nghĩ lại, Lý Đáp Phong có thể dựa vào chẩn mạch đã có thể tìm ra máu bị tắc nghẽn trong cơ thể nàng, nhưng Hoàng lão tiên sinh từ đầu đến cuối đều không biết, hai người rõ ràng nhìn qua đã phân được cao thấp...
 
Khương Trĩ Y nghĩ mãi không hiểu, tình cờ nhìn thấy Tam Thất đi ngang qua cửa sổ, liền gọi hắn ta lại: “Tam Thất, trong Huyền Sách quân của các ngươi có một phó tướng tên là Cao Thạch, chắc là người biết đúng không?” 
 
Ánh mắt của Tam Thất hơi nhìn thẳng lại: “Vâng, tiểu nhân biết.” 
 
“Lúc trước hắn ta bị trọng thương trong trận chiến với người Bắc Hạt, sau đó về kinh thành dưỡng thương, chuyến đi lần này không cùng các ngươi trở về Hà Tây sao? Dường như ta chưa từng gặp hắn ta.” 
 
Tam Thất cúi đầu: “Chuyện này do thiếu tướng quân xử lý, tiểu nhân cũng không rõ, hay là quận chúa chờ thiếu tướng quân trở về rồi hỏi ngài ấy đi...” 
 
Khương Trĩ Y gật đầu trầm ngâm, “ờ” một tiếng.
 
Hai khắc* sau, trong đại doanh của Huyền Sách, Mục Tân Hồng đứng trước thư án bẩm báo: “Thiếu tướng quân, Tam Thất truyền lời đến như thế này, đang yên đang lành Quận chúa lại hỏi về Cao Thạch, chắc không phải là đột nhiên nghĩ đến nên quan tâm hỏi thăm đâu nhỉ... có phải là người đã nghi ngờ gì rồi không?” 
 
*Khắc: cách tính giờ của người xưa, một khắc là mười lăm phút
 
Nguyên Sách cau mày không nói. 
 
Mục Tân Hồng vẫn đang vắt óc suy nghĩ, nếu quận chúa biết rằng thiếu tướng quân vẫn còn chuyện giấu nàng—— 
 
Nguyên Sách đã nhướng mi nói: “Lần trước ngươi nói khi phu nhân của ngươi gây gổ với ngươi, ngươi sẽ chuẩn bị cái gì?” 
 
Mục Tân Hồng chỉ vào đầu gối của mình, lưu loát trả lời: “Miếng đệm đầu gối để thuận tiện cho việc phải quỳ gối.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui