Nghiệt Long cùng Khương Ly đạt thành thỏa thuận, tiếp theo liền tỏa ra một luồng mạnh mẽ long uy, luồng long uy này men theo dòng nước lan tràn khắp Long Đàm.
Hàng ngàn hàng vạn ánh mắt đang rình mò Khương Ly ở chỗ tối, ngay lúc cảm nhận được tia long uy thì đều toàn thân phát lạnh, run lẩy bẩy tại chỗ.
Trong Long Đàm thủy quái, mỗi con yêu vật huyết mạch đều lây nhiễm một tia long huyết, khởi nguyên là từ bộ Long Thi yên nghỉ dưới đáy đầm.
Yêu tộc cực kỳ coi trọng huyết mạch, huyết mạch đẳng cấp cao yêu thú dễ dàng áp chế đẳng cấp thấp hơn.
Nghiệt Long tuy rằng chỉ còn một cái long hồn, thậm chí bị phong ấn ở trong nhẫn trữ vật, thế nhưng nó nói thế nào cũng là một đầu Cấp Tám Long Vương.
Long uy vừa hiển lộ, lập tức khiến ngàn vạn thủy quái kinh sợ.
Kinh sợ này là bản năng, từ tận sâu trong huyết mạch truyền tới, thậm chí đối mặt với long uy, bình thường thủy quái không phát huy nổi một thành thực lực.
Con rồng này còn dùng được, cảm nhận được từ chỗ tối ác ý biến mất, Khương Ly cõi lòng nhẹ nhỏm, thân hình hơi động tiếp tục lặn xuống.
Đến độ sâu năm trăm trượng, áp lực lần nữa tăng thêm mấy lần, đem Bất Diệt Kim Thân bóp méo mó, cả người hắn hầu như muốn căng nứt.
Cảm nhận được vô biên áp lực cùng nồng đậm thiên địa nguyên khí, Khương Ly ánh mắt lấp lóe.
Hồi lâu, tâm thần của hắn đại định, bất chợt tản đi từng lớp kim giáp quanh thân.
Mỗi lớp kim giáp bị tản mất, Long Đàm áp lực tác dụng lên thân thể lại trầm trọng thêm một phần, khiến da dẻ của Khương Ly phủ đầy vết rạn, máu tươi từ chằng chịt vết rạn ứa ra tung toé, hòa tan vào dòng nước đỏ thẫm.
Lốp bốp
Đợi đến khi lớp kim giáp cuối cùng tản mất, cả người Khương Ly cũng bắt đầu sụp đổ.
“Tiểu tử này bị điên rồi sao?’ Trong nhẫn trữ vật Nghiệt Long, chứng kiến hành động của Khương Ly thì giật mình hốt hoảng.
Khương tiểu nhi đây là đang muốn chết.
Cởi bỏ thần thông hộ thể, lấy phàm nhân cảnh nhục thân cứng rắn chống chọi với long đàm áp lực, con mẹ nó hắn ngại mình sống quá lâu rồi ư?
Khương Ly tự tìm đường chết thì không quan trọng cho lắm, quan trọng là nếu hắn chết đi, sẽ không ai giúp nó giải khai phong ấn.
Hơn nữa nếu Khương Ly chết ở đây, nhẫn trữ vật rơi xuống đáy đầm, không người nhặt được, kia chẳng phải nó sẽ vĩnh viễn không còn được nhìn thấy ánh mặt trời hay sao.
Nghĩ đến viễn cảnh thê thảm ấy, Nghiệt Long lăng loạn.
Có điều Khương Ly thân thể huyết nhục mặc dù đang dần dần sụp đổ, nhưng ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh kiên định, thậm chí có chút chờ mong.
Đúng lúc này, Khương Ly động, chỉ thấy hắn không nhanh không chậm điều động khí huyết, đánh ra Hoành Thiên Quyền.
Một quyền đánh ra, Huyết Đàm sôi động.
Hai quyền đánh ra.
Ba quyền….
— QUẢNG CÁO —
Mỗi đánh thêm một quyền, thân thể của hắn sụp đổ càng nhanh, sau chừng chín quyền đầu tiên, cả người hắn chỉ còn lại một bộ khung xương cùng với cơ bắp.
Khương Ly quanh thân hắc quang khẽ hiện, bất diệt chân ý mông lung, đỏ thẫm dòng nước ở bốn phía như được dẫn dắt chui vào thân thể hắn, nhanh chóng chữa thương.
Nguyên bản sụp đổ thân thể, chỉ trong vài hơi thở, liền một lần nữa được trọng tổ đi ra.
Nhưng theo lượng quyền ấn hắn đánh ra càng nhiều.
Hai mươi lăm quyền
Hai mươi sáu quyền
Hai mươi bảy quyền…
Đến quyền thứ ba mươi mốt, thân thể của hắn lại lần nữa sụp đổ.
Trọng tổ, sụp đổ, trọng tổ, sụp đổ…sụp đổ cùng trọng tổ luân phiên, là một tràng dày vò về mặt ý chí.
Giống như bị một lưỡi dao nhỏ, ở trên người mình cắt từng tấc từng tấc huyết nhục
Giống như có kẻ cầm đục, đục xuyên xương cốt.
Giống như có một cái kìm sắt, nhổ từng mảnh móng tay, rồi từng cái kìm kẹp nát xương ngón tay vậy.
Sau đó lại là một cảm giác tê ngứa tân sinh.
Rất nhanh tiếp theo, lại là một vòng đau nhức luân hồi.
Chịu Long Đàm áp lực cùng Hoành Thiên Quyền song trọng đè nén, cái loại đau nhức này càng được phóng to vô số lần.
Nhưng ánh mắt của Khương Ly vẫn bình thản ung dung.
Tu đạo gần hai trăm năm, nếm qua đủ thứ cay đắng ngọt bùi, ý chí của hắn được tôi luyện qua không biết bao nhiêu lần.
Cảm giác đau nhức như thế, hắn đã nhấm nháp nhiều lắm, sớm đã chết lặng từ lâu.
Chỉ là từng lần từng lần sụp đổ thân thể, chung quy vẫn khiến tinh thần của Khương Ly gặp phải thương thế không nhẹ, tri giác cũng bắt đầu hơi tê dại, chỉ theo bản năng đấm ra quyền ấn.
Quyền thứ ba mươi lăm
Quyền thứ ba mươi sáu
… — QUẢNG CÁO —
Quyền thứ bốn mươi mốt
Sau mười lần sụp đổ, ánh mắt của Khương Ly đã lờ mờ không thấy rõ, tinh thần lực cũng sắp suy kiệt.
Sau hai mươi lần sụp đổ, ánh mắt chuyển sang lờ đờ ngơ ngác, trong đầu cũng bắt đầu sinh ra ảo giác.
Sau ba mươi lần, bốn mươi lần, ý thức của Khương Ly chuẩn bị tan rã.
Ý thức một khi tan biến, hắn liền sẽ chết, giống như rất nhiều kẻ vô danh chết ở trên con đường tu đạo khác, im lặng mà chết đi.
Thấy tình trạng của Khương Ly, trong nhẫn trữ vật Nghiệt Long cũng gấp rồi.
Quan sát từ nãy đến giờ, nó đại khái có thể đoán ra, Khương Ly tựa hồ đang mượn long đàm áp lực để đột phá.
Thằng điên này!
Nghiệt Long muốn chửi chó má, nếu có thể thoát ra ngoài nó thề sẽ một tát tát chết Khương Ly.
Nhưng đồng thời trong đối mắt nó bất giác lóe lên chút hoài niệm.
Năm đó, nó còn là một con giao long trẻ tuổi, cũng gặp được một kẻ điên cuồng như thế.
Kẻ đó lấy lấy Ngọc Mệnh cảnh thân thể, chui xuống hơn năm trăm trượng Hồng Đàm, thừa nhận sinh tử thử thách để cầu đột phá cảnh giới luyện thể, và đã thành công rồi.
“Từ nay Trần mỗ là Lạc Tướng”
Kẻ điên đó dùng ý chí sắt đá, cảm động giao long, cùng nhau kết thành tri kỷ.
Thật lâu sau đó, giao long hóa rồng, bị lượng lớn nhân tộc võ giả vây công.
Kẻ đó một mình một kiếm chống lại quần hùng, vì giao long hộ pháp.
Lại cũng kẻ đó, dẫn theo một đầu Huyền Long chinh chiến thiên hạ, xây thành lập quốc.
Lại cũng kẻ đó, chinh chiến Loạn Ma Vực, quét ngang quần ma.
Cũng là kẻ đó vì tìm kiếm Lạc Thần Giới di chỉ, mà đem mạng của mình góp vào.
Đôi dòng ký ức ùa về trong trí óc của Nghiệt Long, để nó cảm khái không thôi, ca năm đó cũng từng chinh chiến thiên hạ oai phong một cõi Huyền Long Vương, ta không cam tâm lần nữa biến mất giữa thời gian trường hà.
“Thôi miễn phí giúp ngươi một lần vậy”
— QUẢNG CÁO —
Nghiệt Long nhẹ mở ra, tiếp theo từ trong nhẫn trữ vật, truyền ra một luồng tinh thần lực, đâm về phía ấn đường của Khương Ly.
Kịp thời ngăn chặn tinh thần của hắn tan rã.
“Ừm” Vốn lờ mờ ánh mắt chợt le lói một tia sáng.
Khương Ly cũng giật mình cả kinh, nhận ra mình vừa mới trải qua quỷ môn quan một lượt.
Không dám chậm trễ vội vận lên Bất Diệt Chân Kinh.
Bất Diệt Chân Kinh là thánh điển của Lạc Tộc, bên trong bao hàm cả hô hấp pháp.
Liên tục hơn bốn mươi lần sụp đổ rồi trọng tổ thân thể, mỗi lần như thế đều khiến thân thể xương cốt của hắn chậm rãi thăng hoa.
Cho đến lần trọng tổ thứ bốn mươi ba, thì chợt khí thế Khương Ly bất chợt vù vù tăng mạnh.
Mà nguyên bản Long Đàm mang đến trầm trọng áp lực cũng giảm bớt đi rất nhiều.
Mặc dù vẫn để hắn cảm giác có chút không khỏe, nhưng lại chưa đến mức phải mở ra Bất Diệt Kim Thân, hơn nữa nơi đây là ở độ sâu năm trăm trượng.
Nhẹ nhàng kiểm tra, chỉ thấy cả người tràn trề sức mạnh, trong lòng sinh ra ảo giác, hắn chỉ cần ra một quyền liền đủ để đánh chết một vị Nhất Phẩm Chân Nhân.
“Niết Bàn đệ nhất trọng thiên!”
Khương Ly thì thào, không khỏi nghĩ đến Lạc tộc chư vị Lạc Tướng, hẳn cũng là như thế này đi.
Thân thể của hắn hiện tại, có thể so với một kiện tứ chuyển Chân Khí đi, có thể nói là hình người binh khí.
Thu hồi khí thế, Khương Ly đưa mắt nhìn xuống phía dưới.
Chợt mở ra Bất Diệt Kim Thân, liền hóa thành một tia kim quang liền đi xuống dưới độ sâu sáu trăm trượng.
Chỗ này chính là chỗ thấp nhất của tầng nước thứ hai.
Cũng giống như phía trên, tầng nước thứ hai và tầng nước thứ ba bị ngăn cách bởi một đạo ranh giới rõ ràng.
Một bên là màu nước đỏ thẫm, một bên là màu nước đen như mực.
Phía dưới chính là Hắc Đàm đi.
Khương Ly âm thầm cảm nhận áp lực tỏa ra từ Hắc Đàm, trong lòng chợt hãi hùng khiếp vía.
Hắc đàm áp lực so với Huyết đàm còn mạnh gấp mười gấp trăm lần.