[Đồng Nhân Một Thoáng Mộng Mơ] Bố Cục

Ngã xuống nghìn lần thì đứng lên nghìn lần.

Dù đau tới trào nước mắt nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Cha, không đau đâu, cha đừng lo.”

Cha nhìn những vết bầm xanh tím trên người tôi, thậm chí còn có chỗ xây xát, đau lòng tới hốc mắt đỏ bừng. Sau đó ông lại xoay người, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp Sở Liêm, “Nếu sau này cậu làm chuyện có lỗi với Lục Bình, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu!”

Mỗi lần như thế, sắc mặt Sở Liêm đều trắng bệch, đáp: “Bác, không đâu, con sẽ đối tốt với Lục Bình cả đời.”

Cha cảm thấy đau lòng còn Sở Liêm cảm thấy sợ, càng nghĩ càng sợ. Anh ta cũng từng té ngã rồi lại bò dậy, nhưng ngày qua ngày nhìn người cô chồng chất vết thương anh ta mới hiểu anh ta sai rồi, mới hiểu tổn thương anh ta gây cho Lục Bình lớn bao nhiêu.

Anh ta ghét những thứ xấu xí, bao gồm cả một cơ thể tàn phế.

Nhưng anh ta không thể không xem.

Anh ta không giống tôi, không có ý chí và dũng khí để đứng dậy, anh ta tự thấy xấu hổ. Anh ta không thể vì tôi khiếm khuyết mà rũ bỏ trách nhiệm. Điều này khiến anh ta ngày một xa cách tôi hơn, cũng khiến anh ta hiểu đây là trách nhiệm mà anh ta không thể không gánh vác, không thể dùng vài câu từ chối hoặc dùng cái gọi là “tình yêu đích thực” để rũ bỏ. Nếu làm thế, Uông gia, Sở gia, còn cả đạo nghĩa đều sẽ trách cứ anh ta.

Còn anh ta vẫn chưa thể thoát khỏi những điều này, anh ta chưa có năng lực sống độc lập.

Anh ta giống một đứa trẻ gây ra họa lớn nhưng chẳng thể thừa nhận hậu quả. Trách nhiệm bị gia trưởng buộc phải gánh vác như gông cùm đè nặng trên vai, đè tới hai mươi năm, ba mươi năm. Trong lòng vô cùng không tình nguyện nhưng lại chẳng dám vi phạm lời cha mẹ nói đi ngược lại đạo nghĩa. Anh ta không muốn để người ta coi mình như một “thằng đốn mạt”. Trong lòng anh ta oán hận cha mẹ, oán hận cục nợ tôi đây, cũng oán hận cả sai lầm mà bản thân mắc phải nhưng tuyệt không dám để lộ ra ngoài.

Tử Lăng là tình yêu và hy vọng của anh ta. Tử Lăng khiến anh ta cảm thấy thoải mái, cho anh ta một nơi để trốn tránh trách nhiệm và gánh nặng. Thế nên anh ta một đằng nghiêm mặt tái nhợt nhìn tôi tập luyện, một đằng gọi điện nói chuyện cùng Tử Lăng, tìm kiếm sự tốt đẹp và thoải mái trong chốc lát.

Đại khái vì tôi và Sở Liêm vẫn chưa kết hôn nên Tử Lăng vẫn cảm thấy mình còn hy vọng, vậy nên con bé và Phí Vân Phàm vẫn ở bên nhau nhưng không kết hôn. Mẹ có gọi điện tới vài lần kể bà và con bé vì chuyện Phí Vân Phàm mà cãi nhau. Mẹ cảm thấy Phí Vân Phàm là một gã trăng hoa, tuổi lại lớn, không đồng ý chuyện của họ nhưng Tử Lăng vẫn đi hẹn hò cùng Phí Vân Phàm mỗi ngày, nhưng vẫn thường xuyên gọi điện nói chuyện với Sở Lăng.

Sở Liêm và Tử Lăng đúng là cùng một loại người. Một mặt phải đảm bảo đường lui an toàn cho bản thân, đó là cuộc sống nghiêm túc và trách nhiệm; một mặt lại tìm kiếm một “tình yêu đích thực”, đó là tinh thần mong ước “cao thượng”. Bọn họ cảm thấy đây nhất định không phải lỗi của mình, chỉ là do hoàn cảnh đưa đẩy, kìm lòng không đậu mà thôi.

Sau khi cha nói chuyện với mẹ xong bước tới bên cạnh tôi, sắc mặt ông không tốt lắm.


Tôi lấy khăn tay lau mồ hôi bên thái dương ông, “Sắc mặt cha không tốt lắm, cha mệt à?”

Cha nhìn tôi, sắc mặt tốt hơn một chút, “Mẹ con quản lý công ty, đem một nửa tài sản chuyển sang danh nghĩa của con, chuyện này cũng không có gì nhưng mẹ con hẳn nên thông báo trước cho cha một tiếng.”

“Vì sao? Con không cần cái này, chỉ cần cha ở bên con là đủ rồi.”

Cha nở nụ cười, xoa đầu tôi, “Trẻ con quá! Mẹ con vì sợ con sau này chịu thiệt, cũng muốn sau khi con lấy chồng còn có chỗ dựa. Nói đi nói lại mẹ con nói cũng đúng, ta chỉ có hai đứa con là con và Tử Lăng, cho con một nửa trước cũng đâu có sao.”

“Cha, con không muốn lấy chồng, con muốn ở bên cha mãi mãi…”

“Đồ ngốc, dù con có đi lấy chồng thì con vẫn là con gái cha.”

“Con muốn gả cho người đàn ông như cha vậy. Con yêu Sở Liêm nhưng con không biết liệu Sở Liêm có tốt như cha không…” Tôi hơi do dự lại hoảng hốt nói.

“Dù sao Sở Liêm cũng còn trẻ, mọi chuyện cũng không thể toàn bộ như mong muốn được. Chờ khi thằng bé tới tuổi ba là được rồi.” Cha cười nói.

“Cha… sau khi hoàn thành việc điều trị… cha cùng con đi du lịch được không?”

“Du lịch?”

Tôi cúi đầu, hơi ngượng ngùng nói, “Sau khi về nhà cha sẽ rất bận, con cũng sẽ kết hôn, không thể gặp cha mỗi ngày. Cho nên con nghĩ… trước khi lấy chồng…”

“Đương nhiên là được.”, cha mỉm cười, xoa đầu tôi, “Chỉ cần là nguyện vọng của công chúa nhỏ của cha, cha nhất định sẽ thực hiện.”

Trong đêm cuối cùng của chuyến đi, tôi nắm tay cha, cha ngồi bên giường, chờ tôi ngủ.


“Lục Bình, trước kia cha làm việc bận rộn, cũng vì Tử Lăng tuổi còn nhỏ mà thường xuyên không quan tâm con. Lục Bình, con có trách cha không?”

Tôi kinh ngạc mở to hai mắt, lắc đầu, “Sao cha lại nói vậy? Cha là người cha tốt nhất, con hiểu mà. Lúc trước ba cũng nói với con, con là chị cả, phải chăm sóc, bảo vệ, làm gương cho em; cho nên khi ấy con cố gắng hoàn thành tốt nhất những điều như cha kỳ vọng. Cha, con làm tốt đúng không?”

“Lục Bình làm rất tốt.”, cha dịu dàng nói, “Con là niềm kiêu ngạo của cha.”

“Nhưng… Sau này con không thể chăm sóc Tử Lăng nữa… con cũng không còn xuất sắc nữa…. Cha, người có thất vọng không?”

“Không, sao có thể chứ… Dù con mất đi một chân thì vẫn là niềm kiêu ngạo của cha. Con kiên cường, lương thiện như vậy, cha tự hào về con.”

Tôi nở nụ cười, “Con cũng tự hào về cha.”

Ngày tôi kết hôn, trước khi khoác tay cha bước lên tấm thảm đỏ, tôi lo lắng quay đầu lại hỏi ông, “Cha, con sẽ là một người vợ tốt chứ?”

“Sẽ. Lục Bình sẽ là người vợ tốt nhất trên đời.”

Đêm động phòng hoa chúc, tôi choàng tay qua cổ Sở Liêm, thâm tình nói: “Sở Liêm, sau này em muốn có một bé trai, một bé gái. Bé trai sẽ là anh trai, sẽ bảo vệ em gái. Anh thấy có được không?”

Nụ cười của anh ta có chút miễn cưỡng nhưng vẫn nói: “Được.”

Kỳ thực sau khi tôi trở về nụ cười của mọi người đều có chút miễn cưỡng. Thậm chí sau khi mẹ nói chuyện với cha, ông đưa Tử Lăng ra ngoài một chuyến; sau khi trở về, Tử Lăng mặt đẫm lệ chạy về phòng, còn cha có vẻ vô cùng tức giận và thất vọng về con bé. Tôi đoán chắc trong hai tháng tôi và cha đi du lịch Tử Lăng và Sở Liêm đã làm chuyện gì đó rồi bị gia đình hai bên phát hiện. Chỉ là họ đều gạt tôi, ép Sở Liêm ở bên tôi, muốn anh ta phải chịu trách nhiệm với tôi.

Một tuần sau, Tử Lăng gả cho Phí Vân Phàm tới nước Pháp xa xôi.


Sau khi kết hôn, mỗi ngày tôi đều gọi điện cho cha và mẹ. Mẹ con đồng lòng, cuộc điện thoại giữa hai mẹ con thường khá ngắn. Ngược lại với cha, ông thường xuyên nói chuyện với tôi thật lâu.

Tôi thường cùng mẹ chồng làm điểm tâm sau đó gửi chuyển phát nhanh thay tôi gửi cho cha và Sở Liêm đang làm việc bận rộn. Mỗi lần như thế, cha đều rất vui. Phản ứng của Sở Liêm lại khá miễn cưỡng, bảo tôi không cần phiền toái như thế.

Có khi tôi chơi cờ cùng cha chồng, khả năng chơi cờ của tôi không tệ, có thể cùng ông chơi tới khi ông tận hứng. Ông luôn nói tôi không tệ, thông minh lại bình tĩnh, tốt hơn Sở Liêm nhiều.

Tôi còn thích thêu thùa. Mỗi ngày phần lớn thời gian đều rất rảnh rỗi, thêu thùa có thể giết thời gian, hơn nữa thành phẩm có thể mang tặng mẹ và mẹ chồng khiến hai người vui vẻ.

Ba tháng sau, tôi phát hiện mình mang thai.

“Cha, con Lục Bình đây, con mang thai.” Tôi nói bằng ngữ khí gấp gáp. Tôi thực sự rất vui. Đây là con của tôi, là đứa con ruột thịt của tôi.

“Cái gì? Thật?! Bây giờ cha qua thăm con ngay!”

“Cha, cha đang làm việc mà!”, tôi kinh ngạc nói.

“Công việc không thể so với Lục Bình và cháu ngoại của cha được.”

Vì thế người trong nhà đều tụ tập lại đây, ngoại trừ Sở Liêm. Anh ta nói anh ta bận việc. Mẹ chồng áy náy vỗ tay tôi.

“Mẹ, sự nghiệp của Sở Liêm chỉ vừa mới bắt đầu. Sao có thể tùy ý trốn việc như cha chứ?”

Nét mặt cha ẩn chứa ý cười, xoa đầu tôi, “Cô con gái này gả đi cả người đã hướng ra ngoài mất rồi, giờ còn dám trêu ghẹo cha cô cơ đấy?”

“Cha~”, tôi nhào vào lòng ông, nở nụ cười ngọt ngào thỏa mãn, “Cha, cha ở lại ăn cơm chiều được không? Con vừa học một món mới, buổi tối con làm cho cha nhé.”

“Con đang mang thai sao có thể cả ngày ở dưới bếp nghiên cứu nấu nướng cho cha con và Sở Liêm chứ.”, ngữ khí mẹ chồng hơi oán trách, “Chăm sóc bản thân cho tốt, bây giờ con không thể chạy lung tung khắp nơi nữa.”

Cha cũng vội gật đầu, “Đúng vậy. Trong khoảng thời gian này con không được xuống bếp, cha sẽ nhờ mẹ chồng dám sát con đó!”, rồi lại quay sang nói với mẹ chồng, “Lục Bình nhà chúng ta là con dâu mới gả, còn chưa hiểu chuyện, bà cứ việc dạy dỗ con con bé. Nếu nó không nghe còn có tôi ở đây.”


Mẹ chồng cười nói, “Đúng vậy, Lục Bình nghe lời anh nhất. Nhưng Lục Bình là cô con dâu tốt, mấy người bạn tôi đều nói chưa từng gặp cô con dâu nào hiền lành hiểu biết hơn con bé. Đám người trẻ tuổi bây giờ đều thích tự do, chẳng muốn ở chung với cha mẹ, nào có như Lục Bình ở cùng chúng tôi.”

Đến tận khi cha mẹ ăn xong cơm chiều ở nhà họ Sở, Sở Liêm vẫn chưa về. Khi tôi tiễn họ về, cha chau cau mày hỏi tôi: “Sở Liêm vẫn luôn bận rộn như thế sao?”

“Cũng tạm. Anh ấy giờ đang dốc sức làm việc, con tuy chẳng thể giúp gì nhưng cũng không thể cản trở anh ấy. Cha, con sẽ là một người vợ tốt. Sau này cũng sẽ làm một người mẹ tốt.”, tôi cúi đầu nhìn bụng mình mỉm cười.

“Lục Bình của cha là giỏi nhất!”, cha mỉm cười xoa đầu tôi.

“Cha…”, hai mắt tôi đỏ hoe.

Theo lời mẹ nói ông vẫn qua lại cùng với Trầm Tùy Tâm nhưng cũng không nhiều như trước. Một nửa thời gian vẫn về nhà ăn cơm chiều. Trong lòng mẹ tuy buồn nhưng bà vẫn chịu đựng, không tranh chấp, không cãi cọ. Nhưng trong lòng bà cũng hiểu, tình cảm nay đã khác.

Cũng như Sở Liêm, nếu Lục Bình không gãy chân thì cuộc hôn nhân và đứa trẻ này cũng đủ để anh ta hồi tâm chuyển ý. Nhưng vấn đề là Lục Bình gãy chân, anh ta hoàn toàn không thể chấp nhận sự không hoàn hảo có phần xấu xí này. Trên giường anh ta với Lục Bình cũng chỉ miễn cưỡng mà thôi, chẳng qua cũng chỉ là làm đối phó chỉ vì tôi nói muốn có con, thế thôi. Thế nên bản chất nó không phải là tình yêu, loại tật xấu hoa tâm này rất nhiều người cũng có, không phải ai cũng cả đời chỉ yêu một bông hoa. Bản chất của chuyện này là Sở Liêm ghét bỏ Lục Bình, anh ta ghét bỏ một bên chân bị chặt đứt của cô. Nó trụi lủi, không có, không phải chỉ là gãy chân. Nhìn chỉ thấy khó chịu chứ không đau lòng. Anh ta thấy như một con quái vật. Anh ta vẫn là con cưng của trời cao, vốn nghĩ rằng mình sẽ cưới một người cô gái xinh đẹp. Anh ta cảm thấy mình phải lên giường cùng một thân thể như vậy thật uất ức, thật uất nghẹn, thậm chí là thật… ghê tởm. Giữa đêm tỉnh lại, anh ta thậm chí cảm thấy tuyệt vọng, chẳng lẽ cả đời anh ta cứ như vậy? Cứ miễn cưỡng, phải sống cùng người mình không thích, thậm chí là cảm thấy khó chịu qua ngày?

Cho nên anh ta càng ngày càng mến Tử Lăng, cô gái đơn thuần, xinh đẹp, toàn tâm toàn ý yêu anh ta, thậm chí còn vì bị việc anh ta kết hôn đả kích mà tùy tiện gả mình đi. Cô sao lại ngốc như thế, khiến anh đau lòng như thế. Cô nên được anh bảo vệ, được anh yêu chiều.

Tôi mang thai, anh ta liền danh chính ngôn thuận chia phòng với tôi, lấy tiếng là để tôi dưỡng thai cho tốt.

Người trong nhà này đâu phải kẻ ngốc, đều biết sau khi kết hôn anh ta đối với tôi rất lạnh nhạt, đi xã giao ngày càng nhiều, về ngày càng muộn. Cha mẹ chồng lén lút bảo anh ta rất nhiều nhưng anh ta nghe xong cũng không có phản ứng gì.

Anh ta dùng sự lạnh lùng của mình lên án họ, lên án họ điều khiển cuộc sống của anh ta, bắt anh ra phải cưới người anh ta không thích, khiến mỗi ngày của anh ta trôi qua khó khăn như vậy.

Bởi vì tôi luôn sống rất vui vẻ nên họ không dám nói gì Sở Liêm trước mặt tôi. Mẹ chồng ngồi trong phòng ngủ của chúng tôi, tỉ mỉ dặn tôi những việc phải chú ý khi mang thai, tôi nhẹ nhàng ôm eo bà, “Mẹ, hôm nay mẹ ngủ cùng con nhé, con có chút… sợ…”

Trong mắt bà tràn ngập sự xót xa, che dấu sự tức giận sâu trong đáy mắt, “Để mẹ bảo Sở Liêm quay về ngủ cùng con!”

“Đừng mà mẹ! Anh ấy nói muốn xem tài liệu tới khuya, anh ấy đang cố gắng làm việc vì gia đình mà. Mẹ, con có thể ngủ một mình.”

“Lục Bình ngoan…”, bà dừng lại một chút, “Hôm nay mẹ sẽ ngủ cùng con, con lần đầu tiên mang thai, trong lòng đương nhiên sợ hãi. Mẹ sẽ tâm sự cùng con một lúc nhé.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận