Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập Một Khía Cạnh Khác!


Thật sự khi gặp Ibrahim, cô đã ngay lập tức rung động.

Nhớ tới lần đầu gặp anh, người mà mọi người đều nói rằng được chỉ định làm chồng mình từ khi sinh ra, Haru đã ngàn vạn lần được nghe kể anh tốt đẹp cỡ nào, giỏi giang cỡ nào.

Nhưng hóa ra anh còn có một trái tim vô cùng ấm áp.

20 tuổi, bất kì chàng trai nào từng xuất hiện cũng không thể khiến cô cảm thấy thỏa mãn bằng anh, giống như người duy nhất trên thế giới này, tồn tại là để dành cho cô vậy.-Ibrahim, tới giờ vẫn luôn không thể hiểu được, tại sao lại là em?-Cái này, là duyên phận.

- vẫn luôn là câu trả lời dí dỏm đó.

Anh vì cô mà học tiếng Nhật, cô vì anh mà cố gắng nói tiếng Thổ Nhĩ Kì lưu loát, hai người vẫn luôn ăn ý như vậy.-Thật sự đó, em rất muốn biết.-Em biết chiếc vòng vàng cổ truyền của nhà anh chứ? Nó từ 3000 năm trước, và khắc tên em.-Không...thể nào.-Bằng tiếng Nhật.Đôi khi duyên phận này lại đến từ sự chia ly của một duyên phận khác._-_-_-_-_-_-_-_-_-__-_-_-_-_-_-_-_-_-_Haru hướng mình về phía đông, nơi có tòa thành Hattusa uy nghi mà lòng bề bộn lo lắng, từng giây từng khắc tính mạng của Ismir đều đang gặp nguy hiểm, vậy mà nàng chưa nghĩ ra được cách gì để cứu chàng.- Sarasenah.Một giọng nói vội vàng pha thêm sự bất an nhưng vẫn tràn đầy từ tính vang lên.


Không cần quay lại, nàng cũng biết là ai.Chỉ có thể là người bạn duy nhất của nàng.Chỉ có thể là người thân duy nhất còn lại của nàng ở thế giới này.Chỉ có thể là Ruca...Vội vàng ôm chầm lấy Ruca mà nước mắt lã chã rơi.

Hắn gầy đi nhiều quá, mái tóc xoăn rối bời, trán vẫn còn lấm tấm những vệt mồ hôi, vòng tay nàng giờ đã có thể ôm đủ hắn...!Đã bao lâu không gặp rồi? 1 tháng? 5 tháng? Hắn đã gầy đi bao nhiêu thế này...Xin lỗi...Ruca...-Nàng sao vậy? Trời ạ có gì mà bật khóc như trẻ con thế? Hoàng tử sao rồi? Ta vừa nhận được tin vội trốn tới đây ngay!Nghe nhắc tới Ismir, trái tim nàng nhói lên, lý trí cũng bình tĩnh lại mà quở trách Ruca:- Sao Ruca manh động như vậy! Làm thế sẽ lộ thân phận của anh đấy!-Những thứ đó ta không thể quan tâm nữa, xin hãy nói cho ta biết, tình hình của Hoàng tử ngay lập tức ..!Haru đành kể lại tóm tắt những gì đã xảy ra cho Ruca.

Hắn ngồi nghe mà nét mặt cũng có vài phần sốt ruột.

Rõ ràng Ruca coi Ismir như một phần không thể thiếu trong cuộc đời, nhưng lại không giống tình cảm anh em mà là tôn kính hết mực.

Chao ôi! Quả thực hai chữ " quân- thần" ở thời đại này giống như một lí tưởng sống vậy.Nhưng nàng biết, nàng đối với Ismir không chỉ là hai chữ " quân- thần", liệu nàng có quyền được coi hắn là bạn không? Liệu nàng có quyền được...!có một giới hạn khác với hắn hay không...?-Báo!!!!! Hiện đã nhận được một bức thư từ trong Cung của Hạ Ai Cập gửi cho quân Hittile, cái này là thư do chính Hoàng tử viết thưa lệnh bà!"....Thưa Cha đáng kính,Bức thư này muốn ngỏ ý mượn từ cha 1 vạn quân Hittile tinh nhuệ giúp đỡ hảo hữu nơi láng giềng thân cận.Những mong Cha có thể sớm thu xếp để tới đây, kẻo hai ta chỉ có thể trùng phùng nơi ánh dương lụi tắt...."Quả thực là vậy, Isis cô ta muốn mượn Ismir để uy hiếp quân Hittle lấy binh đánh Thượng Ai Cập...!Khá là ngu ngốc...!Chỉ với hiện tại mà lại đòi dấy binh đánh Thượng Ai Cập ư? Người phụ nữ thông minh này đã bị tình yêu và quyền lực làm cho mờ mắt, chị em đều ngu ngốc như nhau !Phải cứu Hoàng tử về để tránh Hittle bị uy hiếp...!Hắn ta ngốc thật, sao dễ sập bẫy như vậy! Đám người cổ đại đều kiểu vì tình mà ngu như vậy ư??? Sau chuyện này nhất định phải tìm ra nội gián của Ai Cập bên cạnh Ismir...Đợi chút...!"nơi ánh dương lụi tắt"? Phía Tây ư?- Mau tra cho ta Phía Tây của Hoàng cung Hạ Ai Cập dẫn tới nơi nào!- Dạ bẩm lệnh bà, đó là khu ở của nô lệ phục vụ trong hoàng cung.- Ma'at kính cẩn nói.Ha...Hoàng tử, hóa ra Người cũng bộc lộ sự xứng đáng với ngôi vị và quyền lực của cả Đế chế rồi.

Haru nhếch môi:-Ngươi tìm cách trà trộn người vào trong đó kích động bọn chúng chạy trốn, ta sẽ cho một nhóm nhỏ quân lính đánh vào đó để giúp bọn chúng thoát ra ngoài, nhân thời cơ tình hình loạn, cử một đoàn vào nhanh chóng cứu Hoàng tử.- Vâng thưa lệnh bà!Nô lệ là lũ người nhẹ dạ cả tin và dễ bị kích động nhất, cũng giống như khi Imhotep lan truyền về sức mạnh của Carol vậy, ông ta muốn đánh bật Isis, chỉ có thể dùng cách khuấy động dân chúng, vậy mà ông ta đã thực sự thành công rồi._____________________________Đùng! Tiếng gươm giáo đập vào cánh cửa bằng sắt phát ra những âm thanh kì dị, cả đám nô lệ ồ ạt mở cửa cung trào ra ngoài, quân lính hai bên chém giết lẫn nhau tạo nên cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.Từ phía xa nhìn tới, lòng Haru cũng thầm căng thẳng đếm ngược từng giây chờ đợi các cận vệ liệu có thể cứu thành công Ismir, giờ lòng nàng nóng như lửa đốt, nếu hắn cũng có mệnh hệ gì, nàng cũng sẽ thật sự hoàn toàn sụp đổ.

Cả những binh lính kia cũng sẽ chết vô nghĩa...Phòng tuyến kiên cố của Hoàng cung Hạ Ai Cập bị chọc thủng.


Hoàng tử của Hittle thành công trốn thoát.Ismir cùng đội cận vệ trở về doanh trại của quân đội Hittle ở phía Tây thành.-Hoàng tử! Người có sao không?!Vẫn là Ruca không thể kiềm nổi sự lo lắng của mình, vội vã chạy tới phía Ismir.

Bộ đồ trắng đục màu vì những vết bùn ố bẩn, khuôn mặt tái nhợt do phải chạy trốn với vết thương trên cánh tay nhưng thần thái của đế vương vẫn khiến cho hắn tỉnh táo trấn an và phục hồi tinh thần binh sĩ.Chỉ tới khi nhìn thấy nàng, sự an tĩnh ấy mới biến mất...Chỉ khi nhìn thấy nàng, hắn mới kinh ngạc, mừng rỡ, vội vàng lao tới để khẳng định hắn không nhầm...Thật sự là nàng...Nàng vẫn bình an...Ở trước mắt hắn bình an...Các binh sĩ xung quanh có biết bao hò reo ca ngợi nàng tài trí, hắn không quan tâm nổi nữa, tất cả như chìm vào trong đôi mắt nâu sâu thẳm của nàng...Khiến cho mọi vật cứ thế mờ dần đi...-Hoàng tử!!! Mau mau! Gọi Thái Y tới! Mau cầm máu cho Ngài!--------------------------Từ Hittile đến Ai Cập xa xôi, hắn vất vả như vậy cũng chỉ là để kiếm tìm Carol của hắn.

Từ Hittile xa xôi, nàng mệt nhoài như vậy cũng chỉ vì hắn.

Không xứng! Khi mà nàng có thể tận dụng biết bao thời cơ đánh sập Ai Cập trả thù cho Công chúa.

Hắn và nàng cứ như vậy mãi sao?Nếu không trả thù Ai Cập, Công chúa sao có thể yên lòng, nàng sao có thể thanh thản.

Không trả thù...vậy nàng sống làm gì đây?Nhìn Ismir vẫn còn mơ màng lịm đi trên chiếc giường gỗ xập xệ, chiếc áo dày nơi cánh tay thấm đẫm máu dù đã băng bó cẩn thận, người hắn run run, đôi môi hé mở thì thào điều gì như quan trọng lắm.


Haru nhẹ nhàng đưa tay lên vén những sợi tóc bạch kim lòa xòa trên trán hắn sang bên, khi ngón tay nàng vừa chạm lên hàng lông mày, hai con ngươi màu bạc bỗng giật mình mở to.

Ismir nắm chặt lấy cổ tay nàng, nàng cũng hoảng hốt sững sờ nhìn hắn.

Cả hai cứ như vậy ngây người trong giây lát cho tới khi nàng nhận ra hình bóng mình trong đáy mắt hắn.Giật mình.

Ngại ngùng quay đi.

Nhưng nàng biết hắn vẫn đang nhìn chằm chằm mình.

Cả hai cứ thế im lặng, được một lúc, nàng cất tiếng ngập ngừng: " Hoàng tử...!đã tỉnh rồi...!có cảm nhận được vết thương không? Có chóng mặt không?"Nàng vẫn một mực không nhìn hắn, cảm thấy lực ở cổ tay giảm dần, Ismir buông nàng ra rồi từ từ nhắm mắt lại.

Lâu lâu hắn cất lời: " Để ta một mình một chút.""Mà""Gọi Shinbu- trưởng đội cận vệ của ta vào đây."Hiện tại hắn bối rối.


Hắn phấn khích.

Hắn hạnh phúc.

Nàng không sao cả, vẫn bình an ở trước mặt hắn.

Nàng ngàn dặm xa xôi từ Hittile tới đây là vì hắn.

Vậy là trong lòng nàng có hắn, như thế là đủ.- Thưa Hoàng tử, chúng ta đã trúng bẫy của Nữ hoàng Ai Cập Isis, hiện tại bà ta đang ráo riết cho quân chặn cảng biển ở Byblos hòng tóm gọn chúng ta, ngăn quân ta không thể về Hattusa.- Ta đã biết, hai ngày tới là Đại hôn của Hoàng phi Carol và Pharaoh Memphis, chúng ta chỉ cần ẩn nấp kỹ tới lúc đó thôi.

Khi ấy dù không ép được quân đội Hittle hậu thuẫn, Isis vẫn sẽ cố chấp khiêu chiến với Thebe chỉ để ngăn cản hôn lễ của Memphis.

Thế cục Ai Cập loạn lạc chắc chắn có cơ hội thoát thân.Chap 19: " Trả thù Ai Cập mà Ngài nói, là kết hôn với Hoàng Phi Carol ư, thưa Hoàng tử cao quý?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận