Sau khi ăn tối xong thì Ban Đông chở Hạ An về nhà, may sao ba cô không có nhà lúc đó, chứ không lại phải giải thích cho mớ đồ anh mua cho cô hôm nay.Anh lúc về còn không quên nhắc nhở cô:“Nhớ đền bù tổn thất hôm bữa em gây ra!”Hạ An cô chỉ biết cười thầm trong bụng.
Nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy buổi hẹn hôm nay khá thú vị.
Cô không nghĩ mình sẽ được chiêm ngưỡng những khía cạnh khác trong con người anh.Dọn dẹp đồ vào tủ và tắm rửa xong xuôi, Hạ An trong phòng lại lôi chiếc balo mới được mua cho ra ngồi ngắm.“Mắc nhưng đẹp thật sự! Cả đời mình còn chả bao giờ nghĩ sẽ mua những thứ này.”Hạ An chợt nhớ lại lời Ban Đông kêu cô đeo nó đi học, liền đem đồ trong balo cũ ra soạn qua.Vì bài vở đã được chuẩn bị xong từ tối thứ sáu nên tối nay cô quyết định sẽ ngồi vẽ tranh đưa lại cho anh.
Chứ không để dây dưa lại bị anh nhắc nhở nữa..Ngày hôm sauHạ An đang đi bộ lên lớp thì bỗng đằng sau có người chạy lên quàng tay qua vai cô hớn hở nói:“Ê ghê nha! Được lên top ảnh với Kỳ Dương luôn nha!”“Tớ thề không hề biết bị chụp lúc nào luôn.”Hạ An nói với Dương Khang.“Nhưng chụp lén mà đẹp là được rồi.
Tớ nghĩ chắc có nhiều người cay cú lắm.
Nghĩ lại mà hả dạ ghê ha ha!”“Hả là sao?”Cô không hiểu ý cậu ta.“Thì hôm bữa đó! Con nhỏ Viên Mỹ bị cho ăn nguyên cục lơ luôn.
Tớ thấy Kỳ Dương chỉ đối xử tốt với mình cậu thôi.
Chứ dòng thứ bánh bèo tiểu thư còn lười đổ việc cho người khác như nó thì ai chịu.”Dương Khang nháy mắt với cô, nghĩ lại hôm hội chợ hai đứa vác nặng vác nhẹ mà không khỏi muốn tỏ thái độ xéo xắt.“Nè cậu làm như ảnh không đối xử tốt với cậu vậy!”Từ ăn trưa chung với Kỳ Dương rồi học hỏi chung, đâu phải chỉ có mình cô được hưởng diễm phúc này a.“Thì tớ có nói gì đâu, sướng muốn chết! Mà ý là khía cạnh tình cảm nam nữ á! Chứ tiếp xúc rồi mới biết ảnh không phải dạng đó đó.”“Chứ là dạng gì?”A câu này hay nha! Dương Khang không cần suy nghĩ liền nói phăng ra câu trả lời:“Ảnh là dạng nhất kiến chung tình chứ gì nữa!”Cậu bạn cô hồi trước khi nghe kể lại chuyện lần đầu cô gặp Kỳ Dương liền thể hiện sự phấn khích tột độ của mấy bạn fan girl.
Từ đó, trong lòng cậu ta Kỳ Dương như một cực phẩm ngàn năm có một.“Mà theo tớ thấy thì cậu có vẻ chưa sẵn sàng nhỉ? Hai người mà đến với nhau thì tớ ủng hộ hai tay hai chân!”Dương Khang vui vẻ nói.
Quả nhiên tâm hồn thiếu nữ trong cậu ta lúc nào cũng tràn trề năng lượng.“Yêu đương bây giờ không phải tự tay chuốc lấy phiền phức hay sao? Chưa có gì mà người ta đã tỏ thái độ rồi chứ nói chi hẹn hò này nọ…”“Kỳ Dương có xài mạng xã hội đâu, cậu cũng chẳng phải dạng mấy đứa thích cập nhật đăng bài rồi muốn cả thế giới theo dõi.
Tớ nghĩ hai người mà quen nhau thì sẽ là kiểu nhẹ nhàng và âm thầm.”Âm thầm…Không phải cô cũng đang trong một mối quan hệ âm thầm không rõ ràng hay sao? Bắt đầu với mối tương tư đơn phương rồi đến câu “Anh thích em mất rồi”.
Mọi thứ lưng chừng đến khó phân định.“Ê! Phát hiện mới nha!”Lúc vừa vào bàn ngồi, Dương Khang bỗng lớn tiếng kêu lên, làm vài bạn học khác xung quanh cũng giật mình theo.
Hạ An cô cũng chẳng ngoại lệ.“Gì dạ trời? Sao la lên ghê vậy?”Nhận thức được sự ồn ào của mình, Dương Khang mới kéo ghế sát lên gần cô rồi nói nhỏ xuống:“Balo xịn nha! Ai tặng dạ?”Dương Khang thừa biết cô bạn mình sẽ không bao giờ bỏ tiền ra mua ba đồ xa xỉ này.
Chiếc balo này không phải mấy tuần trước con em họ cậu mới vừa khoe sao.
Giá hình như cũng khá chát nữa!“Bí mật!”Hạ An nháy mắt rồi cười nụ cười bí hiểm với cậu.
Trời ạ! Thật kích thích sự tò mò mà!Không may Viên Mỹ ngồi phía tay trái dãy bàn trên cũng chú ý đến cuộc trò chuyện vừa rồi giữa hai người.
Mắt nhìn liếc qua balo cô rồi tỏ nhẹ thái độ khó chịu cùng nghi hoặc.“Con nhỏ này làm gì mà có tiền mua ba cái này! Vậy rốt cuộc là ai tặng?”Như cô muốn mua nó cũng phải vất vả xin xỏ ba mẹ hoặc ông bà cho tiền.
Còn nếu không thì điểm kỳ này của cô phải ít nhất đạt top 3 mới được thưởng.Viên Mỹ nghĩ thử đến Kỳ Dương, có lẽ là anh ta!Có điều hai chữ Kỳ Dương này làm cô cảm thấy hơi tức tối.
Bản thân cô cũng chẳng phải xấu xí gì, nếu không nói là có chút nhan sắc.
Vậy mà lại bị phũ một màn rõ đau!Còn con nhỏ kia thì có gì chứ?Viên Mỹ nhếch mép lộ nét cười khinh bỉ, trong lòng hoàn toàn thấy không can tâm..Hạ An luôn nghĩ vì độ ảnh hưởng của Kỳ Dương cũng không phải quá lớn như mấy nam thanh niên thuộc top khác, nên việc qua lại gần gũi với anh cũng chẳng ai để tâm mấy.Lần trước trong bảng xếp hạng Dương Khang đưa, thực ra ngoài Kỳ Dương còn có rất nhiều nam nhân tài sắc khác như Hoàng Khải, Phong Vũ…Hạ An cô đã từng nhìn thấy số ít trong họ.
Quả nhiên danh xứng với thực! Bảo sao trai gái trường khác lúc nào cũng theo dõi học sinh trường này.
Vừa đẹp vừa giàu, mỗi người mỗi tài lẻ khác nhau, ai lại không mê chứ?Có điều, lần này suy nghĩ đó có lẽ không đúng nữa.
Lúc chiều tối trên thư viện về, cô mở điện thoại ra xem thì giật cả mình khi thấy fan page Dương An đã lên đến hơn hai nghìn người tham gia.
Mấy ảnh trước đó ngồi ăn chung với Kỳ Dương cũng được đăng lại và trở thành đề tài bàn tán.“Đây rõ là chuyện tình lọ lem hoàng tử phiên bản trường Astar mà!”“Họ đã xác định chưa vậy? Hay mấy người ship bừa đó?”“Thấy ăn trưa với nhau hoài mà? Đã vậy cũng hay đi chung nữa!”Một loạt các lời bình luận.“Em đừng quan tâm làm gì! Ba cái này được mấy bữa cũng chìm à.”Ban Đông từ đâu bước đến, nói xong liền kéo cả người Hạ An vào một dãy sách không có ai.“Anh thích hù em vậy à?”“Không phải anh hù mà là em không đề phòng nên mới giật mình!”Anh ta lại tỏ vẻ vô tội.“Balo em đeo trông xinh thật.
Mà lần trước anh tặng em cái cài tóc không thấy em đeo nhỉ?”“À em cất trong tủ làm kỷ niệm, đeo sợ bị gì mất tiếc lắm!”“Ồ… Mà anh còn tưởng em về rồi? Không sợ trễ xe như đợt trước sao?”“Em canh giờ được mà, bây giờ còn sớm.
Em cũng chuẩn bị về rồi.”“Vậy đi thôi, anh đưa em về!”Hạ An nghe thấy thế liền vui vẻ đi theo.
Không biết là vô tình hay là anh ta đã đợi sẵn nữa.“Của anh đây!”Lúc ngồi trên xe, Hạ An lục balo đưa cho Ban Đông bức tranh cô vừa vẽ xong hôm qua.
Vì nó mà cô đã thức đến tận hơn một giờ để tô màu chỉnh chu.“Cám ơn em.
Này là cho em.”Nói xong, Ban Đông đưa cho cô một bao giấy nhỏ, gói trong đó có hai vỉ thuốc.“Đây là thuốc gì vậy anh?”Hạ An hơi ngạc nhiên khi cô đang khoẻ mạnh bình thường thì anh lại mua cho cô mấy vỉ thuốc.“Thuốc giảm đau bụng kinh.”Cô ngồi nhẩm nhẩm lại thì mới phát hiện sắp tới ngày bà dì ghé thăm rồi.
Trời ạ, đừng nói anh ta nhớ ngày cô bị nha!“Lần trước thấy em đau dữ quá, có lẽ uống cái này sẽ đỡ hơn nhiều cho em.
Một lần hai viên cho chắc.”Ban Đông nói một cách điềm đạm rồi chậm rãi quay sang nhìn cô âu yếm.“Ồ, không ngờ anh chu đáo vậy…”Người con trai này quả nhiên lúc chưa quen thì thấy khó gần kiêu ngạo, lúc quen rồi thì thái độ khác hẳn một trời một vực.
Nhưng mà như vậy không phải rất hay sao, Hạ An còn tự thấy mình rất may mắn là đằng khác.“Việc nên làm mà.”Nói xong Ban Đông tiếp tục coi coi gì đó trên chiếc máy tính bảng của anh, thái độ cực kỳ chăm chú.“Anh… đang coi gì dạ?”Hạ An cảm thấy thắc mắc khi nhìn thấy những biểu đồ với số liệu chi chít mà anh đang đọc.
Không phải chuyên ngành anh học ở trường là marketing bên mảng âm nhạc sao?“À, anh coi báo cáo tài chính của mấy công ty này nọ thôi.”Ồ… Hạ An cô cũng không hiểu lắm nên không hỏi nữa.
Chỉ thấy lạ là hình như nó không liên quan cho lắm đến ngành học anh.Lúc đến nhà, cô hỏi anh có muốn ở lại ăn tối không thì Ban Đông bảo để dịp khác vì tối nay có việc.
Khi cô chuẩn bị xuống xe anh còn không quên hôn tráng cô nhẹ một cái.Giờ này ba cô vẫn chưa về.
Cơ bản thì bình thường ông rất hay tăng ca để kiếm thêm thu nhập cho hai người.
Hạ An vào phòng cất balo rồi ra chuẩn bị đồ ăn.Khi mọi thứ xong xuôi với tắm rửa xong, cô lại tò mò lên mạng coi thử nhóm ship cô và Kỳ Dương có động tĩnh gì thêm không.
Dù biết có thể sẽ khiến bản thân rước thêm nhiều suy nghĩ buồn phiền, nhưng cô vẫn không kiềm được.Bây giờ chủ đề đã được mở rộng ra khỏi mấy chuyện tình cảm.
Hạ An chưng hửng khi chuyện học tập của mình và Kỳ Dương còn bị đem ra so sánh.“Mật báo cho mấy người biết, Kỳ Dương đường đường là hot boy bóng rổ, mà ngay cả việc học cũng rất đỉnh.
Anh ta đứng hạng nhì khối đó!”“Quào! Vậy cái bạn Hạ An gì kia không phải rất may mắn sao?”Một tài khoản nào đó vào bình luận:“Bạn này thì mấy môn khác coi như tạm được đi.
Nhưng thời đại bây giờ mà tiếng Anh mấy từ cơ bản còn nhầm lẫn thì hơi ngộ nha!”Kèm theo đó là bài kiểm tra cũ của cô hồi mấy tuần đầu.
Thế rồi lại có mấy người khác vào hùa theo:“Haha như vậy mà cũng sai cho được! Không phải Astar đào tạo tiếng Anh rất tốt sao?”“Lạ nhỉ! Gia cảnh đã không xứng, học hành cũng chỉ tàm tạm.
Kỳ Dương rốt cuộc thích vì gì? Nhan sắc à?”“Với mình thì bạn ấy trên thang mười chỉ tầm tám thôi.
Không xuất sắc đến mức khuynh quốc khuynh thành đâu! Chắc anh kia là muốn thử điều mới lạ.”Hạ An cô không tài nào hiểu được, vì sao mấy người này có thể móc mỉa cô như vậy.
Không đụng chạm không gây thù với ai cũng tự dưng bị ghét.Vả lại, tại sao lại có hình bài kiểm tra cũ của cô ở đây? Không phải lần trước nhận điểm cô đã ném nó đi rồi sao?“Sao thế? Hôm nay học có gì không vui à?”Ba Hạ An thấy cô cứ im im, mặt hơi lo nghĩ lúc đang ăn nên hỏi thăm.“Ồ dạ, không có gì ba.
Sắp thi cuối kỳ nên lo thôi.”Mấy chuyện vặt vãnh này sao có thể nói ra được chứ.Tối tầm hơn 10 giờ, Hạ An bỗng nhận được tin nhắn của Ban Đông:“Vài ngày tới anh có việc gia đình nên phải qua Singapore vài hôm.
Nhớ tự chăm sóc bản thân tốt nhé! Về anh sẽ kiếm quà mua cho em.”Cô đọc xong thì lại thấy vui vẻ trở lại.
Mấy chuyện ban nãy coi như chưa hề tồn tại mà trong lòng chỉ thấy phấn khích và hạnh phúc.Ban Đông là kiểu người rất hay thích sắm sửa mua đồ cho cô.
Cô để ý từ tối hôm anh qua nhà cô trở về sau, mỗi lần nhắn tin hay gọi điện anh đều hay quan tâm cô đã ăn uống nghỉ ngơi gì chưa, có thiếu thốn gì không, cần anh giúp đỡ gì không.Cô tất nhiên là không đòi hỏi gì rồi, mà cũng vì vậy nên Ban Đông toàn tự ý mua theo ý thích rồi tặng cô.
Sau cô cũng không ý kiến nữa.
Nhưng phần lớn đồ anh đưa thì cô đều cất giữ cẩn thận chứ không lấy xài mấy.“Nhớ ngủ sớm”Vài giây sau“Nhớ em”Ban Đông nhắn thêm một tin nữa.Hạ An nhìn thấy liền phì cười trong vui sướng.
Anh ấy có thói quen nhắn kiểu tách tin như thế này.
Nếu không quen biết có lẽ cô sẽ không bao giờ biết được nhiều thứ linh tinh hay ho về anh như vậy..