Đông Thành


Chiều hoàng hôn dần buông xuống nơi phố thị tấp nập.

Chưa đợi nắng chiều tắt hẳn, hàng nghìn ánh đèn đường đã vội sáng lên.

Hạ An một mình lê bước đến trạm xe bus bên ngoài khu phức hợp.Cô chuyển điện thoại sang chế độ máy bay, cắm chặt tai nghe vào rồi mở lớn những bản nhạc được lưu sẵn trước đó.Cảm giác lưng chừng cô đơn là như thế nào?Có lẽ đó chính là lúc ta ngồi trên một chuyến xe vắng khách và nhìn thế giới qua khung cửa kính kia.

Hạ An bất chợt phát hiện mình đã ở đây được gần nửa năm rồi.

Nhanh thật…Tự nhiên cô muốn về quê thật sớm, về lại nơi mà cô đã gắn bó hơn mười lăm năm qua.

Nơi đó bình yên đến lạ, nơi mà cô gọi là nhà..Khối lớp 12 đang trong tuần cuối của kỳ thi, nên sự việc xảy ra với Dạ Vũ thật sự khiến cô lâm vào tình cảnh khốn khổ.Sau khi uống vài viên thuốc an thần và nghỉ ngơi hồi lâu ở phòng nghỉ dành cho khách ở nhà Ban Đông, cô dần dần lấy lại được nhận thức.

Lúc mở mắt nhìn xung quanh, Dạ Vũ không thấy Ban Đông đâu.

Cô từ từ ngồi dậy khỏi giường rồi lần đi ra khỏi phòng.Ở giữa phòng khách, Ban Đông và Diệp Vương đang nói chuyện với nhau.

Dạ Vũ thấy anh hoàn toàn trầm tư không mở lời nhiều, tay ôm điện thoại rồi thi thoảng lại nhìn xuống như đang chờ tin của ai.

Trong khi đó Diệp Vương lại đứng ngồi không yên, cứ liên tục đi vòng vòng.“Ba thấy con nên dành nhiều thời gian chăm sóc và quan tâm cho Dạ Vũ.

Con thử nghĩ xem, con bé đã mất chị rồi, bây giờ đùng đùng đâu ra thêm chuyện bà Trương bị như vậy.

Mình người ngoài nhìn vào còn xót.”Đối với những lời này của ông ta Ban Đông hoàn toàn không phản đối gì.

Anh cũng đã hứa với Hạ Vũ sẽ cố gắng chăm sóc mẹ và em cô.


Tất nhiên chăm sóc ở đây sẽ thiên về mặt tinh thần hơn, vì về phương diện vật chất, nhà họ Trương cũng là một gia đình bề thế và là đối tác làm ăn của bên nhà họ Diệp.“Ba biết con vẫn còn lưu luyến chuyện chị con bé.

Nhưng tất cả cũng đều là ý trời, khó cãi lại.

Đời người vô thường ai biết trước được mai sau như thế nào.

Con còn trẻ, vẫn còn tương lai phía trước.

Con thử nhìn con bé Dạ Vũ xem, ba thấy con thậm chí còn vì chuyện chị nó mà buồn hơn cả nó.”Hai chữ lưu luyến này chợt làm Ban Đông cau mày lại.Anh căn bản không phải kiểu lưu luyến đến mức bi lụy như cách ông ta diễn tả.

Anh cũng thừa biết bản thân đã gạt lại mọi chuyện mà tiếp tục cuộc sống sau khi Hạ Vũ đi.

Có điều người ngoài sao có thể hiểu được chứ?Nếu như anh biết lần đó sẽ là lần cuối anh gặp cô, anh sẽ cố gắng nhường nhịn để cả hai không phải cãi vã trước khi cô đi.Nếu như anh biết lần đó sẽ là lần cuối anh gặp cô, anh sẽ không ngoan cố mà im lặng rồi mặc cô muốn làm gì thì làm.Điều sau cùng lưu lại trong anh, chính là hối hận.“Đông à.

Ba thấy con bé cũng dễ thương, nó cũng có cảm tình với con.

Nếu…”Chưa kịp đợi Diệp Vương nói hết câu, Ban Đông đã chặn lời của ông:“Tụi con không thể.

Ba đừng cố gán ghép nữa.”Anh thừa biết ông ta muốn nói gì.

Chẳng qua trong mắt lão Vương việc kết thông gia với nhà họ Trương sẽ càng thêm có lợi cho việc kinh doanh của ông ta.

Một bên là kinh doanh sản xuất và phát triển nhiều lĩnh vực, một bên là ngân hàng và sở hữu một quỹ đầu tư capital lớn mạnh.Ban Đông thở một hơi dài, trong đầu chỉ hiện lên đúng hai chữ dành cho Diệp Vương: Tư bản.Ban nãy anh có đi ra ngoài và gọi lại cho Hạ An.

Tuy nhiên thứ anh nhận lại chỉ là tiếng thông báo của nhà đài: Số máy quý khách đang gọi hiện không liên lạc được.

Xin quý khách vui lòng gọi lại sau! Tít…Ban Đông cảm thấy có lỗi.


Tuy nhiên anh sẽ cố liên lạc lại sau.

Bây giờ mà tự tiện xách xe chạy đi chẳng khác nào gây thêm sự chú ý cho Diệp Vương.Dạ Vũ đứng ở một góc tối đã nghe hết cuộc đối thoại của hai cha con họ.

Lúc Diệp Vương khuyến khích chuyện của cô và Ban Đông, cả người cô rộn lên vì sung sướng.

Nhưng chỉ vài giây sau đó niềm vui ấy lại bị chính Ban Đông dập tắt.“Ách… xì!”Dạ Vũ cố tình hắt hơi một cái như báo hiệu cho hai người kia biết sự có mặt của mình.

Cô vừa chầm chậm đi ra, cả người nghiêng nghiêng tựa vào tường như thể không vững.“Dạ Vũ, cháu dậy rồi à? Bác với Ban Đông đang lo gần chết!” Diệp Vương mở lời.“Có ai biết mẹ cháu bị sao không ạ?”Mắt cô nàng sau khi nói xong câu này liền trở nên long lanh và tổn thương, ai nhìn vào cũng sẽ không khỏi động lòng thương xót.“Cháu đừng lo! Bác vừa hay mẹ cháu chỉ bất ngờ bị tụt huyết áp khi đang vận động quá sức thôi.

Bà ấy cũng bị bệnh nền về hở van tim, nên lần sau cháu nhắc nhở bà ấy hạn chế lại là được.

Trước mắt cháu lo thi cử cho tốt đi rồi nghỉ ngơi!”Diệp Vương nhìn con bé mà không khỏi động tâm.

Ông chung quy chẳng có đứa con gái nào, nếu như có được một cô con dâu xinh đẹp và giỏi giang như Dạ Vũ thì đời này ông coi như là mãn nguyện rồi.

Ban Đông thằng con này của ông có lẽ còn không quan tâm ông như con bé.

Những lúc con bé qua nhà ông hay Thái Hoa, nó đều mang quà cho cả hai người rồi nhờ người gửi qua.

Ông thích tính cách vui tươi hăng hái của con bé, mở miệng ra là hỏi han, quan tâm.

Không như thằng con hay khắc khẩu này của ông.“Con có cần Ban Đông giúp gì không? Cứ nói bác! Này Đông em nó sắp thi rồi, con coi phụ đạo được em nó không?”Trời đất! Nói một hồi cũng quay lại anh!Ban Đông quay sang nhìn Diệp Vương với vẻ mặt ngỡ ngàng, sau đó anh bỗng cười một nụ cười đầy châm biếm:“Ba! Không phải chứ? Con đứng bét lớp đấy! Thôi em ấy muốn phụ đạo thì kiếm người khác, kêu con làm gì?”Diệp Vương nghe xong hai chữ ‘bét lớp’ mà còn thấy ngượng dùm cho thằng con của mình.


Nó một chút sĩ diện này còn không thèm giữ cho bản thân chứ đừng nói gì là cho ba nó.

Trong một thời khắc ông chợt đứng hình không biết phải nói gì cho cam.Dạ Vũ chỉ biết bặm môi đứng yên ở đó trong im lặng.

Cô tất nhiên không cần sự giúp đỡ của anh trong việc học, nhưng cũng đừng nên thẳng thừng đến mức phũ phàng như thế chứ.Dạ Vũ nghiêng đầu cười gượng một cái, nói giải vây cho Ban Đông:“Bác Vương đừng làm khó anh ấy.

Cháu không cần phụ đạo đâu ạ! Nhưng mà…”“Sao? Cháu cứ nói!”Dạ Vũ ngập ngừng một hồi thì bẽn lẽn quay qua nhìn Ban Đông thỉnh cầu:“Đông, anh chắc còn giữ lại tài liệu ôn thi ngày trước đúng không? Anh có thể cho em xin được không?”Tài liệu ôn thi à? Hỏi đúng người quá rồi.Ngày trước vì sợ Ban Đông thi điểm thấp không qua nổi môn nên Diệp Vương đã kêu chú của Ban Đông, đồng thời cũng là hiệu trưởng Astar, đưa cho cậu một vài tài liệu mật ôn thi.

Chúng hiển nhiên không phải là đề thi sắp ra, nhưng đều là tổng hợp câu hỏi mà giáo viên các môn gửi đến làm tham khảo cho đề.

Nếu xét về mặt xác suất, thì một người coi và làm hết đống đó chắc chắn sẽ làm được toàn bộ đề thi.Ban Đông cũng không khó dễ gì với cô, hỏi cô còn lại môn nào để anh lọc tài liệu ra đưa.

Bởi vì đây là đồ tuyệt mật nên chú anh ngày trước đưa là tài liệu giấy chứ không gửi online.Lúc Ban Đông chuẩn bị vào phòng để tìm tập hồ sơ đó, anh phát hiện Dạ Vũ cũng đang tò mò rút đằng sau và đi theo anh.

Chẳng lẽ muốn vào phòng ngủ của anh à?“Em đi theo làm gì?” Ban Đông bất thình lình quay người lại hỏi, anh hơi cau mày lại tỏ thái độ không bằng lòng.Dạ Vũ nhanh trí liền làm giả vờ ngã đổ người về phía Ban Đông để anh thôi chất vấn, miệng lí nhí nói với bộ dạng ngây ngơ:“Em tưởng có thể lên lấy tài liệu với anh… Xin lỗi em chóng mặt quá!”Bất ngờ thấy cô nàng bị mất phương hướng ngã nhào vào mình, Ban Đông kịp thời đưa hai tay ra giữ vai cô lại trước khi cô ngã đè lên người anh.

Nghe Dạ Vũ nói như vậy, anh chỉ điềm nhiên đáp, đồng thời lấy tay cố định cho Dạ Vũ đứng thẳng lại:“Em mệt thì về phòng nghỉ thêm đi.

Đừng theo anh vào!”“Vâng ạ!”Ngoài mặt thì cô nàng ngoan ngoãn chân bước trở lại căn phòng ban nãy, nhưng thật sự bên cô trong đang dâng trào một cảm giác cực kỳ khó chịu.

Từ lúc cô quen biết Ban Đông đến tận bây giờ, sự tò mò của cô đối với anh là không bao giờ hết.

Có lẽ chính vì tính cách ít nói và thái độ bất cần của anh đã thu hút cô từ những năm về trước.

Có điều, người anh ta chọn lại là chị cô…Dạ Vũ luôn nhớ đến cảnh tượng mà Ban Đông bế Hạ Vũ về nhà năm đó.

Lần đầu tiên trong đời, cô nhìn thấy một chàng trai tuấn tú đến như vậy.

Khi hay biết là Ban Đông chạy xe vô tình tông phải Hạ Vũ trên đường nên anh phải chịu trách nhiệm chăm sóc chị cô, Dạ Vũ đã có một suy nghĩ cực kỳ điên rồ mà bản thân cô cũng không hiểu nổi.“Ước gì người bị tông chính là mình…”Nếu như vậy thì anh ta có bế cô về và ngày ngày qua chăm sóc cô không?Lần đấy rất may là va chạm nhẹ nên chị cô không cần phải lên bệnh viện, nhà cô cũng có bác sĩ tư nên việc an dưỡng đều ổn.

Thế nhưng Ban Đông luôn một mực đều đặn qua thăm chị cô cho đến lúc khỏi hoàn toàn.


Điều này khiến Dạ Vũ cô có phần rất ghen tị.Sau một hồi thơ thẫn với dòng hồi ức cũ trong phòng, Hạ Vũ mới nghe thấy tiếng gõ cửa của Ban Đông.

Cô vội mở cửa ra với vẻ mặt tươi tắn mong chờ.“Của em đây!”Thật sự mà nói, thứ anh rinh ra không phải là vài ba tờ giấy, mà là một chồng giấy để ngay ngắn trong một thùng carton nhỏ.

Thay vì đọc và làm hết đống này, thì cô thà coi bài lại từ đầu chí cuối còn hơn, vì như thế sẽ không mất thời gian bằng.Dạ Vũ vui vẻ nhận và cười thiện chí.

Trong lòng tự nhủ: Thôi anh ta có lòng như vậy là mừng lắm rồi! Chí ít anh ta cũng không quá lạnh lùng và xa lánh cô!Nhưng trái với suy nghĩ của cô, Ban Đông lại cho rằng cuối cùng cũng có người hốt đi mớ của nợ này.

Ngày trước anh không hề đụng đến nó, bây giờ có người cần mà giữ tuyệt mật thì đưa cho, coi như không phí công ba anh đã đi xin về.Quả thật, mộng tưởng trong đầu luôn dễ khiến con người ta hạnh phúc hơn là sự thật đằng sau.Ban Đông theo lời dặn của Diệp Vương thì tối đến chở cô về nhà.

Trên đường đi, anh chỉ toàn mở radio nghe, không đá động gì mấy đến Dạ Vũ.

Anh không phải là căm ghét hay xa lánh gì cô, nhưng cơ bản anh không biết phải nói gì.

Vả lại hai anh em nhiều lần cũng gặp nhau qua mấy đợt ăn uống chung giữa hai nhà, rồi mẹ anh nhờ anh đưa đón cô vài lần về nhà họ Trương vì bà đang chơi ở đó, tiện chở bà về.Dạ Vũ nhận tin từ ba là mẹ cô sẽ ở viện thêm một hai ngày nữa để chăm sóc và theo dõi, tình trạng không có gì nghiêm trọng.

Cô cũng phần nào thấy bớt lo lắng hơn.

Dù còn hai môn thi nhưng sau đó câu lạc bộ âm nhạc sẽ tham gia cuộc thi liên thành phố giữa các trường, nên họ cần tập từ từ trước.

Nếu như không có Ban Đông đến chắc cô đến chiều mới biết chuyện.Dạ Vũ ngồi ghế bên cạnh, đôi mày lá liễu thanh tú của cô từ từ dãn xuống thoải mái sau một hồi suy nghĩ.

Cô chợt lên tiếng:“Cám ơn anh.”Ban Đông đang chú ý đường xá thì hơi ngạc nhiên khi nghe cô nói vậy.“Vì gì?”“Vì mọi thứ hôm nay!”“Đừng khách sáo!”Dạ Vũ thấy Ban Đông hơi nhoẻn miệng cười.

Trong lòng cô chợt dâng lên chút niềm vui khó tả.

Không cần biết anh ấy đối xử tốt với cô vì Diệp Vương hay dì Ngô bảo vậy, hay vì trách nhiệm và áy náy trước đó với chị cô, Dạ Vũ chỉ cần anh ấy không bỏ mặc cô là được.Bên ngoài có biết bao nhiêu người con gái thầm thương trộm nhớ anh, nhưng Ban Đông còn chẳng thèm để tâm.

Được anh quan tâm rồi đưa đón như thế này suốt bao năm qua, Dạ Vũ tự cảm thấy bản thân đã có vị trí trong lòng anh hơn vạn người ngoài kia..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận