Dư Âm


Thụy Dương trong tiềm thức mở to đôi mắt.

Mặc Dù cậu đã biết tình tiết tiếp theo sẽ diễn ra như thế nào nhưng cậu vẫn không thể bình tĩnh nổi.

Thụy Dương sợ hãi , quay đầu lại liền muốn bỏ chạy nhưng cuối cùng lại chỉ phát hiện ra cậu càng chạy thì tiến độ giấc mơ sẽ càng tăng , giấc mơ nhanh chóng lướt qua chỉ thấy đoạn kí ức như ẩn như hiện.

Cậu lại lần nữa thấy bóng dáng mình đêm đó.

Thụy Dương chầm chậm dừng mọi hành động của mình lại , nghiêm túc đến thẫn thờ ngắm nhìn hình ảnh trước mắt.

Thụy Dương năm 17 đang mò mẫm đi trên hành lang tối om , lúc đó cậu đã bị hạ xuân dược , đầu óc đã có chút trì trệ , chính xác là còn không biết mình đang ở đâu và mình nên đi đâu .Thụy Dương năm 17 mò mẫm đến trước một cửa phòng , đập đập cửa.

Giọng yếu ớt vang lên" Mở cửa .....mau mở cửa ...."Cậu đứng mất một lúc nhưng cánh cửa vẫn im bặt , Thụy Dương thất vọng định rời đi ngay khỏi đó.

Ngay khi cậu quay đầu , cánh cửa vốn im bặt lại tự dưng bật mở mà người bên trong bước ra chính là Thẩm Trác.

Thẩm Trác không nói một lời , lập tức kéo cậu vào bên trong phòng , đóng sầm cửa lại.

Bên trong phòng cũng chẳng tốt hơn bên ngoài là mấy chỉ có ánh đèn bàn mờ mờ hắt lên khuôn mặt hai người họ , Thụy Dương dùng hết sự tỉnh táo của mình tập trung nhìn cho rõ người trước mặt là ai.

Kết quả khi biết là Thẩm Trác thì sợ đến mất hồn , cậu lắp bắp" Thẩm.....thẩm tiên sinh ? "Thẩm Trác im lặng , đột nhiên cúi đầu xuống dựa vào vai cậu khiến cậu hoảng loạn tay chân luống cuống muốn đẩy hắn ta ra nhưng Thẩm Trác vẫn là không nhúc nhích tới một mi-li-mét.

Thẩm Trác trầm trầm giọng ghé sát tai cậu" Tại sao ? Tại sao em lại rời bỏ tôi ? "" hả ? "Thụy Dương đầu óc đã bị trì trệ đi không ít , ngơ ngác hỏi một câu.

Thẩm Trác dường như không nghe thấy cậu hỏi , hắn tiếp tục gằn giọng" Lỵ Lỵ , em nói xem tên đó có gì hơn tôi chứ ? Quyền lực hắn có tôi cũng có , tiền bạc tôi có thể cho em tất cả của tôi , nhan sắc của tôi cũng so với hắn hơn hẳn 2-3 phần ! Vậy em nói xem , Lỵ Lỵ em nói xem ! Tôi có gì không tốt bằng hắn ta? "Nghe Thẩm Trác nói hết câu , Thụy Dương mới nhận ra mình đã bị nhầm thành Bạch gia đại tiểu thư.

Thụy Dương dồn lực chú ý lại phát hiện trên người hắn có mùi rượu rất nồng , chẳng trách sao lại lờ đợ đến mức không thể phân biệt ai với ai như vậy.

Cậu thở dài , trong lòng đột nhiên nhói lên một tia đau đớn.

Cậu cố gắng dùng lực đẩy Thẩm Trác sang , Thụy Dương thật sự rất yêu Thẩm Trác , việc bị coi nhầm thành người khác giống như là Thụy Dương cậu đột nhiên trở thành món đồ thế thân cho người đó vậy.

Mà đã là đồ thế thân thì có bao giờ mà hơn được hàng chính hãng ? Lòng tự tôn của thiếu niên 17 tuổi gào thét trong lồng ngực cậu.

Cậu có thể diễn thành người khác được , cậu có thể.

Nhưng Thụy Dương cậu tuyệt đối sẽ không là thế thân của người khác ! Thụy Dương dùng cạn kiệt ý thức của cậu nhanh chóng trầm giọng xuống" Thẩm tiên sinh , phiền ngài nhìn cho kĩ tôi không phải là Bạch Tiểu thư.

Thẩm tiên sinh ! Thẩm tiên sinh ! "Thẩm Trác cuối cùng lấy lại một chút lí trí bất quá cũng chỉ có chút mà thôi , hắn cọc cằn ghì chặt cậu vào tường" Tôi biết ! Cậu là nam chính của bữa tiệc này đúng không nhỉ ? Im lặng chút đi , cậu cho tôi đêm nay.

Sau này tôi liền đền bù chính đáng ! "Thụy Dương kia vẫn là cố hết sức muốn thoát khỏi cái cánh tay đầy cơ bắp kia của Thẩm Trác , gằn xuống khác hẳn giọng điệu ôn hòa trên sân khấu" Mẹ tôi từng dạy tôi , tôi muốn làm cái gì cũng được , bà ấy không quản chỉ riêng việc làm thế thân của người khác thì đánh chết tôi cũng không được làm ! Xin Thẩm tiên sinh hãy mau chóng buông tôi ra.

"Thụy Dương gấp gáp nói nhanh , thuốc kích dục trên cơ thể cậu quá mạnh , cậu đang dần mất đi lí trí nên lợi dụng khi còn tỉnh táo phải từ chối hắn ngay" Tôi đã nói rồi , Thẩm tiên sinh , ngài có thể buông tôi -- "Thụy Dương 17 chưa kịp nói xong thì môi đã bị Thẩm Trác áp sát lại chặn miệng bằng một nụ hôn cuồng nhiệt , Đầu lưỡi hắn liên tục đẩy vào ép buộc cậu phải hé mở miệng mình cho hắn tùy ý xâm nhập.

Tay của Thẩm Trác không rảnh rỗi mấy , vội vã sờ loạn trên 1 thân tây âu lịch lãm của Thụy Dương.

Hắn với cậu chiến đấu môi lưỡi ước chừng hơn mười phút mới chịu buông nhau ra hít lấy ngụm dưỡng khí.

Thụy Dương cố gắng trấn tĩnh giọng mình , cậu thở hổn hển hướng Thẩm Trác nhìn sang , ánh mắt sắc nhọn" Thẩm --- thẩm tiên sinh , tôi đã nói với ngài rằng tôi sẽ không làm thế thân cho bất cư ai rồi mà ? Ngài đâu nhất thiết phải làm như vậy với tôi ? "Thẩm Trác đâu còn quan tâm nữa ? Hắn ta đang say , hiện tại đang là một người say rượu.

Thẩm Trác thậm chí không nghe rõ cậu nói gì , trước mắt hắn chỉ thấy một Thụy Dương quần áo xộc xệch nhăn nhúm , gương mặt đỏ tía lên , mái tóc được vuốt keo giữ nếp đã rối tung lại thêm tiếng thở phì phì như đánh úp tâm trí hắn.

Thứ hắn muốn hiện tại chỉ có một điều duy nhất chính là hung hăng làm cậu đến kêu gào dưới thân hắn .Người say lúc nào tay chẳng nhanh hơn não ? Thẩm Trác một lần nữa bắt lấy Thụy Dương , dí chặt cả người cậu vào bức tường.

Thụy Dương vốn đã bị hạ xuân dược từ đầu , cậu yếu ớt chống trả Thẩm Trác.

Thẩm Trác đưa tay luồn xuống cách lớp quần vải xoa bóp hạ bộ của Thụy Dương.

Một thiếu niên 17 tuổi sao có thể chịu được sự mê hoặc của khoái cảm chứ ? Huống chi lại còn đến từ tay của một ảnh đế.

Thụy Dương vô thức bật ra những tiếng ô ô a a nghe rất khiêu gợi.

Cậu đã thành công khơi gợi dục tính trong lòng Thầm Trác.

Thụy Dương dần dà đã không còn kháng cự nữa , chút ý thức cuối cùng của cậu bắt đầu tan rã đi , cậu đã buông bỏ chính mình chìm đắm trong dục vọng.

Thụy Dương và Thẩm Trác đêm đó vận động kịch liệt cả đêm.

Ai đứng bên ngoài phòng chỉ cần áp tai vào cửa là có thể nghe thấy âm thanh ' bạch , bạch bạch ' đầy khiêu gợi khiến người đỏ mặt.

Cứ như thế cậu sa ngã vào cái bẫy chết người của Thẩm Trác'ryu : ối ồi ôi , xl các bác nghen , tại mấy bữa nay lười quá nên ko ra chap ấy :>


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui