Dụ anh vào sâu trong em

Thứ hai. Lúc Ninh Ngôn xuống giường, hai chân nhũn ra, Đàm Diệp khăng khăng muốn chở cô đi.
 
Cách Nhị Trung một con đường nhỏ. Sau khi Ninh Ngôn xuống xe không bao lâu, Đàm Diệp bỗng nhiên đuổi theo, anh thả bím tóc cột đuôi ngựa của cô xuống.
 
Một đầu tóc dài rũ xuống vai, vừa vặn có cơn gió đầu xuân thổi qua, Ninh Ngôn kinh ngạc, thấy Đàm Diệp khẽ cười nói: “Có dấu hôn, nên che lại.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dấu hôn anh tạo ra trên người cô đỏ rực giống như dâu tây, thật đáng yêu, Đàm Diệp khẽ vuốt nói: “Là của anh, không được cho người khác xem.”
 
“Em... Em đi học!” Ninh Ngôn vội vàng đẩy anh ra, “Anh nhanh đi đi!”
 
Cô sao đẩy nổi người đàn ông này, ngược lại tay bị anh cầm lấy nhéo một cái, “Tháo nhẫn ra khi nào?”
 
“Trường học không cho phép mang trang sức.” Ninh Ngôn chột dạ nói: “Em sẽ cất nó thật cẩn thận.”

 
“Tan học anh tới đón em về nhà.” Đàm Diệp biết cô là một học sinh gương mẫu, sẽ không làm trái nội quy của trường, “Đừng kéo dài, đừng để anh chờ lâu.”
 
“Vì sao chứ?”
 
Tâm tư nhỏ nháy mắt bị nhìn thấu, tay chân Ninh Ngôn luống cuống. Chỉ là tình một đêm thôi mà anh dịu dàng quá mức đáng sợ, Ninh Ngôn hỏi: “Đây cũng là… chuyện của anh rể sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em nhanh lên, không sẽ muộn đấy.”
 
Cô gái nhỏ sợ nhất là đến trễ và không đủ điểm, xoay người chạy đi. Bóng dáng mảnh khảnh dần dần biến mất dưới ánh nắng sớm mùa xuân, cuối cùng, chồng lên bộ dáng mà Đàm Diệp ngày đêm mong nhớ trong đầu.
 
Đàm Diệp lên xe, sau đó chua xót cười. Không giả làm anh rể cô, sao có thể đưa cô đến trường, đón cô về nhà?
 
Cho dù như thế, anh cũng không thể quang minh chính đại đưa cô đến cổng trường, chỉ có thể dừng lại ở con phố nhỏ không có ai này.
 
Xe vừa Đàm Diệp rời đi, ở một bên khác, một nam sinh mặc bộ đồng phục tương tự Ninh Ngôn từ một chiếc siêu xe đi ra.
 
Hắn nghi ngờ nhìn vào vị trí vừa nãy của Ninh Ngôn, lười biếng mở miệng hỏi tài xế: “Vừa nãy là xe của cậu tôi?”
 
“Xe của cậu ngài toàn Hòa Thành này chỉ có một chiếc.” Tài xế cũng cảm thấy lúng túng: “Nhưng Đàm tiên sinh sao lại xuất hiện ở đây? Cậu chủ, chắc cậu là nhìn lầm rồi.”
 
Lại còn làm động tác thân mật với một nữ sinh cấp ba. Tài xế hậu tri hậu giác run rẩy: “Tôi chưa thấy gì cả, tôi cũng không biết phải trả lời cậu chủ như thế nào.”
 

“Ừ.” Chúc Diệp Thư hừ một tiếng, mang cặp sách đi về phía cổng trường.
 
Bước vào lớp, làm lơ ánh mắt kinh ngạc của bạn học, Chúc Diệp Thư ném cái cặp rỗng tuếch lên bàn của một người, nhướng mày nói: “Chúng ta đổi vị trí được chứ?”
 
Bạn cùng bàn của Ninh Ngôn sợ tới mức không dám thở mạnh, nhanh chóng dọn ra khỏi bàn, sợ chọc vị này mất vui rồi lại giống như người bạn bị đánh nằm viện phải tạm nghỉ học trong tin đồn, còn tốt bụng giúp Chúc Diệp Thư dọn bàn đến bên cạnh Ninh Ngôn.
 
Dù sao vị này cũng chưa từng mang sách đi, bàn sách cực kỳ nhẹ.
 
Ninh Ngôn đang múa bút thành văn theo kịp bài thi ngày hôm qua, lúc ngẩng đầu bị đôi mắt đào hòa trong có vẻ lười nhác của Chúc Diệp Thư nhìn chằm chằm, suýt nữa đã xé bài thi trong tay.
 
“Bạn học Chúc?”
 
Nhất thời, Ninh Ngôn không nhớ nổi tên của Chúc Diệp Thư. Bởi vì cậu ta mới chuyển vào một năm, số lần đến trường rất ít.
 
Chúc Diệp Thư nhíu chặt mày. 
 
Nhìn cô gái mới sáng sớm đã làm bù bài này thấy thế nào cũng rất ngốc, cách xa với người cậu hoàn mỹ của mình tới mười mấy thế giới.
 

“Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.” Chúc Diệp Thư đang muốn nói thẳng, nhưng Ninh Ngôn trước mặt lại thở dài nhẹ nhõm một hơi thật sâu.
 
Ninh Ngôn cười với cậu ta: “Được. Tiếng Anh với Lịch Sử của tớ khá tốt, còn Toán, khả năng tớ không giúp nổi cậu môn này...”
 
“Chậc. Ai hỏi cậu cái này?”
 
Hãi! Vị tiểu bá vương này đang tức giận! Ninh Ngôn thật sự xé bài thi trong tay.
 
Cùng với tiếng giấy bị xé, Chúc Diệp Thư hỏi: “Cô đang hẹn hò với cậu ấy à?”
 
Nhưng cái mà các bạn học khác nghe được, là câu nói lười biếng không chút nào phập phồng của Chúc Diệp Thư: “Hẹn hò thế nào?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận