Dụ anh vào sâu trong em

Tiểu bá vương này đột nhiên đi học, đột nhiên đổi bàn là vì muốn hẹn hò?
 
Các bạn học sợ ngây người. Bánh quy trong tay Long Bao Bao rơi xuống
 
“Hả?” Trong đầu Ninh Ngôn bây giờ toàn là chuyện làm bù bài, “Bạn học Chúc, cậu… nói chuyện lập chuyên án? Tớ không am hiểu chính trị lắm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Này, ai hỏi cậu đề bài?”
 
Chúc Diệp Thư rất khó chịu.
 
Bộ dạng thiếu niên tươi sáng như ánh mặt trời, đôi mắt đào hoa mệt mỏi rũ xuống, bình sinh sinh ra cảm giác sủng nịch bất đắc dĩ: “Mấy cái đề đó tôi sớm đã biết rồi, tôi muốn hỏi cậu vấn đề phức tạp hơn.”
 
Các bạn học rất nghi hoặc: Bạn học Chúc, cậu muốn hỏi cái gì? Làm sao để lấy được tâm đối phương sao?
 
“Nếu cậu học tốt vậy rồi thì tớ càng không giúp được gì hết.”
 
Ninh Ngôn không để ý đến Chúc Diệp Thư nữa, nhân lúc còn sớm mà vùi đầu vào làm bài thi.
 
Chúc Diệp Thư chống má, mặc cho ánh mắt tò mò nóng bỏng từ các bạn học bắn tới, vẫn không ngừng kiên trì quan sát Ninh Ngôn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Làn da trắng nõn, khuôn mặt xem như là thanh thuần đáng yêu, vì đang mặc đồng phục nên cũng không nhìn ra được dáng người.
 
Chỉ là một học sinh ngoan ngoãn nghiêm túc. Nhìn thế nào cũng không giống tuyệt thế mỹ nhân có thể xứng với cậu mình.
 
Chúc Diệp Thư bỗng nhiên nhíu mày, lộ ra vẻ mặt buồn rầu lại thống khổ.
 
Sẽ không phải là cũng giống cái loại cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga từng đi bày trò, cố ý dính lên người cậu hắn, không chuốc say được Đàm Diệp, ngược lại bản thân ả ta mượn rượu cởi sạch sành sanh, khóc lóc om sòm muốn Đàm Diệp phụ trách.
 
Cuối cùng Đàm Diệp lười so đo, duy trì phong độ, đưa ả ta đến bệnh viện biến chuyện nhỏ hóa không.
 

Nhưng kêu thế nào Ninh Ngôn cũng không để ý tới hắn. Chúc Diệp Thư nghĩ nghĩ, cầm lấy bài thi của mình hỏi cô: “Ninh Ngôn, cậu giải thích giúp tôi đề này một chút.”
 
Ninh Ngôn thích giúp đỡ mọi người nhận lấy bài thi, chỉ là khi đọc đề, Chúc Diệp Thư bỗng nhiên hỏi cô: “Hôm qua cậu đi quán bar uống rượu à?”
 
Một tiếng ‘roẹt’ vang lên, Ninh Ngôn xé bài thi của Chúc Diệp Thư
 
“Thật xin lỗi, tớ… tớ…” Bộ dáng cô ấp úng rất giống một con thỏ nhỏ, “Cậu rốt cuộc là muốn hỏi đề nào?”
 
Chúc Diệp Thư bỗng nhiên nổi lên tâm tư trêu chọc.
 
Hắn dựa sát vào Ninh Ngôn, duỗi tay muốn thăm dò vết đỏ mơ hồ của cô, giọng điệu cực kỳ quyến rũ: “Bài thi không thú vị chút nào, không bằng tan học, chúng ta đi thuê phòng, tham khảo một chút về vấn đề một đối một?”
 
Bốp ——
 
Ninh Ngôn xoay người né tránh, đưa tay tát hắn một cái.
 
Cô tức giận tới mức đỏ mắt, tay vẫn còn run: “Cách xa tôi ra một chút!”
 
Chúc Diệp Thư từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đánh lần nào giờ đang ngây ra, trước hết không thấy tức giận mà ngược lại còn thấy Ninh Ngôn càng giống một con thỏ, tức giận sẽ cắn người
 
Không biết nếu bị kích thích có thể chết cho hắn xem không?
 
“Gọi giáo viên đi!”
 
Chuyện có đứa chọc Chúc Diệp Thư khó chịu rồi bị hắn đánh tới nhập viện mới cách đây nửa năm, các bạn học xôn xao kêu: “Nhanh lên, nếu không sẽ xảy ra án mạng đó!”
 
……
 
Bị mắng một đường từ văn phòng về đến nhà, mắt Ninh Ngôn phát đau nhưng lại không dám khóc.
 
“Tao cho mày đi học, ngược lại mày thì hay rồi, yêu sớm!” Hứa Nghi Nhàn đóng cửa nhà lại, thuận tay tát Ninh Ngôn một cái: “Mày giỏi lắm, lại dám đi dụ dỗ Chúc thiếu gia? Hủy hoại tiền đồ của người ta, đến lúc đó tao phải bồi tội cho nhà họ thế nào?”
 

“Con không có.”
 
Ninh Ngôn không biết sao chuyện từ miệng mẹ thốt ra lại thay đổi thành như vậy, nghe vào cực kỳ chói tai.
 
“Không có? Không phải chúng mày ‘đánh là thương mắng là yêu’ à, chẳng phải Chúc thiếu gia không so đo cái tát đó với mày, không cần mày bồi thường tiền đó sao?”
 
Ninh Ngôn cũng không biết vì sao Chúc Diệp Thư ở phòng giáo viên lại nói hai người bọn họ đang yêu nhau, chẳng qua chỉ là đùa giỡn, cô cúi đầu lẩm bẩm: “Long Bao Bao làm hỏng bánh quy của cậu ta, cậu ta cũng có so đo đâu.”
 
Hứa Nghi Nhàn nghiến răng nghiến lợi, túm lấy đầu tóc Ninh Ngôn hỏi: “Vậy chuyện này là sao? Mày mới bao nhiêu tuổi, lại làm ra loại chuyện mất mày này!”
 
“Con… Ngày hôm qua con đã thành niên…”
 
Ninh Ngôn á khẩu không trả lời được, mặc cho Hứa Nghi Nhàn đánh chửi thế nào cũng không đáp, chỉ nhấn mạnh: “Con thật sự không yêu đương với bạn học Chúc. Mẹ, vì sao lại không tin con?”
 
Hứa Nghi Nhàn thấy cô khóc, giận sôi máu: “Mày từ nông thôn lớn lên, tính tình mày thế nào sao tao có thể tin? Chị mày từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng được người lớn khen ngợi, mày thì sao? Một ngày không coi chừng mày, trời mới biết mày có thể làm ra loại chuyện gì, có phải cũng muốn giống người hôm qua đến quán bar, bị người ta bỏ thuốc rồi cưỡng gian giết chết cũng không biết! Sáng nay thi thể vẫn còn nằm ở cửa sau!”
 
Ngày hôm qua quán bar có người chết?
 
Nhưng Ninh Ngôn nghe mẹ nhắc tới Ninh Mạn, càng tủi thân.
 
“Con vừa mới vào nhà lần đầu, chị ấy mất tiền nói là con lấy. Mẹ không tin con, cuối cùng còn không phải là chị ấy nhớ nhầm sao?”
 
Hứa Nghi Nhàn mắng cô: “Mày thế mà còn mang thù? Vậy mày muốn quần áo của con bé, nó không phải cũng cho mày đó sao? Sao mày lại không nói cảm ơn?”
 
“Đó là quần áo cũ của chị ấy! Con không thể mặc cái váy hoa họa tiết bông hoa lớn như vậy của bà đến trường mới được!”
 
Lần đầu tiên hét lớn như vậy, Ninh Ngôn hét xong cực kỳ sợ hãi, mở cửa bỏ chạy.
 
Hứa Nghi Nhàn mắng: “Có bản lĩnh thì đừng quay về!”
 

……
 
Con cũng không muốn trở về.
 
Ninh Ngôn đứng ở hành lang thư viện, mưa to xối xả, cây ngọc lan bị gió quật gãy cành.
 
Xung quanh cực kỳ vắng lặng, Ninh Ngôn khóc đến nỗi mặt đầy nước mắt, đột nhiên cô nghĩ: Nếu nói cành cây rơi xuống đất nghĩa là đã chết thì kỳ thật chết cũng không đau lắm.
 
Nhưng cô vẫn rất sợ hãi.
 
Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, xung quanh trở nên cực kỳ tối tăm.
 
“Tìm được em rồi.”
 
Tiếng sấm chợt vang lên, Ninh Ngôn xoay người lại, đối diện với gương mặt dịu dàng đầy lo lắng của Đàm Diệp.
 
“Anh đến đón em tan học nhưng lại không thấy người đâu. Anh vẫn luôn đi tìm em đấy.”
 
Áo gió của anh ướt một bên, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cô, “Nhưng may mà tìm được rồi.”
 
“Hu hu.”
 
Sóng mũi Ninh Ngôn cay cay. Không rảnh lo đến chuyện bảo vệ hình tượng tốt đẹp trước mặt người mình yêu thầm nữa, lập tức khóc lên.
 
“Về nhà đi.”
 
Đàm Diệp không thấy bộ dáng chảy nước mắt ròng ròng của cô, vỗ đầu cô nói: “Đêm nay mưa rất lớn.”
 
“Em không muốn về nhà.”
 
Ninh Ngôn khịt mũi tố khổ: “Trong nhà có chị gái, không có vị trí cho em.”
 
“Đêm không về ngủ, ba mẹ sẽ trách mắng em.” Đàm Diệp nhẹ nhàng khuyên bảo, giọng nói điềm đạm khiến Ninh Ngôn khó có thể cãi lại.
 
Anh nói không sai.
 
Cho nên cô càng đau khổ hơn.

 
Thấy cô gái nhỏ khó chịu cắn môi, Đàm Diệp than một tiếng, tay trái sờ môi cô, nhẹ nhàng vuốt ve hình dáng đôi môi.
 
Môi của cô rất lạnh, bị dính không ít nước mưa.
 
Sau khi Đàm Diệp ổn định giọng nói mới gọi một cuộc điện thoại: “Dì Hứa ạ? Là cháu, Đàm Diệp. Cháu gặp được Ninh Ngôn ở thư viện, hình như là đọc sách mê mẩn đến nổi quên thời gian.”
 
Ninh Ngôn hoảng loạn lắc đầu. Cô không muốn bị mẹ đón về!
 
Đàm Diệp nhìn về phía cô khẽ cười, ý bảo đừng lên tiếng. Ngón tay chui vào đôi môi khẽ nhếch lên của cô, chơi đùa đầu lưỡi mềm mại.
 
Ninh Ngôn không dám nói tiếp nữa, sợ phát ra âm thanh kỳ quái bị mẹ nghe thấy.
 
“Đêm nay có mưa lớn, trên đường không an toàn. Dì không cần lo lắng, cháu sẽ chăm sóc Ninh Ngôn thật tốt, đúng lúc chỗ này cách Nhị Trung rất gần, ngày mai cháu sẽ đưa con bé đi học, bảo đảm sẽ không đến trễ. Dì đừng quá khách khí, là chuyện cháu nên làm.”
 
Rõ ràng đang lễ phép nói chuyện với mẹ cô, ngón tay quậy phá bừa bãi trong miệng cô.
 
Kết thúc cuộc trò chuyện, Đàm Diệp rút ngón tay ướt dầm dề ra, lau đi nước bọt bên khóe miệng cô. Ánh mắt tựa như mây đen trên trời, che dấu mạch nước cuồn cuộn, “Đi theo anh, được chứ?”
 
“Được…”
 
Cô muốn về nhà cũng không về được..
 
Đến khách sạn năm sao cách thư viện không xa, Đàm Diệp rút thẻ phòng vẫn luôn cất trong ví ra, trực tiếp đưa Ninh Ngôn vào phòng tổng thống.
 
“Đêm nay ở lại đây.”
 
Đàm Diệp sờ trán Ninh Ngôn, xác định không phát sốt, “Cách trường học em cũng gần, ngày mai đỡ phải vì mệt mỏi mà ngủ nướng đến trễ”
 
“Mệt à?”
 
Ninh Ngôn mới chỉ vừa nhận ra được ám chỉ của anh, bàn tay Đàm Diệp đã từ cổ đi xuống, đè trước ngực cô.
 
“Đi tắm rửa trước đi.” Hơi thở ấm áp của anh phả bên tai cô, ngứa đến nỗi tim loạn nhịp: “Vừa mắc mưa nên làm ấm người đã, nếu không sẽ cảm lạnh.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận