Thịnh chỉ mới đi được một đoạn thì cho xe dừng lại sát bên vệ đường. Hình ảnh một Huyền Hân môi cười nhưng ánh mắt rũ rượi cứ bám riết lấy anh khiến anh không thể nào đi thẳng một mạch về nhà được.
Anh khẽ thở dài, đôi mắt xoáy vào màn đêm tĩnh mịch. Con đường công viên thật vắng vẻ, chỉ có lưa thưa vài ngọn đèn đường vàng vọt soi rọi. Tiếng côn trùng gọi nhau rả rích cả một góc trời. Cảnh đêm thật giống với tâm trạng anh bây giờ, chỉ là một khoảng không mờ mịt, không tìm được lối đi.
Chỉ vài hôm nữa là đến ngày cưới rồi. Vậy mà bây giờ, anh mới nhận ra người cô yêu đã không thể là anh. Nhưng cô luôn vì mọi người, trong đó có cả anh mà vẫn quyết định chọn cuộc hôn nhân này. Anh đã nợ cô cả một đời người con gái, thì làm sao có thể tiếp tục nhẫn tâm vùi dập mối tình đẹp đẽ của cô.
Thôi thì thà là anh từ bỏ vậy! Từ bỏ để thấy được trên môi cười nở nụ cười mãn nguyện và ánh mắt ngập tràn hạnh phúc. Chỉ có như thế anh mới có thể nhẹ lòng được.
Thịnh quyết định sẽ nói ngay quyết định của mình cho Hân biết. Nhìn số cô trong danh bạ mà lòng anh như thắt lại từng cơn. Ngón tay đã định vị trên phím “Call” nhưng lại lưỡng lự không bấm được. Thật quả là không dễ dàng để nói ra quyết định hủy hôn với người mà mình yêu thương.
Nhưng sự việc trì hoãn thêm một ngày, cô sẽ đau đớn thêm một ngày, và anh cũng sẽ bị dằn vặt thêm một ngày. Vì vậy, anh dứt khoát gọi ngay một lần cho xong. “Reng… reng… reng…”, từng hồi chuông ngân dài nặng nề giằng chặt lấy lòng anh.
Mãi đến hồi chuông thứ năm, giọng nói đáng yêu của cô mới cất lên: “A lô, tôi là Hân đây. Nhưng hiện nay tôi đang bận, bạn vui để lại lời nhắn nhé!” Không nói trực tiếp cũng hay, anh sẽ không phải ngập ngừng, cũng sẽ không e ngại. Sau một tiếng “bíp” chói tai, anh bắt đầu nói lên những lời nói từ tận đáy lòng mình…
Tin nhắn thoại vừa gửi đi, Thịnh lại đưa ánh mắt hướng vào cảnh đêm cô quạnh. Xa xa, một bóng dáng quen thuộc đang thẫn thờ lê bước về phía công viên. Rồi bóng dáng đó lặng lẽ ngồi ở chiếc ghế đá dưới tán me già cỗi. Không thể lẫn vào đâu được, anh nhận ra dáng người đó chính là Hân. Anh vừa đưa cô về nhà tức thì, sao cô lại có thể xuất hiện ở đây được?
Đột nhiên gió thổi rất mạnh mang theo luồng khí mát lạnh của hơi nước, vài tia sáng chớp nhoáng sẻ dọc bầu trời đêm. Có lẽ sẽ có một cơn mưa lớn ập đến! Đường khuya lại vắng vẻ, một mình cô ngồi đó trơ trọi liệu có ổn không?
Anh không chút do dự bước xuống xe rồi đi về phía cô. Gió thổi phù phù ngược hướng làm cho chân anh nặng bước. Cát bụi trên đường bay mù mịt khiến hai mắt anh cay xè. Mọi thứ xung quanh đều như muốn níu bước chân anh tiến về phía trước.
Nhưng anh vẫn gạt phăng mọi thứ, một mực đi tiếp. Gần đến nơi, anh phát hiện ra một bóng đen đang lấp ló ở trong bụi trúc dày đặc. Những cành trúc gầy gò không ngừng xào xạc theo nhịp gió để lộ một một vật thể lạ màu đen nhắm thẳng vào cô. Vật thể đó không ngừng run rẩy, cũng không ngừng toát lên tia sắc lạnh ghê người.
Thoáng trong đầu, anh nhớ đến cô Hai người làm nhà anh có kể lại rằng thấy Yến cầm một khẩu súng. Đầu óc anh linh hoạt chớp nhoáng đưa ra mối liên hệ giữa hai thứ với nhau. Một linh tính rất xấu xuất hiện trong đầu anh: Chẳng lẽ Yến đang định…?
Rất nhanh, anh lao người đến ôm chầm lấy Hân. Cũng giống như lần đẩy cô khỏi chiếc xe máy mất thắng, anh chỉ có một mong muốn có thể dùng tấm thân mình che chắn, bảo vệ cô trước mọi hiểm nguy. Bỗng “ầm”, tiếng sấm chớp vừa nổ vang trời mang theo thứ ánh sáng chói lòa hung tợn.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong tíc tắc. Hân kịp nhận ra mình trong vòng tay Thịnh, cả hai cùng ngã nhào xuống đất. Cô hết sức kinh ngạc, lồm cồm ngồi ngay dậy, giọng chứa đầy thảng thốt: “Có chuyện gì vậy anh?... Trời sắp mưa rồi. Anh cũng mau đứng dậy đi!”
“Tách”, chỉ một vài giọt nước lưa thưa đầu tiên của cơn mưa đã hất xuống mặt anh, vậy mà cảm giác lạnh lẽo đã nhanh chóng lan tỏa đến tận sống lưng.
Cơ thể anh vẫn không chịu cử động, chỉ có đôi môi trắng bệch mỉm cười, đôi mắt ấm áp nhìn cô. Hơi thở nặng nề cùng hòa quyện vào giọng nói nhẹ tênh của anh: “Không có gì đâu… Huyền Hân của anh! Nhưng… anh… mệt lắm, không… không thể ngồi dậy nữa rồi.”
Lòng cô chợt nóng như lửa đốt. Cô vội vã nói: “Vậy để em đỡ anh!” Nói xong, cô choàng tay qua người anh, nâng anh dậy. Cơ thể anh thật nặng giống như tất cả đều đang buông xuôi theo cô. Hì hục một lúc, cô cũng nâng được anh ngồi tựa vào gốc cây.
Ướt đẫm! Mưa vẫn chưa nặng hạt đến nỗi có thể làm ướt tóc cô. Vậy mà mọi thứ xung quanh cô đều ướt đẫm, cả bàn tay cô và lưng áo anh. Cô nhìn lại thì ôi thôi, mọi thứ đều được nhuộm đỏ một màu. Cả cụm cỏ tươi nơi anh ngồi cũng đã được phủ đầy bởi một lớp chất lỏng màu đỏ.
Hân thót tim, hoảng hồn hét lên: “Máu! Chuyện gì thế này! Anh ráng chịu đựng một chút để em gọi xe cấp cứu!”
“Lách tách… lách tách…”, mưa bắt đầu trút xuống, mỏng manh và dai dẳng.
Tiếng bước chân đang đến rất gần… rất gần… Một khẩu súng ngắn có gắn nòng giảm thanh nặng nề rơi phịch xuống đất. Yến bước đi siêu vẹo dưới mưa, mái tóc dài dính chặt vào khuôn mặt. Cô quỵ ngay bên cạnh anh, nắm chặt tay anh, người run lên bần bật, cất lên giọng nói sụt sùi: “Anh Thịnh, em xin lỗi!… Em xin lỗi!”
Anh khẽ lay động đôi mi một cách khó nhọc, hướng ánh mắt trong suốt về phía Yến. Trái tim anh như đang bị ai đó bóp nghẹt, đôi môi mấp máy cất thành giọng yếu ớt: “Không, người nói câu xin lỗi phải là anh. Nếu có kiếp sau thì nhất định… nhất định anh sẽ dành trọn nó để yêu em.”
Yến nghe xong thì khóc nức nở, thốt ra lời nghẹn ngào: “Em không muốn… không muốn.” Cô chưa nói được trọn ý thì giọng nói đã bị tắt đi. Thật đúng là ông trời khéo trêu ngươi, cô dành trọn cuộc đời này để yêu anh. Nhưng anh lại lạnh lùng chối bỏ và cho cô một cái hẹn ở cuộc đời của kiếp sau.
Yến vẫn là không cam tâm, chỉ muốn đời này kiếp này có được tình yêu của anh. Chính sự cố chấp đã dẫn cô đi từ sai lầm này đến sai lầm khác. Sai lầm cuối cùng này quả thật quá đớn đau.
Anh không nói gì thêm, mà chỉ nắm chặt bàn tay cả hai người con gái quan trọng trong cuộc đời mình. Cảm giác đuối sức và buồn ngủ đã kịp xâm chiếm cả cơ thể anh. Nhưng anh không muốn nhắm mắt lại vì vẫn muốn nán lại để dỗ dành họ.
Anh cố căng đôi mắt để thoát cơn buồn ngủ. Trong giây phút đó, anh nhìn thấy cha mẹ quá cố của mình đang bay lơ lửng trong không trung. Họ mỉm cười nhìn anh và bảo rằng: “Con hãy nhẹ nhàng nhắm mắt lại để cùng ba mẹ mơ một giấc mộng dài.”
Lâu lắm rồi, anh mới được nhìn thấy họ nên cảm thấy rất vui. Anh thanh thản nhắm nghiền đôi mắt trong khi miệng vẫn cười. Cuối cùng, một hơi thở cũng đã được trút đi… nhẹ tênh.
- Anh Thịnh! Anh Thịnh!- Yến gào thét tên anh.
- Anh đừng ngủ! Bác sĩ sắp đến rồi, anh đừng ngủ mà!- Hân cố nén nước mắt mà nói.
- Không thể như vậy được! Chính cô đã hại chết anh Thịnh... Anh ấy là của tôi… dù có chết, anh ấy vẫn là của tôi!- Yến vừa ra sức giằng Thịnh về phía mình vừa la hét như điên, như dại.
Hân bất lực nhìn thể xác của anh rời khỏi vòng tay cô. Cái còn đọng lại trên đôi tay cô chỉ còn là máu và… máu. Nhìn sắc đỏ trên tay mình, đầu óc cô choáng voáng, hai dòng nước mắt cũng đã cạn khô.
Yến ghì chặt lấy thân thể Thịnh, lúc thì khóc nức nở, lúc thì cười vang trời. Khi mọi người đến nơi, cô vẫn ôm chặt lấy anh, gào thét không thôi: “Anh Thịnh là của tôi… Ai đụng đến tôi sẽ giết người đó!… Các người có nghe không?”
Bầu trời vẫn không ngớt mưa. Tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương đồng loạt hú vang làm thức tỉnh cả khu phố. Đêm nay, người ta chứng kiến ở một góc của công viên ồn ào lạ thường. Và lẫn sâu trong đám mây đen mù mịt có một vì sao… rơi.
Ba ngày trước hôn lễ!
Hân vừa mở mắt đã thấy mình ở trong căn phòng toàn một màu trắng lạnh lẽo. Quần áo cô đang mặc cũng là màu trắng. Bị mùi thuốc khử trùng nồng nặc sộc vào mũi, cô mới biết mình đang ở bệnh viện.
Dường như đêm qua đã xảy ra một chuyện rất đau lòng thì phải!
Đầu đang trong cơn đau như búa bổ, Hân bắt đầu từ từ nhớ lại mọi chuyện. Khi xe cấp cứu đến, cô nghĩ rằng Thịnh vẫn còn cơ hội sóng sót. Nhưng sau khi kiểm tra cẩn thận, một bác sĩ tuyên bố rằng anh đã mất. Anh bị vỡ động mạch phổi và mất rất nhiều máu nên việc cứu chữa đã quá trễ.
Khi chứng kiến cảnh họ phủ lên toàn thân anh bằng một tấm vải trắng, cô đột ngột ngất lịm đi. Sau đó, cô đã không còn hay biết đến chuyện gì nữa.
- Tỉnh lại rồi! Con làm mẹ lo lắng quá!- Vừa đúng lúc bà Vân mở cửa bước vào, mừng rỡ ôm lấy con gái.
- Mẹ! Anh Thịnh thế nào rồi hả mẹ?- Cô lo lắng hỏi han về Thịnh vì cô nghĩ mình chỉ vừa trải qua một cơn ác mộng.
- À… Thịnh hả?… Thịnh đã… đã mất rồi!- Bà khó khăn lắm mới nói xong một câu.
- Không!... Không thể nào!... Mẹ đang gạt con phải không?- Cô lắc đầu nguầy nguậy, hai mắt trừng to nhìn bà.
- Con đừng nên như thế! Người đã chết rồi không thể nào sống lại được! Ở một nơi nào đó, cậu ta nhìn thấy con như vậy cũng sẽ rất đau lòng.- Bà dịu dàng khuyên nhủ.
- Không!... Không thể như vậy!... Anh Thịnh vẫn còn sống mà.- Đôi môi trắng bệch của cô tự mình lẩm bẩm những điều vô nghĩa.
- Đúng rồi, Thịnh gửi có gửi cho con một tin nhắn thoại ngay trước khi xảy ra tai nạn. Di động của con nè, con thử đọc xem cậu ấy có nhắn nhủ gì không!- Bà bất chợt nhớ ra.
Nghe bà Vân nói về tin nhắn của Thịnh, Hân rất bỡ ngỡ. Tối hôm đó, sau khi anh vừa đi khỏi, cô đi thẳng ra công viên. Lúc đó, di động được bỏ trong túi xách, lại bật chết độ rung nên cô không hay biết. Rốt cuộc là anh muốn nói điều gì với cô?
Cô nhấn nút mở tin, áp máy lên tai mình mà tim như thắt lại từng cơn. Đúng là giọng nói của anh rồi, giọng nói rất ấm áp, quen thuộc nhưng lại hòa lẫn trong đó là cả một nỗi buồn bất tận.
“Huyền Hân khờ khạo của anh à!
Việc hôn nhân chỉ đơn giản là sợi chỉ đỏ vô hình trói buộc hai người lại với nhau. Nếu người nam hoặc người nữ không có tình yêu với đối phương thì sợi chỉ đó vô tình trở thành xiềng xích để giam cầm cả một đời người. Tất nhiên, người bị xiềng xích sẽ không bao giờ cảm thấy được hạnh phúc.
Hôm nay, khi gặp em, anh mới ngỡ ngàng nhận ra em đã thay đổi rất nhiều. Thay đổi lớn nhất chính là em đã không còn thuộc về anh nữa rồi. Nếu chúng ta đã không cùng nhìn về một hướng thì việc kết hôn sẽ trở nên vô nghĩa. Anh không muốn em phải chịu thiệt thòi, không muốn nụ cười trên môi em chỉ là gượng gạo.
Vậy thì em hãy đi tìm người em yêu thực sự vì hơn ai hết, em xứng đáng được hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc. Anh sẽ mãi cười nếu nhìn thấy trên môi em nở nụ cười. Và anh sẽ rất đau lòng nếu bắt gặp đôi mắt em ngấn lệ.”
Ông trời ơi, cô đã làm gì thế này? Yến dùng vật vô tri bắn thủng người anh. Nhưng độc ác hơn gấp bội, cô đã tạo nên một mũi tên vô hình đâm tan nát trái tim anh.
Cô gái kia nói đúng, chính cô mới là kẻ hại chết anh. Vì giây phút lưỡng lự và yếu đuối trong tình yêu, cô đã đưa anh đến với cái chết oan nghiệt. Đáng lẽ cô mới chính là kẻ phải nhận phát súng tàn nhẫn đó.
Nỗi đau chồng chất nỗi đau, chúng thay phiên nhau giằng xé lấy cơ thể cô một cách không thương tiếc. Còn bên trong đầu cô như có hàng ngàn con ông đang kêu vo ve không ngừng. Cô chỉ muốn gào khóc lên thật to nhưng đã không còn đủ sức nữa rồi.
Hình ảnh anh trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay cô như đang ở trước mắt. Rồi anh tan biến chỉ để lại trên đôi bàn tay cô toàn một màu đỏ thẫm. Cô cố chùi chùi hai bàn tay vào áo, nhưng chùi mãi, chùi mãi vẫn không thấy sạch.
- Máu! Máu! Sao nhiều máu quá!- Cô nói trong hoảng loạn.
- Tay con vẫn sạch sẽ mà, đâu có dính máu đâu.- Trông bộ dạng của con gái chẳng khác gì một người điên, bà vội vã vừa ôm cô vào lòng vừa nói.
Nhưng Hân lại nhanh như một chú sóc, thoắt nhảy ra khỏi vòng tay của bà, rồi lao đến cạnh chiếc bàn nhỏ. “Rầm” một tiếng, cô hất tung đĩa quýt trên bàn khiến chúng lăn lóc trên nền đất lạnh căm.
Bỗng mắt cô sáng quắc bởi một tia kim loại. Cô chộp vội lấy lưỡi dao gọt trái cây trên mặt bàn, thản nhiên kề sát vào cổ mình như không còn thiết sống. Cảm giác lành lạnh của kim loại nhanh chóng lan tỏa đến tận sống lưng, thật thoải mái.
Cảm giác đó giống như một liều thuốc khiến cho cô giảm bớt đau đớn từ tận trong tâm can. Nếu đã như vậy thì cô sẽ dùng nó để kết thúc nỗi đau này ngay bây giờ. Đôi mắt u uất của cô hướng về phía mẹ mình, hai hàng lệ tuôn trào không ngớt. Bàn tay cầm lưỡi dao gồng chặt hơn để chuẩn bị cắt ngay một phát chí mạng.
Chứng kiến con gái mình kề dao sát cổ, bà Vân hoảng sợ, hét lên thất thanh: “Hân ơi, đừng con! Bớ người ta, cứu!” Nhưng cô vẫn ngoan cố giữ chặt lưỡi dao, thậm chí ấn lưỡi dao vào sâu hơn một chút. Bà đứng chết trân nhìn giọt máu đỏ tươi của con gái rỉ ra mà đứt từng đoạn ruột.
Đúng ngay lúc đó, “két”, cánh cửa phòng mở toang. Rất đông người mặt đồ trắng cùng ùa vào phòng. Tất cả bọn họ cũng chỉ bất lực đứng nhìn, không dám đến gần vì sợ cô bị kích động thêm.
Rồi thêm hai dáng người nữa cùng dắt tay nhau bước vào, chính là ông Trí và bé Gấu. Ông đau xót nhìn cô, cất giọng trầm ấm: “Hân, con nghe lời ba, mau bỏ dao xuống!” Còn thằng bé thì đang lấp ló sau lưng ông, nhìn chị Hai nó bằng đôi mắt ủ rũ và sợ sệt.
Cô cảm nhận ánh được ánh mắt thằng bé nhìn cô rất khác lạ, giống như nó đã không còn nhận ra cô là ai nữa rồi. Ánh mắt đó làm cho cô rất lo sợ, lo sợ rằng thằng bé sẽ căm ghét cô, không còn dành một chút tình thương nào dành cho cô nữa.
Cô bắt đầu khóc nấc lên, toàn thân đều run rẩy. Lưỡi dao trên tay cũng vì vậy mà rơi xoảng xuống đất. Thấy vậy, mọi người trong phòng đều mừng đến thót tim, tận dụng ngay cơ hội tốt để lao đến khống chế lấy cô. Rồi họ tiêm ngay một mũi thuốc vào mạch máu ở cánh tay cô.
Cô hoảng sợ vùng thoát khỏi những người đang kềm chặt lấy mình, nhưng đều vô ích. Ở phía cửa lại xuất hiện thêm một người nữa. Qua làn tóc rũ rượi , cô thoáng nhìn thấy một vóc dáng cao to bước vào, sự vội vã của người đó toát ra thành hơi thở hồng hộc.
Khi cô chưa kịp nhìn rõ là ai thì người đã lã đi bởi lẽ mũi thuốc an thần vừa kịp ngấm sâu vào máu. Một mảng đen tối ngay trước mắt. Cô cảm nhận rõ cơ thể mình được bay bổng lên trong một vòng tay rất ấm áp và quen thuộc.