Bên trong phòng làm việc, Từ Di Nhiên đưa mắt dõi theo A Nhĩ bước vào, tiếp theo là con riêng vợ sau của bố ruột, cuối cùng là Cố Dã.
Thấy Cố Dã, sự tập trung của Từ Di Nhiên liền đổ lên anh, trông biểu cảm chẳng mấy vui vẻ của anh cũng đoán được anh đang không vui vì sự xuất hiện của người thanh niên kia.
Cố Dã kiêu ngạo đi đến cửa sổ sau lưng Từ Di Nhiên, đanh đá liếc xéo cô một cái cảnh cáo.
Đáp lại, Từ Di Nhiên mím môi nhịn cười, ánh mắt cưng chiều dõi theo anh.
Tu Kiệt thấy A Nhĩ liền tươi cười đứng lên chào đón, kết quả cậu vừa trừng mắt một cái anh ta đã không dám đến gần.
Người thanh niên kia đi đến trước mặt Từ Di Nhiên, dáng vẻ không chút khuất phục, ngược lại còn tỏ thái độ ra mặt: “Số tiền đó chúng tôi nhất định sẽ trả, chị ra tay bắn bố, bây giờ ông ấy nằm một chỗ, tiền viện phí chu cấp chị phải lo.”
Từ Di Nhiên cười lạnh châm biếm: “Cậu đến đây tìm để đòi tiền?”
Nghe thấy cuộc nói chuyện, Cố Dã ngạc nhiên xoay đầu nhìn, ban đầu anh còn nghĩ Từ Di Nhiên chủ động đến tìm cậu ta, biết được cô trong sạch anh liền cong môi cười hài lòng.
“Cái gì phải ra cái nấy, tôi nghe bố nói chị đã đồng ý gia hạn thêm một tuần, ngay sau đó lại hạ thủ, danh tiếng của chị cũng không nhỏ, sao lại có thể trở mặt như vậy?”
Giọng cậu ta càng lúc càng lớn tiếng, Từ Di Nhiên lại vô cùng điềm nhiên chẳng hề bị tác động, ung dung đáp trả: “Hải Sâm, thấy cậu vì bố cậu mà đích thân đến đây thật khiến tôi cảm động.
Có điều, cậu đừng quên, món nợ đó là mẹ con cậu gây nên, kẻ phải kiếm tiền trả là các người, không phải ông ta.
Bây giờ đến đây đòi tiền ngược lại? Tôi chưa giết cả nhà các người là nhân đức lắm rồi, đừng thấy tôi bỏ qua hết lần này đến lần khác mà cho rằng tôi không dám động vào các người.
Đều là một lũ ngu xuẩn rẻ tiền.”
Hải Sâm tức giận phập phồng lồng ngực, bản tính thích ăn chơi hơn thích làm đã ăn sâu vào máu, giờ đây bắt cậu ta một ngày ngồi văn phòng tám tiếng chẳng khác nào ở tù.
Lẽ ra bố ruột Từ Di Nhiên có thể tiếp tục đi làm kiếm tiền, nhưng lại bị cô khiến cho ngồi cũng chẳng nỗi huống chi là đến công ty làm việc.
Thấy vẻ mặt kém sắc của Hải Sâm, Từ Di Nhiên thong thả mỉm cười, mở ngăn tủ ném lên bàn một sấp tài liệu, chậm rãi cất tiếng: “Để tôi giúp cậu tính trọn cả đôi đường nhé, bây giờ cậu ký giấy chuyển giao toàn bộ cổ phần của cậu cho tôi, số tiền nợ đó xem như chưa từng có.”
“Cái gì? Chị đùa sao?” Hải Sâm trợn mắt giận dữ: “Giao cổ phần cho chị khác gì dâng không công ty cho chị?”
“Tùy thôi, nhưng tôi nhắc cậu, công ty trong tay cậu, chắc chắn sẽ phá sản nhanh hơn thời hạn trả nợ.”
Hải Sâm còn đang bận suy nghĩ, Từ Di Nhiên tiếp tục ném lên bàn một tấm thẻ tín dụng, ẩn ý nhắc nhở: “Suy nghĩ cho kỹ.”
Mẹ cờ bạc gây nợ, bố nằm một chỗ, bản thân ăn chơi trác táng, bao nhiêu trách nhiệm nợ nần đổ dồn lên đầu Hải Sâm, cậu ta lại không hề biết đến việc kinh doanh.
Giờ đây chỉ cần giao cổ phần cậu ta có cho Từ Di Nhiên, không chỉ trả hết nợ mà còn có một số tiền lớn chờ sẵn.
Hải Sâm vốn là con riêng của vợ sau bố ruột Từ Di Nhiên, hiện tại đối với cậu ta người mẹ “ăn chơi” này vô cùng phiền phức, còn chưa biết sau này có còn mang thêm món nợ nào về, còn cả người bố dượng vô dụng nằm một chỗ cần đến người chăm sóc, Hải Sâm nghĩ đến đã không muốn quay về căn nhà đó.
Sau một lúc suy nghĩ kỹ lưỡng, Hải Sâm cuối cùng cũng đặt bút ký tên chuyển nhượng toàn bộ cổ phần mình có cho Từ Di Nhiên, ngay sau đó cầm thẻ tín dụng rời khỏi.
Đợi Hải đi khuất, Cố Dã mới đến bên cạnh Từ Di Nhiên, có chút mơ hồ hỏi: “Bà xã, em lấy cổ phần công ty họ làm gì?”
Từ Di Nhiên nhếch môi cười nham hiểm, trong đáy mắt lộ rõ tia đắc thắng: “Em sẽ từ từ khiến cả nhà bọn họ phải trải qua ngày tháng như em và mẹ đã từng sống.”
Cố Dã bất giác nhìn sang A Nhĩ, kế hoạch này dường như không phải vừa mới nghĩ ra.
A Nhĩ chạm mắt Cố Dã, khẽ nhún vai, bày ra bộ mặt bất đắc dĩ, ngắn gọn đáp: “Quả báo.”
Trở ra ngoài, Tu Kiệt theo sau A Nhĩ, trong bụng lúc này cũng chẳng yên, mở lời hỏi: “Nhĩ, em không thấy Di Nhiên bây giờ quá đáng sợ rồi sao? Còn tiếp tay cho cô ấy lộng hành?”
A Nhĩ cười hắt ra, đứng ở vị trí người nắm kế hoạch vô cùng tự tin về vấn đề này, cậu ngồi xuống ghế ở bên hông phòng làm việc, không nhanh không chậm đáp: “Nghe nói, lúc anh với chị gặp nhau khi còn nhỏ mà, sao lại không hiểu một chút gì về chị ấy?”
Tu Kiệt nghệch mặt ra khó hiểu, A Nhĩ bĩu môi khinh bỉ, từ tốn nói vào nội dung: “Đúng là chị Nhiên muốn bắt bố chị ấy nhận quả báo, nhưng chị ấy không tàn nhẫn đến mức giết chết bố đẻ.
Sau lần đầu tiên gặp lại, chị đã điều tra về ông ấy, biết được ông ấy vẫn từng ngày nỗ lực kiếm tiền nuôi mụ vợ tiêu xài hoang phí và thằng con vợ ăn chơi trời đánh.
Mấy năm nay ông ấy rất hay đến bệnh viện, cột sống ông ấy có vấn đề, càng để lâu sẽ có thể gây ra ung thư, nhân cơ hội tình thế loạn lạc, chị đã cố ý bắn vào lưng ông ấy, để ông ấy chịu phẫu thuật, sẵn đó dạy cho cả nhà họ biết khi rơi vào bước đường cùng sẽ đau đớn thế nào.”
Nghe đến Tu Kiệt liền gật gù cảm thán, không giấu được nể phục đối với Từ Di Nhiên: “Giờ thì anh hiểu rồi, tại sao người ta luôn nói Di Nhiên tàn nhẫn xấu xa nhưng lại gặp được một người yêu cô ấy.”
A Nhĩ nghe xong liền nhướng mày nghi hoặc: “Anh cũng tin anh rể thật lòng? Không nghi ngờ nữa?”
“Không hẳn.” Tu Kiệt lắc đầu, biểu tình cực kỳ nghiêm túc: “Cứ cho là Cố Dã thật lòng với Di Nhiên, nhưng anh vẫn luôn có cảm giác, thân thế trước đây của cậu ta không bình thường đâu.”
Về chuyện này A Nhĩ cũng có chút hoài nghi, trước đó Cố Dã ngốc nghếch không sao, bởi khi đó đối với anh Từ Di Nhiên là cả thế giới, nhưng giờ đây Cố Dã nhớ lại quá khứ, các mối quan hệ phức tạp không thiếu, việc anh còn toàn tâm toàn dạ dành tình yêu cho Từ Di Nhiên hay không vốn chẳng ai rõ.
Đang mải suy nghĩ, lúc A Nhĩ nhìn lại Tu Kiệt đã ngồi sát bên cạnh, còn đưa mặt sát vào mặt cậu.
A Nhĩ ngã người tránh Tu Kiệt, bặm môi hung hăng dọa đánh, anh ta lại kiên nhẫn nhướng người tới, đến mức đè nửa người lên cơ thể A Nhĩ.
Cùng lúc đó, Từ Di Nhiên cùng Cố Dã từ phòng làm việc đi ra, A Lãng và Hàn Mạt từ phòng làm việc Kiều Lục Nghị đi ra, cả bốn đồng loạt im lặng nhìn về A Nhĩ và Tu Kiệt không chớp mắt.
A Nhĩ và Tu Kiệt đồng loạt bất động, mỗi người nhìn về một hướng.
Cố Dã bỗng khoác vai Từ Di Nhiên kéo đi, buồn cười nói: “Về thôi, chúng ta tự đóng tự hưởng thụ.”
A Lãng ngán ngẩm lắc đầu, Hàn Mạt bên cạnh lén nở nụ cười nham hiểm, kéo A Lãng ra về.
Bị anh chị bắt gặp, A Nhĩ giận quá hóa thẹn thẳng chân đá Tu Kiệt một cái khiến anh ta ngã chổng vó.
Cậu bật dậy, nghiến răng nghiến lợi nhịn lại cơn giận, mặt mày đỏ bừng bỏ đi một mạch.
Tu Kiệt đau đớn chồm dậy, vội vàng đuổi theo sau: “Đợi anh!”
.