Dụ dỗ

 
Chương 3: Thầm sinh tình 
 
Từ sau khi Mạc Tiệp bị anh ăn qua vú rồi nghĩ tới anh tự an ủi cả một buổi tối, ngày hôm sau gặp mặt anh luôn cảm thấy có chút kỳ lạ. Trước đây cô coi anh là một đứa trẻ, không để ý tới anh lắm, tuy anh cũng học tới đại học rồi nhưng dẫu sao cũng chỉ mới mười sáu tuổi, không phải cùng một thế hệ với cô.
 

Mãi tới ngày hôm qua, ở khoảng cách gần cô mới phát hiện ra, anh vai rộng chân dài, thân hình cao tới một mét tám trở lên, làn da trắng như sứ, ngũ quan tinh xảo có thể so sánh với nam idol, trước đây cô thật sự không nhìn kỹ anh lớn lên thế nào, suy cho cùng nhìn thấy anh là cô liền nhớ tới cuộc hôn nhân thất bại của mình.
 
Cô hoài nghi có phải mình làm mẹ đơn thân quá lâu, mỗi ngày lại chịu áp lực lớn tới nỗi sứt đầu mẻ trán cho nên khát khao người khác phái tới mức mất trí rồi hay không mà lại si mê một đứa trẻ mười sáu tuổi, còn nghĩ tới con riêng của mình khi tự an ủi. Trời ạ, loạn hết rồi, rốt cuộc đầu óc cô có vấn đề gì rồi?
 
"Tôi làm xong bữa sáng rồi."

 
Bùi Ngọc đang ở thời điểm vỡ giọng, tiếng có hơi khàn, vậy mà Mạc Tiệp nghe xong lại cảm thấy... có chút gợi cảm?
 
"Mẹ?"
 
Một tiếng xưng hô này giống như một chậu nước lạnh dội xuống, Mạc Tiệp không nhịn được tự xét lại mình trong nội tâm: Mười sáu tuổi thuần khiết biết bao nhiêu, nhất là với học sinh xuất sắc như Bùi Ngọc mà nói, có khả năng còn chưa từng nắm tay thiếu nữ, cô làm mẹ kế của anh, người giám hộ của anh, vậy mà không không chế được bản thân dùng những ý nghĩ trong thế giới người trưởng thành để dâm ô anh. Nghĩ tới đây, cảm giác tội lỗi trong lòng cô căng phồng lên như bánh mì nướng.
 
"Con dậy sớm vậy?" Mạc Tiệp bưng ly nước đá lên uống để bình tĩnh lại, đồng thời tìm chuyện nói để che giấu sự bối rối của mình.
 
“Dạ, mỗi ngày con đều dậy sớm chạy bộ mà." Bùi Ngọc bưng đĩa trứng rán đặttrước người cô, khẽ nói.

 
Quả thực là thói quen tốt, khó trách da dẻ còn đẹp hơn nữ sinh, vóc người cũng vậy. Nghĩ tới đây, cô lại không nhịn được thầm cho mình một cái tát để có thể tỉnh táo lại một chút.
 
"Vậy sao? Ngày nào mẹ cũng dậy muộn nên hoàn toàn không để ý." Mạc Tiệp vuốt vuốt mái tóc dài của mình cười nói, sau đó cắn một miếng trứng rán. Tại sao ăn ngon như vậy? Cô cảm thấy trái tim mình lại bắt đầu đập thình thịch. Rốt cuộc là tại sao ăn trứng rán cũng cảm thấy động lòng? Lẽ nào bởi vì anh là người đàn ông đầu tiên ăn vú cô hay sao?! Đây là nguyên nhân quỷ quái gì chứ?
 
Bùi Ngọc cũng để ý thấy cô mất tự nhiên, nghĩ thầm hay là phải tiến lên từ từ thì nước mới có thể chảy thành sông được. Đài cao chín tầng bắt nguồn từ một sọt đất, cây lớn một ôm, bắt nguồn từ cái mầm nhỏ [*] mà.
 

[*] Trích "Đạo đức kinh" của Lão Tử. Ý nói mọi việc phải bắt đầu từ từ, từ những cái nhỏ nhất.
 
"Mẹ, nếu như về sau tôi có dự định học tiến sĩ vật lý lý thuyết thì mùa hè này nên làm sao mới được ạ?" Bùi Ngọc nghiêm túc hỏi, "Hiện nay tôi đã học xong bốn cơ học lớn chính trong vật lý, trong toán học đã học xong phân tích toán học Tạ Huệ Dân. Những cái khác thì cũng xong rồi."
 
"Hả?" Mạc Tiếp đang ăn trứng thì hoàn hồn, nhai hai cái nuốt xong mới nói, "Nghỉ ngơi một chút rồi thi GRE [*] đi. Con lo lắng quá làm gì, không cần thiết đâu, cứ hưởng thụ kỳ nghỉ đi." 
 
[*] GRE là từ viết tắt từ tiếng Anh của cụm từ Graduate Record Examinations là một bài thi khảo thí theo tiêu chuẩn và là điều kiện xét tuyển của các trường đại học ở Hoa Kỳ. 
 
"Vậy... tôi học nấu ăn được không? Mẹ thích ăn gì?" Bùi Ngọc tiếp tục dời sự chú ý của cô, cố hết sức duy trì cuộc nói chuyện thường ngày.
 
Lúc này Mạc Tiệp mới nhận ra rằng chẳng biết từ lúc nào Bùi Ngọc đã bắt đầu xuống bếp. Chẳng lẽ là cô làm cơm quá khó ăn? Nhưng anh hỏi như vậy, bỗng nhiên cô lại cảm thấy anh rất dịu dàng. Chờ một chút, rốt cuộc cô bị làm sao vậy?
 

"Thật ra con làm gì mẹ cũng rất thích ăn." Sau khi Mạc Tiệp nói xong lại cảm thấy bầu không khí khá kỳ lạ, tuy những lời này của cô là thật, nhưng không biết vì sao nói ra lại có chút mờ ám.
 
Bùi Ngọc ngước mắt nhìn cô, giống như có điều suy nghĩ. Anh đã cố gắng hết sức thảo luận chủ đề nghiêm túc, nhưng rốt cuộc vì sao bỗng nhiên cô lại đỏ mặt như vậy?
 
"À, mẹ không có ý đó, ý mẹ nói là, con còn nhỏ không cần vất vả học nấu ăn gì đó đâu, mẹ không kén ăn mà." Mạc Tiệp ra sức lấp liếm giải thích, "Hơn nữa, thật ra nếu như con không chê mẹ làm cơm khó ăn thì..."
 
"Bởi vì tôi ở đây ăn chực ở chùa, cho nên muốn làm vài chuyện trong khả năng thôi." Trong lòng Bùi Ngọc hiểu rõ cô đang suy nghĩ gì nên cố ý nói như thế.
 
"Hả? À con không cần để bụng những chuyện như thế này đâu, thật ra cũng không tốn bao nhiêu tiền, mà... không cần phải vậy đâu." Mạc Tiệp nói năng lộn xộn giải thích, trong lòng mất mát vô cùng. Hóa ra anh chỉ bởi vì nguyên nhân này sao? Cô, kẻ ngu ngốc này rốt cuộc là đã nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì chứ?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận