Chương 58: Không dậy liền nhấc chăn
Sáng ngày hôm sau Bùi Ngọc rời giường như thường lệ, chạy bộ tập thể dục, làm bữa sáng, pha cà phê.
"Mẹ, dậy thôi." Bùi Ngọc đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Mạc Tiệp vẫn còn cuộn tròn người ngủ say, khóe miệng bất giác cong lên, vươn tay vén mái tóc dài che gò má cô rồi cúi đầu hôn nhẹ lên mặt cô.
"Tiểu Ngọc đừng quấy mẹ, sáng nay không có giờ, mẹ ngủ thêm một lát." Tối hôm qua Mạc Tiệp cao triều mấy lần, thật sự cực kỳ mệt mỏi, ngay cả tắm cũng lười, nằm ngủ một giấc tới tận bây giờ.
"Dậy ăn sáng thôi, dạ dày mẹ không tốt cũng bởi vì không rèn luyện thói quen ăn uống tốt đó." Bùi Ngọc vuốt mái tóc dài của cô, nói bên tai cô.
"Tiểu Ngọc, con còn phiền hơn mẹ của mẹ nữa." Mạc Tiệp lẩm bẩm một câu, cầm chăn nhung mỏng che mặt mình.
"Mẹ, mẹ đã là người lớn rồi mà còn nằm ỳ ra." Bùi Ngọc mím môi, bất đắc dĩ cướp chăn cô, "Ở lễ khai giảng, mẹ nói cái gì mà không được phụ ánh sáng mặt trời, giờ mặt trời lên tới mông rồi đó."
"Nắng nào chiếu tới mông chứ, không phải mới có hơn bảy giờ sao?" Mạc Tiệp buồn bực lí luận ở trong chăn.
Bùi Ngọc nghĩ ra một cách, không tranh cãi với cô nữa, hất tung chăn lên để lộ ra cặp đùi mảnh mai trơn bóng và mật huyệt bị anh yêu thương cả một buổi tối.
"Hiện tại nắng chiếu mông chưa?" Bùi Ngọc vỗ cái mông trắng nõn của cô, mông thịt co dãn phát ra tiếng vang lanh lảnh.
"Này, con mau bỏ mẹ ra." Gương mặt đỏ bừng của Mạc Tiệp lộ ra từ trong chăn, đôi chân thon dài thẳng tắp giãy giụa tránh né hành động chọc ghẹo của anh, "Con mau lên lớp đi, mẹ muốn đi ngủ!"
"Còn ngủ nữa à?" Bùi Ngọc bò luôn lên giường, sờ hai chân trần trụi của cô, kế đó đẩy đầu gối cô khiến chỗ kín của cô hiện ra rõ ràng trong tầm mắt anh.
"Á này, con đừng..." Mạc Tiệp vừa thẹn vừa giận, bất lực lắc mông, nhưng hành động này khiến cho cánh hoa đóng mở càng thêm rõ ràng trước mắt anh, cô tức giận mắng, "Bùi Ngọc, cái tên tiểu sắc lang này!"
"Cảm ơn lời khen của mẹ, tất cả là nhờ mẹ dạy con cái tốt đó." Bùi Ngọc vẫn không luống cuống, cuộn cong hai chân của lên, phơi bày chỗ kín của cô ra hoàn toàn.
"Á! Mẹ dậy đây! Mẹ dậy ngay đây còn không được à!" Mạc Tiệp thật sự bị anh nhìn tới nỗi xấu hổ, rụt hai chân lại hét lên.
"Mẹ, huyệt nhỏ của mẹ thật sự rất đẹp đó." Bùi Ngọc ôm chân cô không buông, vừa âu yếm âm môi trắng hồng vừa cười nói, chẳng mấy chốc dâm thủy đã chảy đầy tay.
"A..." Mạc Tiệp khó chịu rên rỉ một tiếng, vừa thẹn vừa túng quẫn, "Đáng ghét, làm gì có người nào nói chỗ đó xinh đẹp chứ!"
"Mẹ, ngày hôm qua bạn học cấp ba của tôi kể với chúng tôi trong WeChat về lần đầu tiên cậu ta lên giường cùng bạn gái sau khi trưởng thành, cậu ta phát hiện ra bộ phận sinh dục của phụ nữ rất xấu, cậu ta cứ tưởng nó tốt đẹp như trong phim cấm cho nên rất mong chờ, kết quả vừa nhìn thấy thì suýt nữa không cứng nổi." Bùi Ngọc ôm lấy Mạc Tiệp tức giận vẫn còn ngái ngủ, vui vẻ nói, "Sau đó tôi cực kỳ muốn phản bác cậu ta, cậu ta gặp cái huyệt xấu không có nghĩa tất cả cái huyệt của phụ nữ đều xấu, ví dụ như của mẹ rất đẹp. Tôi lên mạng tra, phát hiện hình dáng huyệt nhỏ của mẹ là hình túi thêu, là loại khi không bị cắm vào thì khép chặt chỉ có một cái khe mà thôi, là loại đàn ông thích nhất."
Mới sáng sớm Mạc Tiệp còn chưa tỉnh ngủ đã nghe anh nói những lời này, hai lỗ tai đều ửng đỏ, cô phê bình anh bằng lời lẽ nghiêm khắc: "Con còn bảo mình phải học tập học tập, kết quả ngày nào cũng xem mấy cái linh tinh. Hơn nữa tuổi các con còn nhỏ sao có thể bàn luận về bộ phận sinh dục phụ nữ chứ, quá bất lịch sự, nơi riêng tư của con gái vốn khác nhau, sao có thể bình luận so sánh không tôn trọng nhau như vậy? Huống hồ, xảy ra quan hệ với nhau rồi còn bị bạn trai thảo luận ở sau lưng là nơi đó xấu, chẳng phải khổ sở lắm sao?"
Bùi Ngọc run lên một cái, sau đó gật đầu thành khẩn nói: "Mẹ nói đúng, tôi sai rồi. Tôi không nghĩ nhiều như thế, nói cho cùng tôi không quan tâm chuyện của người khác. Trong đầu tôi chỉ có một mình mẹ mà thôi."
Mạc Tiệp nghe vậy không biết nên xấu hổ hay nên nổi giận nữa, vô tình liếc nhìn thời gian thấy đã bảy rưỡi, liền giục: "Con mau tới lớp đi."
"Tôi không tới lớp cũng không có việc gì đâu." Bùi Ngọc bịn rịn ôm cô, "Dẫu sao tôi thường không nghe giảng, tôi tự học theo cách riêng của mình mà."
"Đi học đủ chiếm 10% điểm đó." Mạc Tiệp nhắc nhở anh, "Con không cần GPA sao?"
Bùi Ngọc thở dài, đứng dậy mặc quần áo tử tế, lại hôn cô một cái rồi nói: "Vậy tôi đi học đây, mẹ đừng ngủ nướng nữa, dậy ăn sáng đi."
"Được rồi, mẹ biết rồi." Mạc Tiệp dụi đôi mắt ngái ngủ trả lời, "Bị con quấy tới nỗi hết buồn ngủ rồi."
Lúc này Bùi Ngọc mới yên lòng xách ba lô lên rồi bước nhanh ra cửa.
...
Sau bữa tiệc chào mừng, Bùi Ngọc rất nổi tiếng ở trong trường, còn nổi trội hơn cả Hà Trạch, khiến cho anh chàng đẹp trai Hà Trạch có thói quen được mọi người vây quanh lần đầu tiên trong cuộc đời bị xem nhẹ.
Trên đường tới trường đại học T, Bùi Ngọc bắt gặp mấy người chụp hình mình, không khỏi bước nhanh hơn, lúc vội vàng bước vào cổng trường, vừa đúng lúc va vào một người bỗng nhiên nhảy ra.
"Xin lỗi." Anh bình tĩnh nhìn lại, không ngờ là Hà Trạch với gương mặt u ám.
Bùi Ngọc nở nụ cười xán lạn như ánh mặt trời: "Học trưởng, trùng hợp vậy."
"Không trùng hợp đâu, tôi chờ cậu từ sáng sớm rồi!" Dễ nhận thấy Hà Trạch đã buồn bực một lúc lâu, "Cậu có xem bài viết trên mạng không?"
"Bài viết gì?" Bùi Ngọc chớp mắt một cái.
"Nói hai chúng ta có quan hệ không bình thường. Còn... còn nói tôi chắc chắn là thụ!" Nói tới nửa câu sau Hà Trạch càng tức giận hơn, "Hơn nữa sau khi tiết mục của trường chúng ta bị đăng lên mạng, bởi vì hiện tại đoạn nhảy Breakdance ấn tượng của cậu đã lên hot search nên còn xuất hiện siêu chủ đề về cp Ngọc Trạch và những cái quái gì nữa đấy."
Bùi Ngọc nghe tới đoạn cp Ngọc Trạch thì khom lưng cười vang không ngừng lại được, xem ra kế hoạch của anh thành công ngoài mong đợi.
"Cậu còn cười! Cậu còn độc thân tất nhiên không sao cả, ngày hôm qua bạn gái tôi bởi vì chuyện này mà cãi nhau với tôi một trận, bây giờ vẫn còn đang chiến tranh lạnh đây!" Hà Trạch buồn bực thở dài, bước tới ôm vai anh, ra vẻ thân thiết nói, "Người anh em, cùng nhau làm rõ chuyện này nhé?"
"Thanh giả tự thanh [1]." Mặc dù ngoài miệng Bùi Ngọc trả lời lịch sự, nhưng trong lòng đang cười nhạo trên sự đau khổ của người khác, nghĩ thầm anh cho rằng anh làm rõ có thể ngăn cản hủ nữ YY [2] hả? Quả thực là trẻ người non dạ, nghe lời đồn còn tưởng rằng anh là một người lão luyện trong chuyện này, không ngờ cũng chỉ có vậy, "Hơn nữa loại chuyện nhỏ này mà cố làm rõ, rất dễ càng tô càng đen."
[1] Ý nói ngay thẳng thì không có gì phải giải thích, biện minh.
[2] Hủ nữ tưởng tượng ra thể loại truyện nam x nam.
Anh vừa dứt lời, cảnh hai thiếu niên đẹp trai kề vai nhau liền bị người qua đường hò hét lên rồi chụp hình lại.
Khóe miệng Hà Trạch cứng ngắc trong nháy mắt. Anh là nam thẳng có thói quen không câu nệ tiểu tiết, vậy mà quên mất phải tránh hiềm nghi trong tình cảnh này!
"Nhạt nhẽo! Không ngờ đại học T cũng có người nhạt nhẽo như vậy!" Hà Trạch tức giận nói, đang tức tới nổ phổi lại nhận được tin nhắn WeChat của bạn gái như đổ dầu vào lửa, nói rằng ảnh chụp chung của hai người bọn họ vừa được đăng lên đã được mấy nghìn lượt chia vẻ và nhanh chóng leo lên hot search.
"Đám người trên mạng là lũ ô hợp!" Hà Trạch tức giận tắt điện thoại, không nhìn nữa.
Bùi Ngọc tỏ vẻ người ngoài cuộc đứng nhìn anh ta nổi trận lôi đình, xoay người vừa đi vừa vẫy tay nói: "Tôi vội lên lớp, đi trước nhé."
"Đợi đã!" Hà Trạch vội kéo anh lại, cố gắng liến thoắng bày ra năng lực thuyết phục hơn người của mình, "Chúng ta thật sự phải mau nói ra sự thật. Cậu có biết không, một khi những người này tạo thành một cộng đồng, ví dụ như... fan cp Ngọc Trạch, trong cộng đồng đó mỗi một lần có người bẻ cong sự thật đều sẽ tạo thành ám thị truyền nhiễm, sau đó mọi tin đồn sẽ lan truyền đi trong hiệu ứng lan tỏa cũng bị cộng đồng đó tin là thật, tới cuối cùng mọi người lại chẳng còn hứng thú với sự thật nữa!"
"Ôi, lôi lôi kéo kéo kìa, tiểu tình nhân giận dỗi sao?" Hà Hảo cũng vội lên lớp, vừa mới khóa xong xe đạp thì vừa hay nhìn thấy màn này, buột miệng trêu chọc.
"Thẳng nam học khoa học kỹ thuật các cậu ngày ngày tự xưng là khôn ngoan lý trí, trên thực tế thì rất vô văn hóa, đọc vài cuốn sách bán chạy liền cho rằng mình biết tâm lý học đại chúng à? Lý thuyết lỗi thời của Le Pen [*] đã bị lật đổ bởi nghiên cứu xã hội học hiện đại từ rất sớm rồi, thế mà các cậu vẫn còn đi học thuộc Kinh Thánh. Nói chuyện xã hội học thì là Le Pen, nói chuyện tâm lý học thì là Freud, không cảm thấy mình cũng là một thành viên trong lũ người ô hợp đó sao? Sở dĩ sách bán chạy không phải bởi vì nó làm hài lòng đại chúng sao? Sự khinh thường cộng đồng về cơ bản giống như sùng bái công quyền, giả vờ cái gì chứ!" Triệu Tư Gia ôm sách từ tòa nhà bên cạnh đi ngang qua hai người, cười khanh khách, lại tiện tay huých cùi chỏ vào người Bùi Ngọc, "Vậy học vật lý như các cậu, sẽ luôn miệng giảng Newton đã nói cái gì sao?"
[*] Jean-Marie Le Pen phát âm tiếng Pháp, sinh ngày 20 tháng 6 năm 1928. Ông là một chính khách người Pháp, lãnh đạo đảng Mặt trận Quốc gia từ khi thành lập vào năm 1972 đến năm 2011.
Hà Trạch bị phản bác tới nỗi nghẹn họng không nói nên lời, cả mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn Triệu Tư Gia.
Bùi Ngọc chẳng để bụng lắc đầu, cười nói nhã nhặn: "Được rồi được rồi, còn ba phút để lên lớp, tôi phải vào lớp đây, hẹn gặp lại."
Lúc này Hà Trạch không kịp kéo anh lại, chỉ biết sầm mặt nói với Triệu Tư Gia: "Nếu cậu có hứng thú với khoa văn như vậy thì tới loại trường học khoa học kỹ thuật như đại học T này làm cái gì?"
"Cậu tốt nghiệp trường trung học T, chắc hẳn cũng là vì Bùi Ngọc phải không?" Hà Hảo hào hứng góp lời.
"Dĩ nhiên không phải, tôi là fan cp Ngọc Trạch." Triệu Tư Gia nháy mắt với cô ấy, quay đầu bước nhanh tới phòng học, bỏ lại Hà Trạch với vẻ mặt phẫn uất.