Giọng nói dịu dàng ngọt ngào của Bảo Bảo lại vang lên: “Cậu nói cũng không sai, nhưng đây không phải là chỗ mà cậu sai thực sự.”
“Hả?” Ninh Khải Triết càng thêm nghi ngờ, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Bảo Bảo.
“Việc sai duy nhất khi cậu đánh bọn họ là đi ngược lại trật tự xã hội, chứ không phải đánh bọn họ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“...” Ninh Khải Triết.
“Tiền đã đền, sự trừng phạt này không phải là vì cậu sử dụng vũ lực báo thù bọn họ, mà là cậu dùng vũ lực vi phạm trật tự xã hội. Chúng ta rất an toàn khi ở trường, bởi vì trường có quy củ. Chúng ta rất an toàn khi ở ngoài xã hội, bởi vì xã hội có pháp luật.”
“Ninh Khải Triết, những quy tắc này có lúc nhìn thì cứng nhắc, nhưng vì có sự tồn tại của chúng, và đa số mọi người đều tuân thủ nó, thế nên chúng ta mới an toàn. Vì không để người ta vi phạm nó, cho nên những quy củ bảo vệ chúng ta an toàn mới xuất hiện để trừng phạt những kẻ đó.”
“Ninh Khải Triết, tớ hiểu rằng nhiều khi con trai máu nóng nổi lên thì sẽ rất manh động, nhưng nếu cậu có thể bình tĩnh suy nghĩ, tớ hy vọng cậu có thể biết rằng vũ lực không thể giải quyết tận gốc vấn đề.”
“...” Ninh Khải Triết.
Dường như trong lúc tình cờ...cậu đã được giảng một lớp tư tưởng chính trị một cách bị động?
Hơn nữa những lời Bảo Bảo nói chút trái nguyên tắc?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng của Bảo Bảo nhẹ nhàng hơn, cười vô cùng ngọt ngào: “Hơn nữa tớ biết, cậu có thể bình tĩnh.”
Ninh Khải Triết bị Bảo Bảo nhìn chòng chọc đến nỗi mặt vô cớ đỏ lên, xấu hổ quay đầu đi.
“Ừm...ừm...” Cúi thấp đầu, nhịn một hồi lâu, “Phù...”
Cuối cùng, cậu vẫn không nhịn được cười phá lên: “Ha ha ha, Bảo Bảo, tại sao cậu lại giống bà cụ non vậy chứ, đáng yêu quá.”
Một khi đắc ý lại quên mất hình tượng, bàn tay véo lên đôi má của Bảo Bảo.
Mềm mại, cảm giác chạm đúng là rất thích.
Bảo Bảo nhíu mày, nhìn cậu.
Bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu, tiếng cười sảng khoái của chàng trai dừng lại.
Tay từ từ rụt lại, cậu mím môi nói: “Xin lỗi..”
Khẽ đánh tay của mình, trong lòng nghĩ, cái tay này sao lại hư thế chứ.
Sau một cuộc nói chuyện dài, Bảo Bảo cũng cúi đầu xuống.
Ngón tay động đậy, cô cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Vừa rồi lên lớp làm thầy cho người ta, hình như có chút tưởng mình là đúng.
“Bảo Bảo, tớ biết ý của cậu.” Ninh Khải Triết đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Giọng nói của chàng trai vẫn êm dịu như thế.
“Yên tâm đi, tớ thật sự chỉ dọa cậu ta thôi. Tớ hiểu loại người yêu thể diện như cậu ta, nhát gan sợ gây chuyện, vì thế tớ chưa từng nghĩ rằng sẽ đánh cậu ta thật.”
Ninh Khải Triết đưa tay lên, dường như muốn xoa đầu Bảo Bảo.
Bảo Bảo ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh sáng ngời, khiến người ta liên tưởng đến những vì sao nhìn thấy trên đỉnh núi.
Cảm xúc trên gương mặt to bằng bàn tay kia tựa hồ có chút ngây ngốc.
Bàn tay đưa ra trên không trung thu về lại, Ninh Khải Triết bịt miệng ho khù khụ: “Nếu không có chuyện gì nữa thì tớ về trước đây.”
“Vì sợ đợi thêm lát nữa thì hết xe buýt mất.” Mặt nóng lên, cậu cũng không biết tại sao lại phải giải thích thêm một câu.
“A, cậu nhanh về đi, xin lỗi, tớ quên mất thời gian.”
Bảo Bảo ngạc nhiên ngồi thẳng lưng, nói xong, cô lại đứng lên ngay tắc lự, phủi phủi mông, thúc giục cậu ấy nhanh về nhà.
Ninh Khải Triết cúi đầu, chậm rãi nhét bóng rổ vào cặp, đeo lên vai, đứng dậy.
Đứng đối diện với Bảo Bảo, Ninh Khải Triết cúi đầu nhìn cô: “Thế…tớ đi đây.”
“Ừ ừ, tạm biệt.” Bảo Bảo ngẩng đầu, vẫy tay cười nhẹ.
“…Tạm biệt.” Ninh Khải Triết khẽ đưa tay vẫy.
Cậu xoay người cất bước, đi được vài bước một cách chậm rãi.
Cậu chợt quay lại, nhanh chóng đi đến trước mặt Bảo Bảo.
Cũng chẳng chào hỏi một tiếng, mà cứ thế ôm chặt Bảo Bảo.
Bảo Bảo bị người ta ôm không kịp phản ứng, cả người cứ ngây dại.
Mùi hương đặc trưng chỉ con trai mới có xộc vào mũi, tươi mát ấm áp, dễ ngửi.
Đến lúc cô sắp hoàn hồn lại.
Lời nói của Ninh Khải Triết lại đánh bay ý muốn đẩy cậu ra của cô.
“Cảm ơn cậu, Bảo Bảo, tớ biết cậu lo lắng tính bốc đồng của tớ nên mới nói nhiều như vậy. Phì…mặc dù có chút dài dòng.”
Nói xong, cậu thả ra, xoay người chạy được vài bước lại quay đầu vẫy tay tạm biệt cô, sau đó tiếp tục chạy.
Chẳng bao lâu đã mất dạng.
Bình tĩnh lại, Bảo Bảo thở dài nặng nề, không biết mình làm như vậy rốt cuộc có đúng không.
Không tìm cậu ấy nói chuyện, cô sợ cậu ấy sẽ làm ra những chuyện khác, nếu như lần sau không chỉ là cảnh cáo bằng lời thì sẽ thế nào?
Còn nếu tìm, lại giống như rất quan tâm cậu ấy, nếu như để cho cậu ấy nảy sinh những hy vọng không đáng có thì làm sao?
Bảo Bảo ôm mặt, ngồi thụp xuống, u sầu lẩm bẩm: “Làm người sao khó thế này!”
Cô vừa nói xong, điện thoại trong túi bỗng rung lên bần bật.
Tin nhắn nhảy ra, là của Ninh Khải Triết.
[Vừa rồi ôm cậu có chút bốc đồng, hy vọng cậu không tức giận. Và tớ cũng hiểu cậu lo lắng cho tớ chỉ đơn thuần xuất phát từ thân phận bạn bè hoặc bạn học, nên nớ sẽ không si tâm vọng tưởng điều gì khác. Trừ phi có một ngày chính miệng cậu nói cậu thích tớ, nếu không thì tớ sẽ cư xử với cậu như một người bạn. Ngủ ngon.]
Bảo Bảo đã xem tin nhắn dài dằng dặc này rất lâu.
Ninh Khải Triết…cậu ấy thật sự rất tốt.
Chu đáo đến mức chưa bao giờ tạo áp lực cho người khác.
Bảo Bảo ôm chặt đầu gối, đờ đẫn, chỉ cảm thấy sự áy náy với cậu ấy ngày càng nhiều.
Cậu ấy càng tốt thì cô càng áy náy, rốt cuộc phải làm sao.
Ngồi ngây ngốc trên sân tập một hồi, Bảo Bảo mới đứng dậy về phòng.
Cả người có chút thất thần, cứ như bảy hồn mất đi hai phách vậy.
Buổi tối nằm trên giường, Bảo Bảo mở to mắt.
Chẳng bao lâu, chăn bị lật lên.
Bảo Bảo nghiêng đầu, không hề ngạc nhiên khi thấy San San chui vào.
Hai tay Hồ San San ôm Bảo Bảo, nén thấp giọng hỏi: “Sao rồi?”
Bảo Bảo bĩu môi, kéo chăn lên, che phủ đầu của hai người.
Thì thầm, cuộc trò chuyện của bạn thân bắt đầu.
…
Ngày hôm sau, tiết học đầu tiên đã kết thúc, giáo viên chủ nhiệm Điền Nhuế xuất hiện ở phòng học.
Tả Hưng Khánh đột nhiên đứng lên, đi đến chỗ cô Điền Nhuế, cứ như có chuyện muốn nói.
Nhưng cô Điền đã mở lời trước: “Vừa hay, Tả Hưng Khánh, em và bạn cùng bàn thu dọn đồ rồi chuyển đến hàng thứ hai đi.”
“Dạ? Tại sao ạ?” Tả Hưng Khánh khó hiểu.
Thực ra cậu muốn nhắc đến chuyện đổi chỗ với cô chủ nhiệm, nhưng tại sao cô lại đề cập trước rồi?
“Bảo Bảo nói với cô thị lực của em không tốt, lên lớp luôn phải nhờ em ấy giúp xem trên bảng viết gì. Vì thế chiều hôm qua em ấy đã đến văn phòng của cô, xin cho em được chuyển lên phía trước.”
Tả Hưng Khánh ngạc nhiên, cậu quay đầu.
Nhưng thấy Bảo Bảo chẳng hề nhìn bên này, mà đang nói chuyện với Hồ San San như chuyện chẳng liên quan đến mình.
“Không phải hả?” Cô Điền nghi hoặc, “Nhưng cô nghe thầy giáo bộ môn nói lúc lên lớp, đúng là các em luôn quay đầu nói chuyện.”
“Vâng…quả thật thị lực của em không tốt, muốn đổi chỗ.” Tả Hưng Khánh.
Cậu ta không thể nói ra sự thật là cậu ta muốn chọc Bảo Bảo mới khiến cho cô ấy phải quay đầu lại, chứ chẳng hề liên quan gì đến việc không nhìn thấy bảng.
“Ừm, thế em và bạn cùng bàn thu dọn đi, nhân giờ giải lao thì chuyển chỗ.”
Sau khi Điền Nhuế nói xong, lại quan sát một lượt trong lớp, khi không thấy gì khác thường bèn rời đi.
Tả Hưng Khánh cứ như ăn trúng khổ qua, lặng lẽ về chỗ thu dọn đồ rồi chuyển đi.
Cậu ta nhìn Bảo Bảo đang nói cười với Hồ San San ở phía trước, đột nhiên cảm thấy trước kia mình có mắt như mù.
So với lời cảnh cáo của Ninh Khải Triết, việc thay đổi vị trí của cậu mà không nói một lời mới thật tâm cơ.
Thế mà trước đó cậu ta còn cho rằng tiểu thục nữ này đơn thuần đáng yêu.
Đơn thuần con khỉ!
Lúc Tả Hưng Khánh chuyển đồ đi qua Bảo Bảo, ánh mắt vô cùng không thiện ý.
Thế nhưng Bảo Bảo vẫn nhìn như không thấy.
Hồ San San thấy bộ dạng ngậm ngùi của Tả Hưng Khánh thực sự vui không tả nổi.
“Cậu ta hừng hực khí thế tìm cô giáo, cậu cảm thấy là muốn nói gì?”
“Không biết.”
Bảo Bảo lắc đầu, dáng vẻ chẳng hứng thú gì, chỉ lật xem tạp chí ngôn tình.
“Tẩm ngẩm tầm ngầm giết chết voi, cậu không biết mới lạ.”
Véo má của Bảo Bảo, Hồ San San nhăn mũi, cười nói.
“Ư…đau đau đau.”
Hồ San San lập tức thả ra, đau lòng xoa xoa cho cô.
“Cậu nói có phải cậu ta muốn cáo trạng cậu vu cáo hãm hại gì đó với cô không?”
“Trí tưởng tượng của cậu phong phú quá rồi đấy.” Nâng mắt nhìn San San với vẻ kì lạ.
“Không làm việc quyết đoán tuyệt tình như cậu!”
Không nhịn được, cô ấy lại ngắt chóp mũi của Bảo Bảo.
Trong lòng Hồ San San nghĩ con bé này thật máu lạnh, chỉ cần người không thích hoặc ghét, ngay cả chút mủi lòng cũng không có.
Trước khi tiếng chuông vào học reo lên, Ninh Khải Triết vào lớp từ cửa sau, ngồi vào chỗ.
Nhân lúc thầy còn chưa đến, Trương Chí Thần bắt đầu công tác báo cáo lại cho Ninh Khải Triết.
“Khải Triết, cậu xem, Tả Hưng Khánh đổi chỗ rồi.”
Ninh Khải Triết nhìn qua, nhìn chằm một hồi.
Sau đó tầm nhìn chuyển đi, nhìn về Bảo Bảo ở hàng sau với ánh mắt dò hỏi.
Lúc này, Trương Chí Thần lại lên tiếng: “Vừa nãy tớ đã nghe ngóng rồi, nghe nói chiều hôm qua tiểu thục nữ đến văn phòng của cô Điền, nói thị lực của Tả Hưng Khánh không tốt, giờ học toàn phải nhờ Bảo Bảo giúp cậu ta xem trên bảng viết gì, vì thế đề nghị để cho Tả Hưng Khánh ngồi lên phía trước.”
Ninh Khải Triết nghe thế, ánh mắt nhìn Bảo Bảo càng xoáy sâu hơn.
“Khải Triết, cậu nói…tiểu thục nữ có phải đang nói dối không?”
Trương Chí Thần nhíu mày, như một thám tử nhỏ theo dõi phía bên đó suốt toàn quá trình.
Sao cậu không biết cho được, Tả Hưng Khánh không phải không nhìn thấy chữ trên bảng gì cả.
Cậu ta chỉ muốn chọc Bảo Bảo, nhưng không thể chọc được.
“Ừ…” Ninh Khải Triết cười.
Ánh mắt nhìn về bên đó càng thêm sáng và dịu dàng.
“Nhưng tại sao tiểu thục nữ lại phải nói dối chứ? Nói huỵch toẹt ra để cho tên Tả Hưng Khánh đó bị cô giáo huấn tốt biết bao?”
Trong lúc Trương Chí Thần nói, Bảo Bảo phía bên kia vô thức quay đầu, trùng hợp đụng phải ánh mắt của Ninh Khải Triết.
Mà lần này, là Ninh Khải Triết lảng tránh ánh mắt trước.
Cậu cúi thấp đầu, trầm giọng cảnh cáo tên mập.
“Thầy đến rồi, đừng nói chuyện.”
“…” Trương Chí Thần quay đầu.
Ninh Khải Triết tuân thủ quy tắc như thế từ lúc nào vậy?
Được một nửa tiết học, ánh mắt của Ninh Khải Triết lại vô thức trôi đến hướng nào đó.
Cậu nhếch môi cười, nhớ đến câu hỏi của Trương Chí Thần trước lúc vào học.
Tại sao Bảo Bảo không báo cáo trực tiếp sự việc cho cô Điền, để cho Tả Hưng Khánh bị mắng.
Cùng với ánh nhìn ngày càng sâu lên bóng hình nhỏ nhắn đó, nụ cười của cậu cũng thêm đậm.
Vì điều Bảo Bảo muốn là ngăn chặn tận gốc sự quấy rối.
Chứ không phải để Tả Hưng Khánh bị khiển trách, khiển trách xong lại ghi hận cô, rồi lại quấy rối cô ấy.
Mục đích của cô ấy rất rõ ràng, hành động cũng rất dứt khoát, lý trí hiếm khi bị cảm xúc chi phối.
Quả thật rất khó tưởng tượng ra trong cơ thể nhỏ nhắn nhanh nhẹn đó lại có sự cứng rắn đáng kinh ngạc như vậy.
Nụ cười của Ninh Khải Triết càng đẹp, ánh mắt ngưng đọng trên người Bảo Bảo càng không nỡ thu về.
Hình như cậu càng thích Bảo Bảo hơn rồi.
Nhớ đến cái ôm tối hôm qua, thân hình nhỏ nhắn mềm mại, thơm ngào ngạt.
Quả thật không chịu nổi!
Sắc mặt của tên mập ngồi bên cạnh vặn vẹo, cứ cảm thấy nụ cười của Ninh Khải Triết quá phóng túng.
Phóng túng đến nỗi khiến người khác xấu hổ khi nhìn cậu ấy, sợ rằng sẽ bị nụ cười của cậu ấy kéo mất linh hồn.
***
Trước giờ tan học vào thứ sáu, điểm của đợt thi tuần trước đã có.
Điểm thi của Bảo Bảo không cao không thấp, vừa vặn đứng thứ hai mươi trong lớp.
Thành tích các môn khác cũng đều, không có khoảng cách quá lớn.
Thành tích của Hồ San San xếp gần Bảo Bảo, đứng thứ 22.
Chỉ là hiện tượng học lệch khá nghiêm trọng, tiếng Anh cực tốt, vật lý và hóa học thì…có chút không thể xem nổi.
Bảo Bảo đeo cặp về nhà, vừa mở cửa, còn chưa kịp gọi bố mẹ.
Đã có người hô lên: “Bảo Bảo đã về rồi!”
Tiếng cười này…vô cùng quen thuộc.
Sau đó một người phụ nữ trung niên đi ra từ phòng khách với nụ cười tươi trên mặt, đi đến sảnh chỗ Bảo Bảo.
“Ai da, một tuần mới về một lần, bố mẹ con nhất định nhớ con chết mất.”
“Con chào thím hai.”
Bảo Bảo vừa cởi cặp sách, vừa chào thím.
“Ừ, Bảo Bảo ngoan, nào, thím giúp con cầm cặp sách.”
Lưu Hương Bình đưa tay ra đón cặp của Bảo Bảo, bị Bảo Bảo tránh đi.
“Không cần đâu ạ, con tự làm được, thím đến ngồi đi.”
Bảo Bảo vội vã đổi giày, bỏ cặp sách xuống, cứ như sợ Lưu Hương Bình đến giúp.
Lưu Hương Bình cũng không khách khí nữa, cười đi ra phòng khách ngồi.
Bảo Bảo giày xong rồi đi đến phòng khách.
Không ngoài dự liệu, cô nhìn thấy Bảo Thắng Lợi đang chơi game điện thoại trong góc trên ghế sô pha.
Em trai họ của cô, chỉ nhỏ hơn cô vài tháng.
Năm nay cũng là học sinh lớp 10, nhưng lại là ở một trường cấp ba trọng điểm khác, trường THPT thứ mười.
Khác với THPT Húc Thị, THPT thứ mười là nơi mà toàn bộ học sinh phải học nội trú, thực hiện quản lý theo mô hình quân đội hóa.
THPT thứ mười rất giống với trường cấp hai trước kia của Bảo Bảo.
Quy củ nhiều, cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, đảm bảo cho học sinh toàn tâm toàn ý tập trung vào bài vở.
Lúc chọn trường cấp ba trước kia, Bảo Bảo không muốn bị quản lý nghiêm khắc như trước nữa nên mới chọn Húc Thị.
Bảo Bảo đẩy đẩy cánh tay của em họ, nhỏ tiếng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Không tiện nói.” Bảo Thắng Lợi chu miệng, đôi mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại.
“Nói mau!” Giọng của Bảo Bảo trở nên hung dữ.
Bảo Thắng Lợi bỏ điện thoại xuống, lấy tay che miệng, ghé sát vào tai của Bảo Bảo.
“Có lẽ mẹ em lại muốn lừa tiền của chú ba, chị cũng cẩn thận một chút.”
“Mẹ cậu sao lại…” Nhíu mày, câu phía sau Bảo Bảo không tiện nói.
“Em cũng hết cách mà.” Bảo Thắng Lợi dang hai tay.
Cậu có thể làm sao được? Dù thế nào đó cũng là mẹ cậu ấy.
Lúc ở nhà cậu cũng đã khuyên nhủ, nhưng vô dụng.
Để tránh người thân bất hòa, cậu còn phải lục tục đi theo.
Tránh việc mẹ nói năng quá khó nghe.
Sau khi bắt đầu bữa tối, bầu không khí trên bàn ăn không mấy tốt.
Bảo Đông Lương đúng là xem Lưu Hương Bình như không khí từ đầu đến giờ.
Ông chỉ chăm chú gắp đồ ăn cho Bảo Thắng Lợi và Bảo Bảo, để chúng ăn nhiều thêm.
Tính cách của Tần Tư, mẹ Bảo Bảo hiền hòa hơn, để không thất lễ với họ hàng, bà còn tán gẫu với Lưu Hương Bình vài câu.
“Tần Tư à, nghe nói em sắp chuyển đến chỗ mới rồi nhỉ? Mở rộng rồi nhỉ?”
“Vâng, tìm thêm vài giáo viên dạy nhảy, muốn dạy cùng lúc nhiều lớp, nên phòng học cũng mở rộng thêm một chút.”
“Ôi chà, em nói xem sao em lại giỏi thế chứ? Không giống chị, chỉ có thể làm nội trợ toàn thời gian, dạy dỗ Thắng Lợi nên người đã không dễ dàng gì rồi.”
“Thắng Lợi là một cậu bé ngoan, vừa hiểu thuận vừa ham học.”
“Ừ, nói đến đứa con này của chị, chị không ngại khen nó. Em xem từ lúc nhập học, nó vừa kiểm tra đã đứng đầu toàn khối, làm chị hãnh diện quá chừng.”
Tần Tư gật đầu, cười điềm đạm: “Thắng Lợi quả thật rất thông minh.”
“Đúng thế đúng thế. Ài đúng rồi, hình như tường Húc Thị của Bảo Bảo cũng có kì thi đầu cấp nhỉ.”.
Lưu Hương Bình vừa nói đến đây, trong lòng Bảo Bảo đã hồi hộp.
Đôi đũa trong tay dừng giữa không trung, cô đồng thời nhận được ánh mắt cảm thông của Bảo Thắng Lợi ở đối diện.
Quả nhiên, tiếp theo Lưu Hương Bình đã nói: “Bảo Bảo ngoan như vậy, nhất định thi rất tốt nhỉ, thứ hạng như thế nào con?”
“Hờ hờ…cũng được ạ.” Vốn cô cảm thấy kết quả cũng được.
“Vậy thể nào cũng vào top 10 toàn khối nhỉ!”
Vẻ mặt Lưu Hương Bình cười như kiểu “chắc chắn là vậy.”
Bảo Bảo cười gượng, không thể trả lời được.
May thay Bảo Thắng Lợi có lương tâm, lên tiếng nói đỡ.
“Mẹ, nghe chú ba nói tôm này được vận chuyển theo đường hàng không này, không phải mẹ thích ăn tôm nhất sao?”
“Thật hả? Ồ được được được, con trai ăn nhiều chút đi.”
Bảo Thắng Lợi gắp một con tôm to chà bá vào bát của Lưu Hương Bình, thành công chuyển sự chú ý của mẹ.
Bảo Bảo thở ra một hơi, xem như đã sống sót rồi.
Tuy nhiên, sau khi con tôm béo mập bị ăn hết, tai họa lại bắt đầu.
“Nhưng mà Tần Tư à, theo chị thấy thì Bảo Bảo thân là con gái, học hành cũng không cần tốt quá, sau này thi vào một trường đại học nào đó là được rồi. Quan trọng nhất vẫn là phải tìm một tấm chồng tốt, bây giờ nó còn nhỏ, em để nó học thêm chút nghệ thuật, con gái biết ca hát nhảy múa mới được con trai thích.”
Lưu Hương Bình nói xong câu này, gương mặt của Bảo Đông Lương bèn đổ vỡ.
Ông vừa muốn phản bác đã bị vợ ở bên cạnh kéo kéo cánh tay.
Tần Tư ngăn chồng lại, rồi giục Lưu Hương Bình ăn nhiều lên, chứ không tiếp lời.
Cả buổi ăn cơm, cảnh giới tinh thần của Bảo Bảo đều nâng cao lên.
Trở nên càng cao thượng khoan dung, đúng thật là có thể sánh ngang với thượng đế.
Buổi tối, hơn mười giờ, lúc Lưu Hương Bình chuẩn bị rời đi.
Rốt cuộc đã nhắc đến chuyện tiền nong.
Bảo Đông Lương không hề do dự, thậm chí còn chẳng đợi bà nói xong, hỏi thẳng muốn bao nhiêu tiền.
Sau đó chuyển khoản ngay tại chỗ, giây sau liền tiễn người đi.
Đóng cửa lại, Tần Tư bất lực nhìn chồng.
Bảo Đông Lương bị nhìn cho có chút chột dạ, mở miệng phát tiết, nói: “Thế nào cũng được, nhưng xem thường cục cưng nhà mình thì không được!”
Tần Tư không nói gì, bà vẫn cười.
Điều này khiến Bảo Đông Lương cảm thấy mình đang giở tính trẻ con.
Và tính trẻ con của ông một khi nổi lên thì trực tiếp đi vào phòng sách, đóng cửa lại.
Bảo Bảo sáp lại gần bên cạnh mẹ, đôi mắt nhìn cánh cửa của phòng sách.
“Mẹ à, mẹ nói xem lần này lại là ai gặp họa?”
“Dạo này bố con viết một nhân vật mới, nhân khi tăng lên một mạch, mẹ thấy gặp tai họa lần này chính là cậu ta rồi.”
Bảo Bảo ngẩng đầu, cười khổ: “Con vẫn luôn không hiểu, bố muốn phát tiết, tại sao không để cho những nhân vật không có nhân khí chết, mà mỗi lần lại dày vò người có nhân khí nhiều nhất như vậy?”
Tần Tư nghĩ một lúc, xoa đầu của Bảo Bảo: “Đại khái là không có cảm giác thành tựu. Con nghĩ đi, để cho một người không có nhân khí chết, phỏng chừng độc giả không thể nào phát hiện tâm trạng không tốt của bọn họ đang báo thù xã hội. Chỉ có viết người có nhân khí cao nhất chết, đọc giả mới có trải nghiệm sâu sắc.”
Bảo Bảo gật đầu thán phục: “Vẫn là mẹ hiểu bố.”
Tần Tư ôm con gái cười, nhìn về phía cửa phòng sách, trong lòng thở dài.
Có ông chồng như vậy, quả thật là vừa bất lực vừa hạnh phúc.
“Mẹ à, kì thi đầu cấp con chỉ đứng thứ 20 trong lớp ạ.” Bảo Bảo bỗng nhiên nhẹ tiếng nói.
Cô cúi thấp đầu.
Tần Tư cúi đầu nhìn con gái, sờ mặt của cô, cười hiền dịu: “Không sao, chỉ là một lần kiểm tra thôi. Cho dù thi trượt đại học, cục cưng cũng đừng áp lực, mẹ chỉ cần cục cưng sống vui sống khỏe là được.”
“Mẹ...” Bảo Bảo cảm động, phút chốc nhào vào lòng Tần Tư.
Còn chưa kịp nói những lời thì thầm giữa mẹ và con gái thì cửa phòng sách lại mở ra.
Một bóng hình nặng nề bổ nhào đến, ôm trọn vợ và con gái vào lòng.
“Hu hu...vợ ơi, bọn họ mắng anh tâm lý biến thái, nói anh chuyên dìm chết nhân vật cao to-giàu có-đẹp trai, ngoài đời nhất định vừa lùn vừa xấu vừa nghèo!”
Trái tim mỏng manh đã bị xuyên thủng, Bảo Đông Lương trông như muốn khóc.