Hai con người ngồi xổm ở trong góc tường sảnh C xì xào.
“Ông trời mù rồi! Cô bé đáng yêu như thế lại là nam!”
“Chúa V của tôi, nữ thần không còn nữa rồi…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trong lòng thật mất mát, cảm giác sau này cũng không thể vui lại được nữa.”
“Chị San, em muốn khóc.” Cậu dụi mắt.
Bàn tay thõng xuống vô thức sờ lên cuốn album cos của Chúa V trong lòng, Trương Chí Thần càng muốn khóc thêm.
Hồ San San vỗ vai cậu, sắc mặt bi hùng nói: “Kiên cường lên, không chết được đâu.”
Trương Chí Thần ngẩng đầu nhìn cô, hai người nhìn nhau một hồi, cảm giác đồng bệnh tương liên càng ngày càng mãnh liệt.
* 同病相怜 nghĩa là cùng cảnh ngộ
Tự dưng có một người kéo quần ngồi phía sau bọn họ, chìa tay gác qua vai của hai người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nói cho hai cậu thêm một chuyện.” Ninh Khải Triết nói.
“Chuyện gì?” Trương Chí Thần quay đầu, nhíu mày hỏi.
Hồ San San cũng quay đầu lại nhưng không nói gì. Cô ảo não nhìn cậu.
“Có cảm thấy Chúa V của các cậu rất giống một người không?”
“Ai?” Hồ San San và Trương Chí Thần đồng thanh hỏi.
“Hứa Văn Thành.” Ninh Khải Triết chậm rãi thót ra ba chữ.
Hồ San San nghiêng đầu: “Ai cơ?”
Cô đã nghe qua cái tên này rồi ư? Tại sao lại không nhớ nhỉ?
Lông mày Trương Chí Thần dần dần nhíu lại, nửa giây sau: “HỨA VĂN THÀNH?!”
“Ai…” Hồ San San muốn hỏi thì đột nhiên ngừng lại.
Dường như cô sực nhớ điều gì đó bèn ngẩng đầu nhìn Bảo Bảo.
Bảo Bảo ngồi bên cạnh cô, nhỏ giọng khó xử nói: “Bạn nam bị trẹo chân trong buổi huấn luyện dã ngoại quân sự hôm đó.”
Hồ San San lại quay đầu, nhìn về Trương Chí Thần.
Một giây sau, hai người lật album cos của Chúa V một cách vô cùng trùng hợp, nhìn lại thật cẩn thận tỉ mỉ.
Năm phút sau.
Hai người chịu đả kích từ bỏ vùng vẫy, co rúm người ra chiều vô cùng đáng thương, trông cứ như những đứa trẻ không thân thích bị thế giới ruồng bỏ.
Trong lòng Trương Chí Thần nghĩ, thì ra nữ thần của cậu vẫn luôn ở bên cạnh cậu, thì ra nữ thần của cậu là con trai, đau quá.
Trong lòng chị San tung hoành giang hồ đã lâu nghĩ rằng, toang cmn rồi, cô lại nhận nhầm nam thành nữ, mà đó còn là cùng một người, mất mặt quá.
Bầu không khí trong góc nhỏ nhất thời trầm lặng.
Bảo Bảo muốn an ủi Hồ San San, nhưng không biết phải an ủi thế nào.
Kì thực biết Chúa V là nam, hơn nữa còn là bạn học Hứa Văn Thành của họ.
Cô cũng ngạc nhiên không kém, nhưng vẫn tốt hơn một chút so với San San.
Bảo Bảo vỗ vỗ vai San San, nhẹ nhàng dỗ dành cô ấy: “San San, chúng ta đi ăn đồ ngon đi?”
“Không có tâm trạng.” Bây giờ cô chỉ muốn ngồi thôi.
“Tớ nghe nói có một tiệm cà phê hầu gái ở sảnh D, không những có đồ ngon mà còn có nhiều chị gái dễ thương nữa.”
Hồ San San nghiêng đầu, ánh mắt u buồn: “Tớ không muốn chị gái, tớ muốn em gái.”
Bảo Bảo nghẹn họng, nhất thời không nói năng được gì.
Vào lúc này, Trương Chí Thần tự dưng hỏi Ninh Khải Triết: “Khải Triết, cậu nhận ra là Hứa Văn Thành từ lúc nào?”
“Từ lúc lật quyển album cos này ở gian hàng trưng bày.”
“Thế tại sao cậu lại không nói chứ?” Mập mạp giận đỏ mặt.
Hơn nữa tại sao Khải Triết vừa nhìn là nhận ra ngay?
Cậu là fan của Chúa V ba năm trời, thế nhưng lúc đi quân sự lại chẳng hề nhận ra Hứa Văn Thành chính là Chúa V!
Đây không phải giáng cú tát mạnh vào mặt của fan cứng như cậu hay sao?
Dù cho bây giờ cậu không phải là fan của Chúa V đi chăng nữa.
“Các cậu đâu có hỏi tớ.” Ninh Khải Triết cười nói, “Hơn nữa, không phải lúc chơi game các cậu cười rất vui vẻ sao?”
Cười đến nỗi lăn bò ra đất, tại sao lúc cười nhạo cậu không nghĩ đến sẽ có quả báo chứ?
Trương Chí Thần giận nhưng không dám phát tiết.
Hồ San San phẫn nộ trừng mắt với cậu.
Cả hai người đều cảm thấy trái tim của Ninh Khải Triết rất đen tối, loại người này sao có thể xứng đáng với Bảo Bảo/tiểu thục nữ của cô/bọn họ.
“Hình cosplay vừa trang điểm đậm vừa ảo như vậy mà cậu vẫn nhận ra được!” Bảo Bảo ở bên cạnh cảm thán.
Vẻ mặt đắc ý của Ninh Khải Triết bỗng nhiên cứng đờ, sau đó mới ho vài tiếng, không thể giả nai được nữa.
Cậu quay đầu, thành thật nói với Bảo Bảo: “Thật ra...lúc nhìn ảnh cos thì tớ chỉ cảm thấy có chút quen mắt, khi Hứa Văn Thành đứng dậy cúi chào ở ghế khách mời mới chính là lúc tớ nhận ra thật sự.”
“Xì.” Trương Chí Thần khinh bỉ.
Trong lòng nghĩ, Ninh Khải Triết đúng là khoác lác, còn tưởng rằng cậu ấy chỉ liếc qua ảnh cos là nhận ra liền chứ.
“Hừ.” Hồ San San xem thường.
Trong lòng nghĩ, cái tên đầu gấu Ninh Khải Triết này, đồ dại gái, với Bảo Bảo thì thật thà, với họ thì ăn nói hàm hồ.
Tuy nhiên sau khi hai người khinh thường xong, thì lại tiếp tục trở nên ỉu xìu.
Bất kể Ninh Khải Triết nhận ra Hứa Văn Thành từ lúc nào, cậu ấy đều mạnh hơn họ.
Còn họ phải đợi Ninh Khải Triết nói mới nhận ra.
Bốn người họ lại ngồi trong góc này hơn mười phút.
Cho đến khi tên mập không chịu nổi nữa, chân có chút tê mỏi.
Thì bốn người mới đứng lên, thương lượng một lát rồi cũng quyết định đến quán cà phê hầu gái ở sảnh D.
Sau khi đến quán cà phê hầu gái, Hồ San San vui mừng phát hiện ra rằng, chỗ này không chỉ có chị gái mà còn có cả em gái.
Họ mang trang phục hầu gái, đeo đôi tai mèo, quả thật đáng yêu chết đi được!
Vừa ăn uống, vừa xem loli, hai con người chịu đả kích chưa bao lâu đã sống trở lại.
Uống cốc nước ép thứ hai vào bụng, Hồ San San muốn đi nhà vệ sinh, thế nên Bảo Bảo đứng dậy đi cùng với cô ấy.
Ninh Khải Triết ngồi tại chỗ, nhận lấy những cái nhìn lén của các bạn nữ xung quanh, khó hiểu hỏi Trương Chí Thần ở bên cạnh.
“Tại sao con gái đi vệ sinh cũng phải đi cùng nhau?”
“Không biết, có lẽ tiểu thục nữ cũng muốn đi đấy.”
Trương Chí Thần trả lời qua loa rồi bắt đầu lật cuốn đồng nhân* vừa mua và xem một cách vui vẻ.
* 同人: thường được đọc là doujin, là một thuật ngữ tiếng Nhật cho một nhóm người hoặc bạn bè có chung sở thích, hoạt động, sở thích hoặc thành tích. Ở Nhật Bản, thuật ngữ này được sử dụng để chỉ các tác phẩm tự xuất bản nghiệp dư, như là manga, tiểu thuyết, hướng dẫn người hâm mộ, bộ sưu tập nghệ thuật, âm nhạc, anime và video game. Một số nghệ sĩ chuyên nghiệp tham gia như một cách để xuất bản tài liệu bên ngoài ngành xuất bản thông thường.
Còn Ninh Khải Triết không biết làm gì nên đành chống cằm đợi mấy người Bảo Bảo quay lại.
Trong phòng vệ sinh, Hồ San San và Bảo Bảo xếp hàng một hồi lâu.
Đợi đến lúc có phòng trống thì để cho Hồ San San vào trước.
Vì thế người ra trước tiên cũng là Hồ San San, cô ra rửa tay rồi đứng ở cửa đợi Bảo Bảo.
Đợi một hồi mà Bảo Bảo vẫn chưa thấy ra, bỗng cô nghe được tiếng xì xào từ phòng vệ sinh nam đối diện.
Hồ San San nghiêng đầu, nhìn thấy một người cos Lelouch vi Britannia kéo cửa bước ra với vẻ mặt lạnh lùng.
Theo sau là một người cos Takanashi Rikka cũng bước ra ngoài, cuống cuồng túm lấy cánh tay của người phía trước.
“Tiêu Tử Sắt!”
“Hứa Văn Thành, tôi nói rồi, chúng ta tuyệt giao, cậu đừng quấn lấy tôi như thế nữa được không?
“Tử Sắt, cậu nghe tớ nói, đến trường Húc Thị là quyết định của ba mẹ tớ, tớ không thể…”
“Không thể phản kháng? Rốt cuộc cậu yếu đuối đến thế nào hả? Quyết định gì cũng do bố mẹ làm chủ, cậu là con rối à?
“Không phải, nhưng trường cấp ba Húc Thị…”
“Húc Thị rất tốt đúng không? Tôi biết! Nếu cậu đã lựa chọn trường tốt, thế thì đừng bôn ba với loại người như tôi nữa được không?”
“Tiêu Tử…”
“Cút! Nghe cậu gọi tên tôi phiền thật đấy.” Ánh mắt của cậu ta nhìn Hứa Văn Thành vô cùng lạnh lùng, cười lạnh nói: “Hừ, đồ giả gái.”
Tiêu Tử Sắt nói xong, thấy Hứa Văn Thành cúi đầu không nói gì, tự dưng thấy rất vui sướng, nhưng vừa xoay người, vui sướng đã biến thành đau đớn.
Hồ San San tung cú đấm vào mắt của Tiêu Tử Sắt, cô đã nhận ra, đây là một trong những khách mời trong lễ hội cos vừa rồi, Tiêu Sắt.
“Mẹ kiếp! Cô là ai! Tại sao đánh tôi?!” Cậu ta mắng chửi.
“Bà muốn đánh thì bà đánh, còn cần lý do à?”
Tính cách hung tàn của Hồ San San bộc lộ, túm chặt cổ áo Tiêu Tử Sắt bằng một tay.
Tiểu Tử Sắt nổi giận, vừa muốn đổi tay nhưng không ngờ tay vừa nâng lên thì đã bị Hồ San San đá vào đầu gối.
Chân cậu ta mềm nhũn, chưa kịp quỳ xuống, cánh tay nâng lên lại bị bẻ ra sau lưng rồi đẩy ra trước.
Tiêu Tử Sắt cao 1m8 cứ thế bị một cô gái thấp hơn cậu ta nửa cái đầu áp chế ở cửa phòng vệ sinh.
Những người bên trong nhà vệ sinh nam bị cảnh này làm cho kinh hãi, những người không việc gì cũng chạy tán loạn ra ngoài.
Hứa Văn Thành phải một lúc lâu sau mới phản ứng lại, cho đến khi Tiêu Tử Sắt đập cửa kêu đau, hét toáng thả tay ra.
Cậu mới hoang mang chạy lên trước tóm lấy tay của Hồ San San: “Đừng…đừng đánh nữa.”
“Cậu ta mới vừa mắng cậu mà.”
Hồ San San ngạc nhiên nhìn tên ngốc Hứa Văn Thành này, bị mắng rồi còn ra mặt bảo vệ người mắng cậu ta.
Hai mắt Hứa Văn Thành đau xót, cắn răng, giọng nói như muốn khóc: “Tớ biết…nhưng, nhưng cậu ấy là người bạn duy nhất của tớ.”
“Ai là bạn cậu! Tôi không thèm có bạn nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ như cậu! Này con bé thối tha kia! Thả ra!”
Cả bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, Tiêu Tử Sắt biết mình không thể đánh lại cô gái trước mặt mình đây, thế nên chỉ đành xả giận lên Hứa Văn Thành yếu đuối vô năng.
“Nghe thấy chưa? Cậu ta vốn chẳng xem cậu là bạn. Hơn nữa bây giờ cậu ta không chỉ mắng cậu, đến cả tôi cậu ta cũng mắng luôn rồi!”
Giọng nói của Hồ San San lạnh lùng nghiêm nghị, vừa nói xong bèn dùng lực lên cánh tay của Tiêu Tử Sắt, khiến cho cậu ta đau đến mức nổi cả gân xanh ở cổ ngay lập tức
Ánh mắt Hứa Văn Thành do dự không biết làm sao, muốn ngăn cản nhưng lại có chút sợ Hồ San San.
Lúc cậu ta đang do dự, Bảo Bảo đã ra khỏi nhà vệ sinh nữ.
Bảo Bảo thấy tình hình trước cửa phòng vệ sinh nam thì hết sức ngạc nhiên, cô vội vã chạy lại: “San San, làm sao thế?”
“Không có gì, gặp tên mồm thối nên muốn giáo huấn lại chút thôi.” Hồ San San thờ ơ nói.
“Ai mồm thối! Tôi mắng cái tên giả gái đằng sau cô là sai à? Cậu ta trang điểm chẳng phải thế sao?”
Cậu ta lên tiếng, Bảo Bảo mới nhìn rõ, cái người bị San San ghì ở cửa không ngờ là coser Tiêu Sắt.
Còn người cúi đầu đứng sau San San, mặc váy đồng phục học sinh kiểu Nhật, hóa trang thành Takanashi Rikka.
Là Hứa Văn Thành.
Lúc này cậu ấy đang cúi đầu, hai tay víu vạt áo đồng phục, dáng vẻ ngây thơ yếu ớt tăng thêm phần cảm giác thiếu nữ vô tội.
“Sai rồi! Cái giọng âm dương kì dị của cậu kích thích dây thần kinh muốn đánh người của bà đây là sai rồi!”
Đôi mắt quả hạnh của Hồ San San trừng lớn, một luồng sát khí tràn ra.
Nhịp tim của Bảo Bảo ngưng trệ, vội vã tóm lấy tay của Hồ San San, dỗ dành: “San San, loại cặn bã như vậy cậu chỉ đánh một trận thôi làm sao hả giận được, tớ giúp cậu dạy dỗ cậu ta được không?”
Hồ San San nghe thế liền lay động, ánh mắt nhìn Bảo Bảo dịu đi nhiều.
“Tớ có cách để cậu ta phải xin lỗi, xin lỗi cậu và Hứa Văn Thành, cậu thả tay ra trước đi, ngoan!”
Lời nói nhẹ nhàng của Bảo Bảo khiến cục tức của Hồ San San dịu đi, bàn tay cũng vô thức thả lỏng ra.
Tiêu Tử Sắt cảm thấy sự kiềm chế đã lỏng lẻo hơn, cậu ta đột nhiên trở mình đẩy họ ra.
Cậu ta vừa chạy ra ngoài, vừa không cam tâm mắng: “Cái lũ thần kinh!”
Cả hai người đều không kịp đề phòng, đặc biệt là Bảo Bảo, bị đẩy đột ngột như thế không khỏi loạng choạng ngã ra sau.
Phản ứng đầu tiên của Hồ San San chính là bảo vệ Bảo Bảo, cô đưa tay ra kéo Bảo Bảo đến trước người mình.
Dưới sự tác dụng của hai lực, cô nhắm chặt mắt, dường như đã có thể dự đoán ra sự đau đớn sau lưng ngay sau đó.
Thế nhưng sau khi ổn định lại thì không có sự đau đớn nào, bức tường đụng phải phía sau lưng cũng khá mềm.
Hồ San San đang thấy quái lạ thì bỗng nghe được tiếng rên rỉ chịu đựng.
Cô hoàn hồn, nhận ra thứ đụng phải sau lưng không phải là tường, mà là người.
Bảo Bảo và Hồ San San đồng thời xoay người, lo lắng nhìn Hứa Văn Thành đau đến nỗi gập người.
“Cậu, cậu không sao chứ?” Bảo Bảo nhíu mày hỏi.
Hứa Văn Thành lắc đầu, hô hấp như đình trệ, một lúc lâu vẫn không thể ngẩng đầu lên.
Hồ San San không tiếp tục nhìn được nữa, bèn chìa tay muốn đỡ cậu, ít nhất dìu cậu ta ra ngoài ngồi cũng được.
Tuy nhiên cô vừa chìa tay ra, mu bàn tay đã bị một giọt nước mát lạnh rơi trúng.
Cô lại rút tay về xem, đôi mắt mở to không thể tin được: “…Cậu khóc đấy à?”