Trong kỳ thi cuối kỳ, Ninh Khải Triết không những không rớt khỏi top 80 mà thậm chí còn tiến bộ một hạng.
Tuy nhiên trong ngày họp phụ huynh, lúc cô Vu tuyên dương học sinh lại bỏ qua Ninh Khải Triết.
Sự thật là ấn tượng bị vả mặt trước kia quá sâu sắc, nên có lẽ cô Vu “một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn lần này Bảo Bảo cũng tiến bộ ba hạng, xem như là duy trì được thành tích vốn có.
Nhưng điều bất ngờ là trong cuộc họp phụ huynh, mẹ của Ninh Khải Triết và mẹ của Bảo Bảo.
Hai người vừa gặp như đã quen, add Wechat của nhau, và còn hẹn nhau cùng dạo phố ăn cơm.
Bảo Bảo và Ninh Khải Triết đứng ở cửa lớp nhìn cảnh này, cả hai đều nhìn nhau cười bất lực.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, Bảo Bảo bị thức tỉnh bảo tiếng chuông điện thoại in ỏi.
Cô mơ màng nhận điện thoại, giọng nói khàn khàn nhu mì: “Alo?”
“…Còn chưa tỉnh dậy hả?” Giọng nói nhẹ nhàng cứ như sẽ làm cô sợ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừm…” Mắt không thể nào mở ra.
“Không phải nói đi đánh bóng sao?”
“Hử?” Mở một con mắt nhìn đồng hồ.
Bảy giờ rưỡi?!
Hai mắt đột nhiên mở to, Ninh Khải Triết có nhầm không, mới sớm như vậy mà?
“À…Khải Triết…Chúng ta dời lui một tiếng được không?”
Ninh Khải Triết ở đầu dây bên kia cười một tiếng đồng ý.
Bảo Bảo thấy trong lòng ấm áp, sau khi cúp điện thoại, cô lại nhắm mắt định tiếp tục ngủ.
Nhưng nhắm mắt một hồi, cô nhận ra không thể ngủ được nữa.
Một khi nhắm mắt lại, giọng nói chiều chuộng dịu dàng của Ninh Khải Triết lại văng vẳng bên tai.
Cuối cùng cô dứt khoát ngồi dậy thay đồ, rồi gọi điện thoại cho Ninh Khải Triết hỏi cậu đang ở đâu.
Ninh Khải Triết nhận điện thoại vô cùng ngạc nhiên, dù sao thì cũng chỉ có mười phút từ cuộc gọi vừa rồi.
Cậu nói với Bảo Bảo cậu đang ở sân bóng rổ ở trường, dặn dò cô mang nhiều một chút, bên ngoại trời lạnh.
Bảo Bảo rất nghe lời, cô mang một áo khoác lông dài qua gối màu xám ra ngoài, cả người tròn như cục bông, y như chú thỏ xám béo mập.
Khoảnh khắc Ninh Khải Triết nhìn thấy Bảo Bảo, cậu không thể nào quản được cảm xúc của mình, thẳng thừng cười thành tiếng.
Khiến Bảo Bảo tức giận phồng má trừng mắt với cậu.
Ninh Khải Triết đi lên trước, ôm chặt Bảo Bảo thỏ xám.
Cằm cọ lên đầu của cô, cảm giác trong lòng vô cùng tốt, làm cậu không nỡ bỏ ra.
“Cậu ôm đủ chưa, nóng quá…”
Vốn áo khoác lông đã đủ ấm rồi, thế mà cái lò lửa Ninh Khải Triết còn muốn truyền thêm nhiệt cho cô.
Ninh Khải Triết cười bỏ cô ra: “Cởi áo khoác ra đi, chúng ta khởi động trước.”
“Được.” Bảo Bảo nghe lời cởi áo khoác ngoài giao cho Ninh Khải Triết.
Sự ấm áp phát bỗng chốc mất đi, Bảo Bảo ôm chặt người ngay tắc lự, thậm chí còn định rúc vào lòng Ninh Khải Triết.
Ninh Khải Triết treo đồ xong, quay lại xoa vai cô rồi dẫn cô chạy bộ một vòng.
Khi khởi động xong, cả người đã nóng lên, cậu mới dạy Bảo Bảo rê bóng.
Nhưng…dây thần kinh vận động của Bảo Bảo thực sự không đủ phát triển.
Rê bóng hai mươi phút nhưng cô vẫn chỉ biết đập bóng tại chỗ, không cách nào rê bóng lên dù chỉ một bước.
Rốt cuộc Ninh Khải Triết không đành lòng, cậu cứ nhìn động tác đập bóng của Bảo Bảo.
Bàn tay của cô ấy quá nhỏ, năm ngón xòe ra cũng không thể giữ chặt bóng.
Lòng bàn tay đầy đặn vỗ từng cái lên quả bóng, đến nỗi mà bàn tay cô đỏ ửng cả lên.
Ninh Khải Triết gọi Bảo Bảo: “Thôi vậy, chúng ta không tập rê bóng nữa, chúng ta bắt đầu từ ném bóng luôn đi.”
“Ò…” Bảo Bảo xòe năm ngón xem bàn tay nhỏ bé của mình, có chút ủ rũ.
Ninh Khải Triết nhìn thấy sự ủ rũ của cô, trong lòng bỗng ngứa ngáy, chỉ muốn hôn lên đôi má ửng hồng của Bảo Bảo.
Suy nghĩ này vừa nổi lên, cậu bèn cho mình cái bạt tai.
Tự mắng bản thân trong lòng, thật quá xấu hổ!
Bảo Bảo quay đầu thì thấy Ninh Khải Triết đang tự nhéo mình, tò mò hỏi: “Cậu làm cái chi rứa?”
“Khụ khụ…không có gì…tớ, tớ dạy cậu ném bóng.”
Ninh Khải Triết càng nói thì mặt càng đỏ.
Bảo Bảo vẫn có chút tò mò, nhưng thấy cậu không muốn nói nên cũng không ép.
Ninh Khải Triết giới thiệu qua kỹ thuật ném bóng, sau đó thị phạm một lần.
“Nghe hiểu chứ?” Cậu hỏi.
Bảo Bảo mô phỏng trong lòng, sau đó gật đầu: “Hiểu!”
Ninh Khải Triết đặt bóng vào tay Bảo Bảo, rồi lại ra hiệu hướng của ném vào rổ.
Cậu thấy Bảo Bảo vẫn có chút mơ hồ, cảm thấy không yên tâm nói: “Hay là để tớ giúp cậu ném một lần.”
Bảo Bảo vội đồng ý, thực ra thì cô hơi sợ, quả bóng này không nghe lời cô gì cả.
Ninh Khải Triết đứng sau lưng Bảo Bảo, hai tay đỡ lấy tay cô ôm quả bóng.
Tư thế này như là cái ôm vô cùng thân thiết, thân hình nhỏ nhắn của Bảo Bảo lọt thỏm trong lòng Ninh Khải Triết.
Bọn họ không nhảy, Ninh Khải Triết vừa nói vừa cầm tay Bảo Bảo ném bóng đi.
Làm xong động tác, Ninh Khải Triết khàn giọng hỏi: “Thế, thế nào? Tự mình ném được chưa?”
Bảo Bảo khựng lại một lát, sau đó mím môi gật đầu vô cùng trịnh trọng: “Có thể.”
“Được, thế tớ ở bên cạnh cậu xem, cậu đừng căng thẳng.”
Ninh Khải Triết sờ mũi, đôi tai đỏ ửng bắt đầu lùi về sau.
Cậu nhìn thấy Bảo Bảo đưa bóng lên chuẩn bị nhảy.
Lúc cú nhảy đạt đến điểm cao nhất, tay Bảo Bảo đột nhiên thả lỏng.
Quả bóng rơi xuống, thấy nó sắp nện lên đầu của Bảo Bảo.
Ninh Khải Triết nhanh chóng lao đến ôm cô vào lòng, khom người xuống.
Bịch một tiếng, quả bóng rơi trên lưng của cậu, lồng ngực rung lên một cái nhưng cậu không kêu lên tiếng nào.
Bảo Bảo nghe tiếng đó vang to, sợ đến đỏ cả mắt, vội vã hỏi khi đang ở trong lòng cậu: “Cậu có sao không? Có bị gì không?”
Ninh Khải Triết lắc đầu, nhíu mày mở mắt ra thì thấy hàng mi Bảo Bảo đang run rẩy.
Vừa đen vừa sáng, sự xót xa tràn ngập trong ánh mắt.
Hai người kề sát nhau, hơi thở nóng rực nhiễu loạn.
Lưng Ninh Khải Triết đau thật, nhưng bây giờ đầu óc mụ mị, chậm rãi tiến gần đến Bảo Bảo.
Nhịp tim Bảo Bảo tăng nhanh, dường như còn có thể nghe được nhịp đập của Ninh Khải Triết, sự vật xung quanh như ngừng lại.
Ngay khi đôi môi đang kề sát, tiếng chuông điện thoại vô duyên nhất quả đất vang lên réo rắt.
Ninh Khải Triết đột nhiên hoàn hồn, xoay người ho khù khụ, tai đỏ như gấc chín.
Cậu đứng dậy đi tới chỗ bỏ quần áo, mò điện thoại của mình thì phát hiện không phải.
“Hình như là điện thoại của tớ.”
Bảo Bảo cũng đi đến, giọng nói của cô thoải mái, cứ như tình huống vừa rồi chẳng có gì lạ vậy.
Ninh Khải Triết ngẫm nghĩ, vốn đã chẳng có gì bất thường mà!
Bảo Bảo là bạn gái cậu rồi còn không được hôn ư?
Cậu sợ cái gì…
Lúc Ninh Khải Triết còn đang tự tìm phiền não thì Bảo Bảo đã nghe điện thoại.
“Alo, San San?”
Sao vẫn lại là Hồ San San chứ.
Ninh Khải Triết uống ngụm nước, bực dọc nghĩ.
“Được chứ, thế chút nữa gặp.”
Bảo Bảo cúp điện thoại, quay đầu nói với Ninh Khải Triết: “San San nói trưa đi ăn buffet rồi chiều đi xem phim.”
“À à, ok…đi bây giờ luôn sao?”
“Ừm, bọn họ đang đợi chúng ta rồi.”
“Được, chúng ta đi đi.”
Ninh Khải Triết nắm chặt tay Bảo Bảo, rồi dốc ngược chai nước suối lại.
Sau khi rửa tay xong, cậu lại lấy áo khoác của Bảo Bảo đến choàng lên cho cô.
Bảo Bảo hôn lên cằm của cậu, mỉm cười nói: “Cúi xuống.”
Ninh Khải Triết nghe lời cúi xuống thật, hai tay Bảo Bảo đổi lại ôm cổ cậu.
“Chúng ta vẫn còn nhỏ, có một số chuyện không thể làm, nhưng mà hôn thì vẫn được.” Nói xong, đôi môi cô chạm lên môi của Ninh Khải Triết, “Có điều không thể bị thầy cô phát hiện.”
Cô cười như một tinh linh, trong trẻo đến nỗi màu đỏ lan tràn khắp khuôn mặt.
Ninh Khải Triết gật đầu cái rụp, ừ một tiếng, cười không khép mồm lại được.
Bỗng dưng Bảo Bảo lại nhắm mắt lại, hơi ngẩng cằm lên: “Được rồi, đến đi, tớ đã nhắm mắt lại rồi.”
Ninh Khải Triết sững sờ bởi hành động của Bảo Bảo, sau một lúc mới mỉm cười.
Cậu chạm mũi cô, lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô xỏ vào trong áo khoác.
Bảo Bảo nhận ra bèn mở một mắt hỏi: “Không hôn nữa ư?”
Ninh Khải Triết nghe thế, lấy hai ngón tay siết cằm cô lắc lắc: “Cậu cứ chọc tớ đi!”
Bảo Bảo phì cười, dáng vẻ tinh nghịch để cho mặc cậu mang áo khoác cho mình.
Đợi lúc hai người đã đến, Hồ San San, Hứa Văn Thành và Trương Chí Thần đã ăn được một lúc.
Đặc biệt là Trương Chí Thần, bản mặt vốn đã béo, bây giờ hai má phình ra, nhét đồ ăn vào không ngừng.
Trông cứ như mấy ngày chưa ăn vậy.
Ninh Khải Triết vừa ngồi xuống liền hỏi: “Cậu ấy sao thế?” Y như cho kịp đi đầu thai.
“Sau khi họp phụ huynh kết thúc, mẹ cậu ấy đăng kí sáu lớp học thêm, giờ vội ăn để còn đi học đó.”
Hồ San San để hai tay trên bàn, đầu đũa hướng xuống dưới, quay đầu nhìn động tác vét đĩa của Trương Chí Thần.
Ninh Khải Triết lắc đầu, sau đó hỏi Bảo Bảo muốn ăn gì, Bảo Bảo nói gì cũng được, thế là cậu đứng dậy đi lấy đồ ăn.
Hồ San San thấy Ninh Khải Triết đi rồi lập tức nhích ghế lại gần Bảo Bảo, không kìm được xoa khuôn mặt quen thuộc.
“Sáng sớm cậu đã đi với cậu ấy rồi à?”
Bảo Bảo gật đầu: “Ừ nè.”
“Chẳng phải cậu sẽ ngủ đến trưa vào cuối tuần sao, tại sao mới sáng sớm đã theo cậu ấy ra ngoài rồi?”
“Tớ bắt cậu ấy dạy bóng rổ cho tớ.”
“Mấy giờ?” Hồ San San ngạc nhiên lườm cô.
“7 rưỡi.”
“…” Sức mạnh tình yêu thật vĩ đại, không ngờ thánh ngủ cục cưng nhà cô dậy sớm vậy vào cuối tuần.
Hồ San San chưa kịp thốt lên mấy câu cảm thán thì Ninh Khải Triết đã bê đồ ăn trở lại.
Cô vô cùng thức thời, đứng dậy về lại chỗ của mình.
Ninh Khải Triết vừa ngồi xuống, Trương Chí Thần cặm cụi ăn nãy giờ nuốt miếng thức ăn cuối cùng trong miệng.
Cậu đeo cặp sách chào bốn người còn lại, sau đó sờ cái bụng no đủ của mình rồi đi trước.
Trương Chí Thần vừa đi, mọi người nhìn chỗ ngồi vừa rồi của cậu ta, cả đám đều đau đầu.
Hồ San San gọi phục vụ đến, thu dọn chồng bát đĩa cao ngất đi.
Sau đó bốn người mới bắt đầu ăn buffet bình thường.
Trong lúc ăn cơm, Hứa Văn Thành là yên tĩnh nhất.
Hồ San San sợ cậu nhóc ngại không dám ăn, lát nữa sẽ đói.
Thế nên, cô luôn gắp thức ăn cho Hứa Văn Thành, đến nỗi bát của cậu ấy đầy ắp rồi vẫn cố gắng gắp thêm.
Cuối cùng, Bảo Bảo vô cùng ngạc nhiên về sự nhiệt tình của Hồ San San.
Cô không nhịn được nói: “San San, tớ cảm thấy tớ thất sủng rồi.”
“Hử?” Hồ San San nghe thế, lập tức lườm Ninh Khải Triết.
Ánh mắt cứ như đang nhìn tên tra nam chết tiệt.
Ninh Khải Triết điềm tĩnh phản bác: “Đừng nhìn, không phải tớ.”
“Thế thì còn là…”
Hồ San San nói được một nửa, tự dưng ý thức được hình như người đó là mình.
Cô nghiêng đầu nhìn bát của Hứa Văn Thành, rồi lại nhìn vẻ mặt bất lực cả cậu ấy.
Dáng vẻ đó cũng rất yếu đuối, đáng yêu khiến người ta nao lòng.
Bỗng chốc cô tạm thời quên bẵng chuyện cục cưng nhà mình đang oán trách vì thất sủng.
Bảo Bảo chống cằm, thở dài một hơi: “Ài, gái lớn như quả bom nổ chậm mà.”
“Nói phải lắm, có thể dậy sớm vì người ta vào cuối tuần, còn đến tớ thì bắt buộc đợi đến trưa mới gọi điện thoại, quả là không giữ được, không giữ được…ài…”
Hồ San San điềm nhiên thở dài, giọng nói vô cùng thương cảm.
Bảo Bảo lập tức nhận sai, rồi gắp một miếng chân gà quái thú Hồ San San thích nhất vào bát của cô.
“San San…” Cười nịnh nọt.
Hồ San San cũng mím môi cười gắp cá viên đến bát của Bảo Bảo.
Lúc hai người nhìn nhau cười, hai người ngồi bên cạnh cứ như vật trang trí.
Hứa Văn Thành thì chẳng sao, còn Ninh Khải Triết thì cứ khó chịu trong lòng.
Cậu lập tức phát cơm chó, gắp ba miếng cá vào bát của Bảo Bảo.
“Chậc chậc thế mà là bạn trai người ta hả, không biết Bảo Bảo ghét ăn đồ sống hả?” Mặt cười xảo trá.
“…” Ninh Khải Triết.
Lần đầu tiên đối đầu với tình địch, lại là nữ mà còn thảm bại.
Đau lòng quá…