Sau khi ăn cơm trưa xong, bọn họ xem phim chiếu ở rạp suất buổi chiều một lát, nhận thấy chẳng có gì hay.
Sau cùng bốn người quyết định đến một rạp chiếu phim tư nhân, muốn chọn một phòng nhỏ rồi tự chọn phim xem.
Rạp chiếu phim tư nhân Hồ San San chọn có bầu không khí khá tốt, rất có cảm giác hẹn hò bí mật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc dẫn họ vào, bà chủ cười vô cùng mờ ám.
Hứa Văn Thành nổi da gà toàn thân, muốn đi nhưng lại thấy nụ cười cởi mở của Hồ San San, rốt cuộc cũng không đi được.
Bảo Bảo và Hồ San San chọn lui chọn tới, cuối cùng chọn bộ phim hành động khủng bố Âu Mỹ.
Những cảnh tàn bạo máu me vừa xuất hiện, Hứa Văn Thành đã co rúm lại thành con thỏ trắng, tóm lấy tay của Hồ San San không dám xem.
Hồ San San thì cực thích dáng vẻ sợ hãi này của cậu, lúc thì an ủi cậu đừng sợ, một lúc lại hù dọa cậu.
Bảo Bảo thì xem vừa chăm chú vừa điềm tĩnh, thi thoảng còn thảo luận về lỗi kỹ thuật trong tình tiết phim, trông rất vui vẻ.
Ninh Khải Triết nhìn Bảo Bảo rồi lại nhìn Hứa Văn Thành đang ôm tay Hồ San San không buông, trong lòng có chút dao động.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu nghĩ, không biết cậu có nên học tập Hứa Văn Thành một chút, thử sợ hãi các thứ, rồi trốn vào lòng Bảo Bảo, tìm sự an ủi?
Còn chưa quyết định xong, Bảo Bảo tự dưng quay đầu hỏi cậu: “Cậu sợ không?”
“Hả?” Vừa nhìn thấy ánh mắt của Bảo Bảo, cậu đã bất giác nói, “Không sợ.”
Nói thật quá chi vậy, muốn tát cho mình cái quá.
“Ừ…” Bảo Bảo quay đầu về.
Qua một lúc, Bảo Bảo lại quay đầu hỏi cậu: “Cậu lạnh không?”
“…” Cậu sững người, nhìn đôi mắt sáng long lanh đó, “Tớ…tớ không lạnh…”
Vẫn không thể nói dối được, Ninh Khải Triết bỗng cảm thấy thật buồn chán và bất lực.
“Ò…” Bảo Bảo lại quay đầu về.
Nửa giây sau, tự dưng một tràng cười kinh dị vang lên đến từ vị trí của Hồ San San.
Cô ấy cười rất khoa trương, trực tiếp vùi đầu tên hõm vai của Hứa Văn Thành.
Cảnh phim vẫn là một tên sát nhân đang ngược đãi nạn nhân.
Ninh Khải Triết vẫn chưa hiểu vì nguyên do gì mà Hồ San San cười như vậy.
Đến Hứa Văn Thành cũng mờ mịt, đến nỗi quên cả sợ.
Duy chỉ có Bảo Bảo là điềm tĩnh, vẫn nhìn màn ảnh ở phía trước, thở dài.
Hồ San San cười đã đời khó nhọc đứng dậy, ôm cái bụng cười đến đau.
Cô nói: “Tớ cười chết mất thôi, Ninh Khải Triết, cậu ngốc cũng một vừa hai phải thôi chứ?”
Nịnh Khải Triết chẳng hiểu gì, nữ nhân này điên rồi, tự dưng cười vô duyên rồi lại nói cậu ngốc.
“Cậu bị ngu hả! Bảo Bảo đã hỏi đến mức độ này rồi, cậu cứ ôm đi chứ!”
Nói xong, Hồ San San đẩy Bảo Bảo bình tĩnh như tượng đá qua.
Bảo Bảo vẫn điềm nhiên như cũ, điềm nhiên nghiêng vào lòng của Ninh Khải Triết.
Cô ngẩng gương mặt nhỏ lên nhìn, đôi mắt chớp chớp vô tội, vỗ vỗ lồng ngực cậu.
“Đừng buồn, tớ không chê cậu đâu.”
Cùng lắm thì sau này cô nói toạc ra hết, chứ không chơi trò nói chuyện tình cảm uyển chuyển này nữa.
Ninh Khải Triết sững sờ một lúc, sau khi nhận thức được ho khù khụ, đỏ mặt ôm chặt lấy Bảo Bảo.
Cũng chẳng thèm quan tâm Hồ San San cười ngặt nghẽo bên cạnh, dù cho cậu cũng rất chán ghét bản thân mình tại sao lại phản ứng chậm như vậy.
Hồ San San lại cười thêm một lúc mới dừng lại, rồi trở về trạng thái ban đầu, lúc thì trêu chọc, lúc thì an ủi Hứa Văn Thành.
Lúc bộ phim bước vào những tình tiết gay cấn, trong phòng vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ thi thoảng có tiếng ăn vặt của Hồ San San.
Ninh Khải Triết cúi đầu, ghé sát đến tai của Bảo Bảo, lặng lẽ hôn lên lên vành tay cô.
Hôn xong cậu ngẩng đầu lên như chưa từng xảy ra chuyện gì, sau đó mím môi cười lén lút.
Bảo Bảo nghi ngờ quay đầu qua, thấy nụ cười bên miệng của cậu bèn đưa tay ra chỉ chỉ vào tai cậu.
Ninh Khải Triết lại cúi đầu, nhìn thấy Bảo Bảo gửi một nụ hôn gió cho cậu.
Lồng ngực chấn động, tựa như có thứ gì đó không thể nói được đốt toàn thân cậu nóng hổi.
Đột nhiên một bàn tay bay đến từ bên cạnh, vỗ lên cánh tay của Bảo Bảo.
Chỉ thấy Hồ San San nhìn chăm chú màn hành hạ của tên sát nhân trên màn ảnh, đầu cũng không thèm quay lại.
Nhưng lại nói với Bảo Bảo: “Chú ý ảnh hưởng chút, cộng tuổi lại mới được bao nhiêu chứ.”
Cộng lại?
Bảo Bảo và Ninh Khải Triết nhìn nhau, cộng lại là 30 nhỉ…
Hai cười đều mỉm cười.
Ninh Khải Triết thở dài, trong lòng nghĩ sao mình lại nhỏ như vậy chứ, nếu lớn hơn chút nữa thì tốt rồi.
Thêm một tuổi, không, phải lớn thêm sáu bảy tuổi mới được.
Như thế cậu mới có thể bàn chuyện dựng vợ gả chồng với Bảo Bảo, khụ khụ, hình như hơi ảo tưởng.
Sau khi bộ phim kết thúc, bốn người lại đi ăn tối.
Sau đó thì Ninh Khải Triết đưa Bảo Bảo về nhà, Hồ San San đưa Hứa Văn Thành về nhà.
Kết thúc một ngày hoạt động.
Mấy ngày sau đó, dưới sự nài nỉ của Bảo Bảo, mặc dù không đành lòng nhưng Ninh Khải Triết cũng phải chịu thương chịu khó dạy đánh bóng rổ cho cô.
Duy chỉ hơi khó khăn khi gọi Bảo Bảo dậy mỗi ngày, có lúc vừa gọi là tỉnh, có lúc Bảo Bảo sẽ làm nũng đòi cậu hát mới chịu xuống giường.
Vài ngày sau, Ninh Khải Triết phải về quê ngoại cùng bố mẹ đón tết, phải đến khải giảng mới trở lại.
Ninh Khải Triết lưu luyến Bảo Bảo, nói trong điện thoại hôm trước ngày đi: “Đột nhiên muốn ngày mai khai giảng quá.”
“No no, tớ còn chưa nghỉ đủ những ngày tháng tươi đẹp của kỳ nghỉ đâu.” Bảo Bảo cười.
“Hình như cậu chẳng nhớ tớ gì cả.”
“Boss à, chúng ta mới gặp nhau sáng nay mà!”
“Ai dạy cậu từ boss này hả?”
“Cậu chứ ai.”
“Tớ dạy cậu hồi nào?”
Ninh Khải Triết chớp mắt, ngây người một lát, không ngờ lại bắt đầu suy nghĩ mình thật có nói với Bảo Bảo từ này lúc nào.
“Cậu dạy tớ bằng chứng tích lịch sử lúc trước của cậu ấy.”
“…” Cái danh đầu gấu trường đó là ngoài ý muốn.
Ninh Khải Triết hắng giọng rồi lại nói: “Tớ không làm đầu gấu mấy năm rồi, sau này không được nói từ boss này nữa.”
“Thôi xin, lương thiện mới có một học kỳ.”
“Sau này, sau này không đánh nhau nữa.”
“Thức đêm chơi net thì sao?”
Ninh Khải Triết cắn răng, phải nhịn để vợ không học hư: “Cũng không!”
Bảo Bảo ở đầu dây bên kia cười một tiếng, có chút cáo già: “Ngoan quá.”
“…” Ninh Khải Triết suy ngẫm một lát, “Bẫy tớ hả?”
Giọng nói lạnh đến mức khiến người ta rét lạnh, có sự uy nghiêm không hiểu được.
Bảo Bảo bỗng chốc chịu thua, giọng nói y như cừu non: “Cậu dữ với tớ…”
Ninh Khải Triết nghe thế, thái độ thay đổi 180 độ, giọng nói bỗng trở nên khúm núm.
Bẫy đi bẫy đi, tớ cam tâm tình nguyện.
Kể từ khi Ninh Khải Triết trở về nhà bà ngoại, Bảo Bảo lại khôi phục thói quen bình thường.
Chưa đến 12h trưa thì quyết không dậy.
9 rưỡi sáng hôm nay, điện thoại rung lên bần bật.
Bảo Bảo mơ màng thò tay ra khỏi chiếc chăn ấm áp.
Liếc nhìn điện thoại, mắt thật sự không thích ứng được với ánh sáng màn hình, nhìn không rõ nên cô dứt khoát không nhìn nữa mà nhận cuộc gọi.
“Bảo Bảo! Thằng nhóc thối Hứa Văn Thành tạo phản rồi! Không ngờ cậu ta dám lơ tớ!”
“Ừ…”
“Bà đối xử tốt với cậu ta như vậy, còn mua đồ loli cho cậu ta, còn giúp cậu ta xử lý đám cặn bã, hơn nữa còn sợ cậu ta cô đơn, nghỉ đông này nào cũng ở bên cậu ta, thế mà cậu ta dám nói không quan tâm tớ!”
“Ừ…”
“Cậu ta tưởng cậu ta là ai hả? Trừ mặt tiền xinh đẹp, học giỏi, mềm mỏng ra thì còn có điểm nào xứng đáng để tớ đối tốt với cậu ta như vậy, không ngờ dám để mắt ở trên đầu!”
“Ừ…”
“Cậu ta không muốn để ý bà, bà cũng đếch thèm để ý cậu ta! Tưởng bà không có ai tháp tùng hả! Bảo Bảo cậu mau ra đây, chúng ta đi ăn rồi chơi điện tử!”
“Ừ…”
“Thế tớ cúp đây, cậu nhanh ra đi! Tức chết tớ mất!”
“Ừ…”
Cúp điện thoại, thế giới yên tĩnh trở lại.
Bảo Bảo bỏ điện thoại về lại trên tủ đầu giường, trở người trong chiếc chăn ấm áp, chép chép miệng vô cùng hài lòng rồi lại thiếp đi.
Khoảng nửa tiếng sau, tiếng chuông điện thoại như đòi mạng lại rung lên.
Bảo Bảo lật người, nhíu mày nửa tỉnh nửa mê, có chút tức giận nhận cuộc gọi.
Cô còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã gầm lên: “Bảo Bảo! Cậu có dậy không! Bà sắp nổ tung rồi đây này!”
“Dậy dậy dậy dậy dậy rồi…” Bảo Bảo như xác chết bật dậy, mắt nhắm nghiền, người ngồi thẳng.
“Cậu nhanh lên đi!” Hồ San San như ăn phải thuốc súng cúp máy lần nữa.
Bảo Bảo ngồi cầm điện thoại kêu tút tút khoảng mười mấy phút. Càng ngồi, cảm giác chìm vào giấc ngủ lại càng mãnh liệt.
Cô nhắm mắt, há miệng, hơi thở chậm và đều, khi sắp ngã ngửa ra sau, điện thoại trên tay lại rung lên lần nữa.
Khiến cho Bảo Bảo bay hồn ngồi thẳng dậy, cô cúi đầu nhìn điện thoại.
Lúc này đã tỉnh táo lại được chút ít, có thể nhìn rõ chữ rồi.
Chỉ thấy tin Hồ San San gửi đến trong điện thoại viết rằng:
[Cho cậu 40 phút, nếu vượt quá tớ sẽ đến thẳng nhà cậu bắt người!]
***
Đến quán cafe Hồ San San đã chỉ định, trên bàn đã đặt sẵn hai ly cà phê nóng hổi và hai phần bánh tiramisu.
Bảo Bảo cởi áo ngoài ngồi xuống, cầm ly cafe lên cho ấm tay.
Không đợi cô lên tiếng, Hồ San San đã bắt đầu biểu diễn tiết mục căm phẫn sục sôi một mình.
“Bảo Bảo, cậu không biết đâu, tên ngố đó dám nghi ngờ tớ không lo làm bài tập, suốt ngày chỉ biết chơi game!”
“Tớ nhìn lầm cái tên Hứa Văn Thành này rồi, cho dù cậu ta muốn làm hòa với tớ bây giờ cũng không có khả năng, tuyệt đối không quan tâm cậu ta nữa.”
…
Cái lưỡi của Hồ San San cũng thật trơn tru, phun một tràng oán giận không có dấu chấm nhưng không hề bị líu lưỡi.
Trong lúc đó điện thoại của Bảo Bảo rung lên một hồi, cô cúi đầu xem điện thoại.
Sau khi xem xong tin nhắn, cô gửi một địa chỉ rồi đặt điện thoại qua một bên.
Khoảng 30 phút sau, Hồ San San đã phàn nàn xong.
Uống ngụm cafe cuối cùng, cô ngẩng đầu: “Bảo Bảo, cậu nói đi, có phải tớ quá đáng lắm không?”
Bảo Bảo chống cằm nhìn đầu tóc chất lừ của Hồ San San.
Hôm nay cô ấy còn đeo khuyên tai thủy tinh màu đen, sự đối lập giữa làn da trắng nõn và khuyên tai màu đen càng làm tăng thêm sự chói mắt.
Áo len cổ cao màu đen, tay áo xắn lên trên, trên cổ tay mảnh dẻ là món quà sinh nhật chú Hồ tặng năm ngoái.
Một chiếc đồng hồ đeo tay có dây bạc màu trắng có thể sử dụng như một món đồ sưu tập.
Đôi mắt của San San tựa như màu hổ phách, rất nhạt, nếu chăm chú nhìn một lát, không cẩn thận xuất thần thì sẽ bị cuốn vào đó.
Bảo Bảo nhìn Hồ San San như vậy không nhịn được muốn cười. San San nhà cô thường hay bốc đồng, nhưng rất ít khi phàn nàn.
Hiếm khi thấy như vậy, cô bỗng cảm thấy có chút thú vị.
“Nhìn đủ chưa? Tớ biết tớ đẹp như tiên trên trời, nhưng cậu nhìn bao nhiêu năm như vậy ít nhiều gì cũng miễn dịch rồi chứ nhỉ. Đừng nhìn không tớ thế nữa! Mau nói chuyện cùng tớ đi!”
“Nói gì?”
Bảo Bảo uống một ngụm Capuchino, độ ngọt vừa phải, vẫn là San San hiểu rõ khẩu vị của cô.
“Nói xấu Hứa Văn Thành chứ gì nữa! Tên oắt đó thật vô ơn, tớ tốt với cậu ta như vậy, thế mà cậu ta dám bơ tớ.”
“Nhưng nói cả nửa ngày rồi, cậu vẫn chưa kể cho tớ tại sao cậu ấy bơ cậu?”
“Còn vì gì được nữa? Do cậu ta vô ơn mà!” Hồ San San.
Bảo Bảo cười không nói gì.
Sự phẫn nộ trong lòng Hồ San San vẫn chưa xả ra hết, khi đang muốn nói tiếp thì...
Một giọng nói thanh lạnh vừa ấm ức đột nhiên vang lên bên cạnh.
“Tớ không có vô ơn, tớ chỉ hy vọng cậu đừng đánh nhau nữa...sẽ bị thương.”