Sự xuất hiện của Hứa Văn Thành khiến Hồ San San không khỏi bất ngờ.
Cô nghiêng đầu ngơ ngác đăm đăm nhìn cậu, sững sờ hồi lâu vẫn không thốt lên được câu nào.
Hồ San San chưa từng sợ trời sợ đất giờ đây đột nhiên có chút run sợ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sao cậu ta lại ở đây?
Những lời vừa rồi của cô, bé yêu đã nghe được bao nhiêu rồi?
Không không không, không đúng, cậu ta đã không còn là bé yêu của cô nữa.
Có bé yêu nào lại chắn trước mặt đám người đó chống đối cô khi cô ra tay giúp cậu ta dạy dỗ chứ?
Nghĩ như thế, Hồ San San lại trở nên tức giận, hừ một tiếng thu lại ánh mắt, không nhìn cậu ta nữa.
Bảo Bảo chống má xem hai người đang hờn dỗi kia, cảm thấy cũng khá thích thú.
Cô không giúp ai, cũng chẳng nói câu nào mà chỉ cười nhẹ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Văn Thành cũng đang kìm nén sự tức giận, cảm thấy Hồ San San không để ý tới cậu, có lẽ là ghét cậu, thế nên cứ đứng chứ không dám ngồi xuống.
Hồ San San tỏ vẻ lạnh lùng, tự dưng lại có chút không thể nào lạnh lùng tiếp nữa.
Cô không ngừng ra hiệu cho Bảo Bảo đối diện bằng ánh mắt, nhưng dường như Bảo Bảo hoàn toàn không thấy nhìn thấy.
Sau một hồi, Hồ San San đã biết, cô gái này chính là đang chờ để xem chuyện cười.
Cô trừng mắt, không thèm để ý Bảo Bảo nữa.
Lúc này Bảo Bảo mới phì cười một tiếng, vẫy vẫy tay với Hứa Văn Thành: “Qua đây ngồi đi.”
Hứa Văn Thành nghe thế, ngẩng đầu nhìn Hồ San San, không dám động đậy.
Quả đúng như dự liệu, Bảo Bảo xòe tay với Hồ San San, không hề kiêng kỵ gì nói: “Đấy cậu xem, có nghe tớ đâu.”
Ngẫm nghĩ vẫn là Ninh Khải Triết nhà cô ngoan ngoãn, bảo cậu ấy học thì sẽ học, bảo cậu ấy không đánh nhau thì sẽ không đánh nhau.
Nghĩ thế cô cũng có chút nhớ Khải Triết nhà mình.
Bảo Bảo uống một hớp Capuchino, sau đó khôi phục vẻ chuyện không liên quan gì đến mình.
Cô còn chưa đặt ly xuống, tự dưng cô bị đá một cái dưới gầm bàn, tay rung lên, may thay cafe không đổ ra ngoài.
Bảo Bảo giật mình, trừng mắt oán trách nhìn Hồ San San, có gấu mới rồi nên không cần cô nữa chứ gì.
Rốt cuộc là ai trọng sắc khinh bạn chứ!
Những thứ cần truyền tải trong mắt Bảo Bảo vô cùng rõ ràng.
Nhưng Hồ San San vờ như không thấy, mà chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho cô.
“Hứa Văn Thành qua đây ngồi đi, San San không trách cậu đâu, những lời vừa rồi do cô ấy giận thôi.”
“Ai nói tức giận? Ai nói không trách cậu ta? Cậu ta chẳng thèm xin lỗi mà muốn tớ tha thứ à? Không có cửa nhé!”
Hồ San San bắn liên thanh sau câu nói của Bảo Bảo, lúc nói còn không ngừng liếc mắt nhìn Hứa Văn Thành.
Hứa Văn Thành do dự một lát, nhưng sau cùng vẫn đi qua đó. Lúc phải lựa chọn nên ngồi đâu thì cậu lại do dự.
Bảo Bảo cầm áo ngoài sau lưng bỏ sang bên cạnh, ép cho Hứa Văn Thành chỉ có thể ngồi bên cạnh Hồ San San.
Hứa Văn Thành ngồi xuống, Hồ San San liền quay mặt không nhìn cậu.
“Được rồi, cô ấy khó chịu không muốn nói, cậu có thể nói cho tớ rốt cuộc là chuyện gì không?”
Bảo Bảo đặt hai tay lên bàn, hỏi Hứa Văn Thành giống như một chị gái tri kỷ vậy.
Hồ San San vừa nghe đã không vui, vừa muốn phản bác đã bị Bảo Bảo trừng mắt lườm.
Không thể không nói rằng, có nhiều lúc Bảo Bảo vô cùng quyền thế, đặc biệt là lúc dạy dỗ người khác.
Hứa Văn Thành nhìn Hồ San San bên cạnh, sau đó từ từ kể ra.
Kể xem như cũng rõ ràng, ít nhất không có bất cứ vấn đề nào về logic ngôn ngữ, ngoại trừ đôi lúc có hơi ngập ngừng, chắc là sợ Hồ San San không vui.
Bảo Bảo nghe xong gật đầu, khái quát lại chuyện này ở trong lòng một lát.
Lúc San San đi tìm Hứa Văn Thành vừa khéo đụng phải Tiêu Tử Sắt cũng đi tìm cậu ấy, mong muốn nối lại “tình cũ” với Hứa Văn Thành.
Nguyên nhân là vì bố của Tiêu Tử Sắt không hài lòng với mức lương và phúc lợi của công việc hiện tại, muốn về làm dưới trướng của bố Hứa Văn Thành.
Với cái tính khí của Hồ San San nhà cô, thấy một tên mặt dày vô sỉ như vậy tất nhiên sẽ không nói không rằng xông lên đánh.
Thế nhưng Hứa Văn Thành lại chắn trước mặt Tiêu Tử Sắt, không để cho San San đánh người.
Thậm chí còn ép San San nếu cô còn đánh người thì sẽ không quan tâm cô nữa.
Bảo Bảo chớp mắt, ánh mắt rất đạm mạc, cầm ly lên hốc một ngụm.
Capuchino đã nguội lạnh, mùi vị không còn ngon như trước, nó ngọt đến nỗi cổ họng thắt lại.
“San San, tớ ủng hộ cậu, sau này chúng ta không dẫn cậu ấy đi chơi nữa.”
Bảo Bảo cười híp mắt nhìn Hồ San San.
Hồ San San nghe thế thì sững người, sau đó muốn phản đối.
Nhưng khi cô nghĩ đến Hứa Văn Thành bên cạnh, cục tức lúc sáng làm cô không thể nào phản đối được.
Cô không đồng ý, cũng không từ chối mà chỉ hừ một tiếng rồi quay mặt đi.
“Không đành lòng à?” Bảo Bảo hỏi cô với bộ dạng quái lạ.
Hồ San San nhíu mày, ánh mắt như đang nói: Nha đầu cậu có còn là bạn thân tớ không hả?
Bảo Bảo không thèm để ý cô, quay đầu nhỏ tiếng nói chuyện với Hứa Văn Thành đang cúi đầu thấp đến nỗi sắp đứt tới nơi.
“Còn không mau cầu xin tha mạng? Sau này tuyệt đối không thể tùy tiện nói với chị San của chúng ta câu này, sau này có muốn chơi chung nữa không?”
Dáng vẻ nịnh nọt, lý do cũng rất nịnh hót.
Hồ San San thiếu chút nữa không nhịn cười phì cười, cô lại đá vào mũi giày của Bảo Bảo dưới gầm bàn.
Chính vào lúc này, Hứa Văn Thành hơi xoay người, lí nhí nói: “Xin lỗi...”
“Nhỏ tiếng thế, cậu nói cho muỗi nghe à?” Bảo Bảo nhíu mày, làm bộ làm tịch.
“Cậu được rồi đấy!” Cuối cùng Hồ San San không nhịn được nữa phì cười.
“Xin lỗi cậu, San San, sau này tớ sẽ không nói câu như vậy nữa.”
Hứa Văn Thành thấy sắc mặt của Hồ San San tốt lên, lá gan mới lớn thêm một ít, siết lấy góc áo của cô.
“Ừ...ừ...” Hồ San San có chút xấu hổ đáp.
“Hai vị đều là học sinh cấp ba rồi, các cậu làm như kiểu học sinh tiểu học không bằng?”
Đối mặt với sự trêu chọc của Bảo Bảo, Hồ San San chỉ đáp lại ba chữ: “Tớ thấy vui.”
Còn Hứa Văn Thành lại không nói gì, cậu cúi đầu nở một nụ cười nhẹ tinh khôi.
Bảo Bảo cầm ly giả vờ uống, che đi khóe môi, giấu đi ánh mắt đang nhìn sự tương tác của họ, đặc biệt là lúc nhìn Hứa Văn Thành, ánh mắt đó đã khác với trước kia, nó đã sâu thẳm hơn nhiều.
Nhưng bất kể là Hồ San San hay Hứa Văn Thành đều không nhận ra.
Ba người họ chơi một ngày.
Buổi tối về nhà, Hứa Văn Thành gọi tài xế riêng đến đón bọn họ.
Nhà Hồ San San gần nhất nên là người xuống đầu tiên.
Khi trong xe chỉ còn Bảo Bảo và Hứa Văn Thành, bầu không khí bỗng chốc trở nên im lặng.
Hứa Văn Thành trước giờ không giỏi bắt chuyện, nhưng Bảo Bảo cũng không có ý định phá vỡ sự tĩnh lặng này.
Lúc ngày càng đến gần tiểu khu nhà Bảo Bảo, cô mới mở miệng.
“Tớ có thể hỏi cậu một câu không?”
Giọng của Bảo Bảo rất nhẹ, cô nghiêng đầu nhìn Hứa Văn Thành.
“Câu gì?”
“Nếu bắt cậu chọn giữa San San và Tiêu Tử Sắt, cậu sẽ chọn ai?”
“…” Hứa Văn Thành sững người, cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Bảo Bảo không giục cậu trả lời, chỉ là cẩn thận quan sát sự thay đổi sắc mặt của cậu ấy.
Đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó là cúi đầu im lặng.
Sau cùng nói vô cùng nhỏ: “Hồ San San…”
Nghe đáp án này, trái tim siết chặt của Bảo Bảo mới nhẹ thả lỏng một chút.
Vẫn may là Hồ San San, nếu không thật sự cô không biết làm thế nào nữa.
Nhưng tại cô vẫn có một chút bất an chứ?
…
Sau năm mới, còn hơn mười ngày nữa là nhập học.
Bảo Bảo ngồi trước bàn học, viết nét chữ cuối cùng, bài tập đã làm xong!
Cô vươn người ra sau, ngáp một cái chuẩn bị ra ngoài tìm chút đồ ăn thì điện thoại reo lên.
Bảo Bảo cầm lên xem, là videocall của Ninh Khải Triết.
Tự dưng mặt đỏ ửng, Bảo Bảo xông ngay vào nhà vệ sinh soi gương, rồi lại rửa mặt.
Chưa đến một phút cô đã trở lại phòng, cô hắng giọng vài tiếng rồi mới chấp nhận lời mời.
Thứ đầu tiên xuất hiện trên màn hình là một cây bạch quả.
Đêm khuya thanh vắng, cô có thể nhận ra cây bạch quả là nhờ vào ánh trăng sáng ở chỗ Ninh Khải Triết, hơn nữa cây bạch quả này còn rất quen mắt.
Bảo Bảo ngẫm nghĩ, hình như là bức ảnh chụp phong cảnh trên hộp trang sức Ninh Khải Triết tặng cô.
Một cây bạch quả to lớn, tán cây xum xuê nằm ở góc trái của bức ảnh, còn bên phải là bầu trời lấp lánh ánh sao.
Ban đầu cô tưởng bức ảnh đó là cậu mò đâu đó trên mạng, không ngờ cũng là do cậu ấy chụp.
Một giây sau, khuôn mặt của Ninh Khải Triết mới xuất hiện trên màn hình.
“Bảo Bảo.”
“Ừ.”
“Khụ khụ, cậu xem ở đây có đẹp không?”
“Rất đẹp.”
“Ờm, cậu có cảm thấy nó rất quen mắt không?”
Bảo Bảo khựng lại, nhịn cười trả lời cậu: “Hình như thấy qua rồi.”
“Cậu nghĩ kỹ xem, có trên món quà nào?”
“Ừ, tớ nghĩ xem.” Bảo Bảo giả vờ đăm chiêu suy nghĩ, một lát sau, đột nhiên cô a một tiếng, “Tớ nhớ ra rồi, hộp trang sức đúng không?”
“…Bây giờ cậu đi lấy bức ảnh trên hộp trang sức ra đi, xem xem bên dưới có thứ gì.” Ninh Khải Triết có chút xấu hổ.
“Ừ nè.”
Bảo Bảo đặt điện thoại lên bàn học, sau đó lấy hộp trang sức đến, lấy bức ảnh phong cảnh bên trên ra.
Sau đó cô lại giả vờ ngạc nhiên cấm bức ảnh chụp mình mà cô đã sớm phát hiện, nhìn về camera.
“Cậu chụp lúc nào thế? Tại sao tớ hoàn toàn không biết gì?”
“Những tưởng không có cơ hội cho cậu thấy bức ảnh này, nhưng mà vẫn may…khụ khụ…”
Ho vài tiếng để che đi sự ngại ngùng, vẫn may Bảo Bảo cũng thích cậu.
Ninh Khải Triết nói xong, thấy Bảo Bảo không có phản ứng gì.
Cậu tưởng rằng Bảo Bảo đang xấu hổ, ai ngờ ngẩng đầu lên lại thấy Bảo Bảo trốn sau tấm ảnh cười lén lút.
Sự xấu hổ đông cứng lại, phải mất vài giây cậu mới phản ứng lại được.
“Bảo Bảo!”
“Sao, sao thế?”
Bảo Bảo nhẹ ngẩng đầu lên sau tấm ảnh, cười đến mắt đỏ ửng, nước mắt lưng tròng.
“Cậu đã nhận ra từ sớm rồi hả!” Cậu có chút nghiến răng nghiến lợi.
Nếu như có thể, cậu thật sự muốn qua đó cắn cô bé này.
Hư hỏng quá!
“Tuy biết từ sớm rồi, nhưng tớ vẫn rất cảm động.”
Bảo Bảo chấm nước mắt, nghiêm túc nói.
Ninh Khải Triết nghe thế thì không còn tức giận nữa.
Cậu nhận ra mình đã bị Bảo Bảo nằm lòng rồi, dù cho thế nào cô ấy cũng luôn có cách khiến cậu không đành lòng.
“Gọi video để nói với tớ cái này hả?” Cô đặt tấm ảnh sang một bên.
“Không phải, có thứ muốn cậu xem, đợi chút.”
Bảo Bảo chống cằm đợi, nghe thấy Ninh Khải Triêt ở bên kia hét một tiếng: “Đại Hoàng nằm xuống.”
Sau đó hình như bỏ điện thoại trên đất, Ninh Khải Triết chạy sang một bên không biết làm gì.
Lúc Bảo Bảo đang tò mò thì đột nhiên màn hình lại có thứ gì đó đen vàng.
Cô hú hồn chim én, nhìn kỹ lại mới phát hiện hình như đó là...mũi chó?
Sau đó thứ đen vàng đó động đậy, cứ như là đang đánh hơi, răng nhanh lập tức xuất hiện ngay sau đó.
“Đại Hoàng, không được cắn!” Giọng nói của Ninh Khải Triết vọng đến.
“Ăng...” Tiếng chó rên.
Ngậm răng nanh lại, Bảo Bảo mới hiểu ra.
Ninh Khải Triết không phải bỏ điện thoại trên đất, mà là bỏ lên chân của chú chó.
Chẳng bao lâu, Ninh Khải Triết đã quay lại, cậu cầm điện thoại căn chỉnh góc.
Bảo Bảo nghe thấy tiếng piu piu piu, âm thanh đó chưa kết thúc, một màn sáng chói mắt bỗng xuất hiện sau lưng Ninh Khải Triết.
Đó là pháo hoa, cột sáng bắn ra như suối phun.
Bảy sắc cầu vồng, tỏa ra như một đóa hoa.
“Đẹp quá.” Bảo Bảo cảm thán từ tận đáy lòng.
Ninh Khải Triết nhìn Bảo Bảo trong màn hình, đôi mắt đó dường như cũng đang lóe lên ánh sáng lấp lánh.
Vô cùng bắt mắt, khiến cậu không kìm được muốn nhìn nữa.
“Nếu thích thì lần sau tớ dẫn cậu đến đây chơi, tớ lại đốt cho cậu xem.”
“Được đó...” Bảo Bảo khao khát nhìn từng cột sáng đó.
Hồi nhỏ cũng không phải chưa từng chơi, nhưng nghe lời hứa hẹn của cậu ấy dường như có chỗ nào đó không giống.
Cảnh tượng càng mong đời, càng khao khát thì càng muốn nhanh chóng thực hiện.
Ninh Khải Triết nghe đáp án của Bảo Bảo xong thì nụ cười không thể nào chế ngự được nữa.
Cậu đã muốn dẫn Bảo Bảo đến thăm bà ngoại từ lâu rồi.
Cậu cảm thấy bà nhất định sẽ thích Bảo Bảo, cô ấy đáng yêu như vậy mà.
Còn có Đại Hoàng, nó ngoan thế, Bảo Bảo cũng nhất định rất thích.