“Đệch, Hồng Thế, không ngờ cậu có thể hỏi được câu này.”
Cao Dục không dám tin, đẩy Hồng Thế một cái.
“Còn chẳng phải để khuấy động không khí cho các cậu à.” Hồng Thế đẩy lại, sau đó nhìn Hồ San San, “Không để bụng chứ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chơi thì có gì phải để bụng chứ, đã chơi là tới bến.”
Hồ San San khoanh chân, hào sảng nói: “Nhưng mà thực sự tớ chưa từng thích ai, câu hỏi này của cậu xem như hỏi vô ích rồi.”
Vừa có đáp án, Cao Dục liền xì một tiếng.
Hồng Thế cúi đầu cười, đẩy Cao Dục, thúc giục cậu ấy.
Cao Dục hà hơi vào hai tay: “Tớ đến đây.”
Chiếc bút xoay vòng rồi dừng lại.
Lần này đầu bút chỉ vào Bác Tân Bạch, đuôi bút chỉ vào Ninh Khải Triết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngón tay Ninh Khải Triết gõ trên sàn, cười xảo trá nhìn Bác Tân Bạch.
“Nào, cậu có cần chọn nói thật hay là thử thách không.”
Bác Tân Bạch đẩy kính, đắn đo một lúc: “Thử thách.”
“Ý, xem ra cậu ta có bí mật.” Cao Dục vui vẻ chỉ về Bác Tân Bạch.
Hồng Thế đánh sau đầu cậu ấy: “Yên lặng đi.”
Cao Dục nhăn mặt, ấm ức mãi không thôi.
Vào lúc này, Ninh Khải Triết chống hai tay lên đầu gối, sờ cằm lên tiếng.
“Thế này đi, tớ cũng không làm khó cậu. Trong đám con trai đang ngồi ở đây, ngoại trừ tớ ra, cậu chọn đại một người rồi hôn một cái.”
“...” Bác Tân Bạch.
“...” Năm chàng trai còn lại.
“Vãi chưởng tên nhãi này.”
Cao Dục cởi giày ném về phía Ninh Khải Triết.
Ninh Khải Triết tiện tay đón lấy, rồi lại ném trở về.
Hồng Thế ở bên cạnh vỗ vai cậu: “Cậu gây chuyện đấy hả.”
“Không phải nói có chơi có chịu à.” Cười chế giễu.
Chu An Chí lo lắng muốn nhích qua một bên.
Bác Tân Bạch nhìn Ninh Khải Triết cười lạnh một cái, vươn tay tóm lấy Chu An Chí.
“Tân Bạch à, cậu bình tĩnh chút, chúng ta là tình bạn thuần khiết…”
Chu An Chí còn chưa nói xong, Bác Tân Bạch hôn xong là thả ra, cả quá trình chưa đến một giây.
Chu An Chí cảm thấy kì lạ, hình như không cảm giác mình được hôn, nhưng vẫn cảm thấy quái lạ.
“Tân Bạch, cậu gian lận, tớ nhìn thấy hết rồi, cậu hôn ngón tay của cậu.”
Ninh Khải Triết chỉ qua đó, không vừa lòng thì không buông tha.
Bảo Bảo cân nhắc tình hình một chút, lặng lẽ kéo góc áo cậu: “Tạm tạm là được rồi.”
“Vậy thì thôi.” Cậu nói rất hào phóng, “Cục cưng nhà tớ bỏ qua cho các cậu rồi.”
“Má thần linh ơi.” Nhiều âm thanh đồng thời vang lên.
Đủ thứ lung tung bay thẳng về Ninh Khải Triết.
Bảo Bảo bận cười, trốn về phía Hồ San San, sợ bị ảnh hưởng.
Vòng phong thủy tiếp tục xoay chuyển, sau khi Chu An Chí quay bút xong.
Đầu bút chỉ vào Ninh Khải Triết, còn đuôi bút lại chỉ vào Bác Tân Bạch.
Ninh Khải Triết khụ vài tiếng, chuẩn bị đứng dậy: “Tớ đi vệ sinh, các cậu cứ chơi tiếp đi.”
Cao Dục phản ứng vô cùng nhanh, lập tức đứng dậy ấn Ninh Khải Triết ngồi xuống.
Chu An Chí cũng phản ứng rất nhanh, chạy đến ấn bên vai khác của Ninh Khải Triết.
“Tân Bạch, ra câu hỏi chỉnh đốn lại thằng nhóc thúi này đi.” Chu An Chí.
“Thả tay ra đi, tớ nhịn không được nữa rồi, phải đi vệ sinh.” Ninh Khải Triết.
“Bớt dọa người ta đi, ngoan ngoãn ngồi đó chờ đi.” Cao Dục.
Ninh Khải Triết quay đầu: “Kiểu ăn nói đến từ cổ đại của cậu sao giống nha dịch trong phim điện ảnh thế.”
“Thế này đi, tớ cũng không làm khó cậu.” Đột nhiên Bác Tân Bạch mở miệng.
“Ninh Khải Triết, câu này sao nghe quen thế nhỉ.”
“Cậu trang điểm, chụp ảnh lại rồi đăng vòng bạn bè cho bọn tớ.”
“…” Ninh Khải Triết.
Cậu bắt đầu liều mạng vùng vẫy: “Bỏ ông ra, ông phải đi vệ sinh, cái đám lưu manh này.”
“Cậu bình tĩnh đi.” Chu An Chí sống chết ấn chặt cậu.
“Im miệng.” Cao Dục suýt nữa không đè ép lại được, đang định dùng cả tay lẫn chân ôm cậu.
Tự dưng Trương Chí Thần lên tiếng: “Nhưng mà hình như chúng ta không có đồ trang điểm.”
Cậu nhìn Bảo Bảo, Bảo Bảo mím môi nhịn cười, lắc đầu.
Cậu lại nhìn về Hồ San San, Hồ San San xòe tay nhún vai.
Cậu tiếp tục nhìn về Hứa Văn Thành: “V”
Hồ San San đánh vào bụng cậu: “Cậu ấy càng không thể có, OK.”
Ninh Khải Triết không vùng vẫy nữa, cậu bắt đầu cười.
Nhưng cười chưa được bao lâu, Hồng Thế chợt lên tiếng: “Hình như có mấy app chụp ảnh, có thể chọn mặt trang điểm trực tiếp.”
“…” Ninh Khải Triết cười không ra nữa.
“Tớ biết, trong điện thoại tớ có.” Hồ San San xung phong lấy điện thoại ra.
Lúc Ninh Khải Triết còn muốn vùng vẫy nữa thì đã muộn.
Cao Dục và Chu An Chí giữ chặt một bên đầu của cậu.
Tách tách, Ninh Khải Triết chưa kịp nhắm mắt, Hồ San San đã nhanh nhảu chụp xong.
Sau đó đám người vây quanh Hồ San San, mỗi người mỗi ý chọn lớp makeup cho Ninh Khải Triết.
Ninh Khải Triết muốn chen vào cướp điện thoại, nhưng lại bị họ đuổi ra.
Bảo Bảo ngồi bên cười, không dám giúp lựa chọn, cũng không thể an ủi cậu.
Khi Hồ San San trưng cầu ý kiến nhiều phía xong, cuối cùng đã chỉnh xong ảnh, gửi thẳng vào nhóm.
Đến Ninh Khải Triết cũng nhận được.
Trương Chí Thần vô cùng thành thật nói: “Khải Triết, không ngờ cậu makeup tông hoa đào cũng xinh đấy chứ”
Ninh Khải Triết không trả lời, ánh mắt liếc qua như mũi tên tẩm độc.
Trương Chí Thần run rẩy, ôm chặt lấy cơ thể béo ú của mình, thụt lại sau người chị San.
Cả đám người phát tán ảnh đi một cách không hề kiêng kỵ trong ánh mắt hung tợn của Ninh Khải Triết.
Caption của Cao Dục: Lại quen biết một đại mỹ nữ chớp mắt ngại ngùng.
Caption của Hồng Thế: Tưởng rằng người anh em là người đàn ông không cong, ai mà ngờ…
Caption của Bác Tân Bạch: Thiện ác có báo, thiên đạo luân hồi.
Caption của Chu An Chí: Nữ thần tân nhiệm của lớp 10A2 chúng ta, vỗ tay vỗ tay.
Caption của Hồ San San: Chậc chậc, thì ra cục cưng nhà mình không phải thu phục được mỹ nam, mà là thu được mỹ nữ.
Bảo Bảo không đăng mà chỉ nhìn một chuỗi thông báo mới trên vòng bạn bè, cười không nhặt được mồm.
Cô ngồi bên cạnh Ninh Khải Triết: “Thật ra thì đúng là rất đẹp.”
“Không được cười.” Ninh Khải Triết lập tức quay đầu, nghiến răng với cô.
Cậu quay lại, thấy từng thông báo mới khắp màn hình trong vòng bạn bè.
Ninh Khải Triết cắn chặt răng nói: “Tiếp tục.”
Sau một vòng quay tàn ác, bút lại rơi vào tay Hồng Thế.
Xoay xoay xoay, rồi dừng lại, đầu bút chỉ vào Hứa Văn Thành, đuôi bút vẫn là Hồng Thế.
“Hồng Thế, có phải cậu gian lận không, sao lần nào quay đuôi bút cũng chỉ về cậu thế.” Biểu cảm của Cao Dục ngồi bên cạnh hoài nghi vô cùng.
Hồng Thế nhíu mày quay đầu liếc nhìn cậu: “Cậu làm đi.”
Cao Dục cười gượng: “Không không, cậu làm đi.”
Hồng Thế thu lại ánh mắt nhìn về Hứa Văn Thành.
Cao Dục sáp lại gần tai Hồng Thế, chuẩn bị vạch ra âm kế sách cho cậu.
Thế nhưng Hứa Văn Thành trực tiếp mở miệng: “Tớ chọn thử thách.”
Hai mắt cậu trong veo nhìn Hồng Thế, nụ cười nhàn nhạt điềm tĩnh mà tươi đẹp.
Khiến cho người ta không nhịn được tiếc nuối, tại sao đây không phải là một cô gái.
Nếu như là con gái thì tốt biết bao, xinh đẹp rạng ngời, lay động tâm can, đi đến đâu cũng là nữ thần.
Hồng Thế kinh ngạc, sau đó gật đầu.
Ngẫm nghĩ, cậu nói: “Được thôi, trong những người ở đây, ngoại trừ tớ, cậu chọn một người hôn đi.”
“HỒNG THẾ.” Cao Dục nghe vậy liền đánh cậu một cái, “Cậu học hư Ninh Khải Triết rồi.”
“Này này này, nói kiểu gì thế, ai học hư ai hả, nếu có học hư cũng là học cậu mới hư đó.” Ninh Khải Triết lập tức phản bác.
Mục tiêu của Cao Dục di chuyển, quay sang nổi giận với Ninh Khải Triết.
Hồng Thế tự động chặn tiếng ồn bên cạnh lại, cậu ngồi thư thái đợi Hứa Văn Thành đưa ra quyết định.
Nụ cười của Hứa Văn Thành thu lại, cậu nhìn tất cả mọi người ngồi thành vòng một cách khó xử.
Ánh mắt của mỗi một người bị cậu nhìn đều lảng tránh, trong lòng thấy quái lạ.
Ngoại hình của Hứa Văn Thành quả thật rất giống con gái, nhưng cậu là một chàng trai chân chính.
Nếu như là con gái, chắc bọn họ đã vô cùng mong đợi rồi, nhưng một thằng con trai sờ sờ như vậy…
Aaa, tâm trạng phức tạp quá đi.
Lúc ánh mắt của Hứa Văn Thành chuyển đến Bảo Bảo.
Ninh Khải Triết cứng người, lập tức bỏ qua thỏa thuận ôm Bảo Bảo vào lòng.
“Hình như cậu vi phạm thỏa thuận rồi nhé.” Bảo Bảo ngẩng đầu nhỏ tiếng nói.
Ninh Khải Triết không hề chần chừ: “Cậu phạt tớ đi.”
Bảo Bảo cúi đầu cười, không nói phạt thế nào.
Tầm mắt của Hứa Văn Thành lại di chuyển, lướt qua tên mập Trương Chí Thần.
Mập mạp cảm thấy dáng vẻ khó xử của cậu ấy thật đáng thương, rồi nhớ lại Chúa V mà cậu một thời yêu nồng nhiệt.
Cậu cúi đầu cắn răng, quyết định hy sinh khuôn mặt nhỏ bé này cho cựu nữ thần.
Trương Chí Thần ngẩng đầu, đang nói lên tiếng.
Thì giọng nói yếu ớt của Hứa Văn Thành vang lên: “San San.”
“…” Trương Chí Thần.
Hả…chị San.
Mập mạp trợn tròn mắt.
“Đến đi.” Hồ San San cười.
Cô nghĩ thơm má thôi thì có gì to tát.
Cô nhích lại gần Hứa Văn Thành, đưa mặt qua.
Hứa Văn Thành cử động, dường như có chút rụt rè không dám.
Hồ San San đợi một hồi, chê cậu lề mề quá nên bèn đưa tay tóm lấy vạt áo trước của cậu, kéo cậu qua.
“Đừng sợ.”
Âm cuối dừng lại ngắn ngủi.
Hai mắt Hồ San San nhìn thẳng, đầu óc trống không nhìn gương mặt gần ngay trong gang tấc.
Vốn cô muốn kéo cậu, để cậu hôn lên má mình nhanh một chút.
Nhưng ai ngờ cô dùng sức quá mạnh, cô đánh giá quá cao dây thần kinh vận động của bé yêu.
Hứa Văn Thành mất thăng bằng, cả người nghiêng ngả lướt qua gò má cô mà trực tiếp hôn lên trên môi.
Cả phòng nhất thời đóng băng.
Tất cả mọi người đồng loạt nín thở.
Lỗi lầm xảy ra cũng thật khéo.
Khiến mọi người không thể lường trước được.
Người phản ứng lại đầu tiên chính là Hứa Văn Thành, cậu nhanh chóng bật dậy, cúi đầu, cả người cứng ngắc. Hai bên má ửng hồng, làn đến tận cổ vẫn chưa dừng, dái tai cũng đỏ như ớt.
Hàng mi cậu run rẩy, cứ như cánh bướm bị thương. Ánh nước lưu chuyển dưới hàng mi ấy, lại giống như nước mùa xuân nhiễu loạn.
Hồ San San chấn động, chớp chớp mắt.
Đầu tiên cô nhìn Hứa Văn Thành.
Thấy dáng vẻ lúng túng hoảng sợ của Hứa Văn Thành, điều đầu tiên hiện lên trong đầu lại là áy náy.
“Bé yêu, xin lỗi nha, tớ không ngờ.”
Ôi mẹ ơi, chắc đây không phải nụ hôn đầu của cậu ấy chứ.
Thế là bị cô cướp đi một cách cẩu thả thế ư, cô thật là khốn nạn mà.
Hứa Văn Thành mím môi lắc đầu, cậu nghiêng đầu hơi ngước mắt lên.
Đôi mắt ngấn nước nhìn cô, nói một cách nhẹ nhàng mềm yếu: “Không sao.”
Trong khoảnh khắc nhìn nhau đó, đột nhiên Hồ San San như bị quỷ ám.
Đôi mắt nhìn Hứa Văn Thành hồi lâu không định thận lại được.
Cho đến lúc Hứa Văn Thành lại cúi đầu xuống, cô mới đỏ mặt, ho vài tiếng rồi mới thu lại ánh mắt.
“Túc tiệp túc tiệp nào.” Khí thế không còn hăng như trước.
Miệng Trương Chí Thần vẫn chưa khép lại được, cậu khom người, muốn xem xem có phải chị San nhà cậu đỏ mặt rồi hay không.
Đều tại cái phòng này không đủ sáng, lại nhiều người ngồi, bóng người này chồng lên bóng người kia, sắc mặt của người ta càng thêm phần khó nhìn.
Hồ San San không chú ý đến mập mạp đang nhìn cô.
Cô nhíu mày, ôm má, ánh mắt ngây dại nhìn chiếc bút vòng này đến vòng khác trên mặt đất.
Sau khi trò chơi kết thúc, mọi người đều mệt lả.
Tắt đèn, hầu như vừa đặt đầu xuống đã ngủ.
Tiếng ếch nhái gọi nhau thật vui tai, thi thoảng có một trận gió thổi qua làm lá cây đung đưa, giống như là đang đáp lại.
Tiếng hô hấp trong phòng dần trở nên đều đặn, lúc thì lên cao, lúc thì xuống thấp, giống như nhiều đoạn điệp khúc.
Chợt Ninh Khải Triết mở to mắt, cẩn thận bỏ cái chân béo ú của Trương Chí Thần ra.
Cậu rón rén bò dậy, cong eo đi đến bên Bảo Bảo, nhỏ tiếng lay cô dậy.
Bảo Bảo mở mắt, hàm chứa ý cười rạng rỡ.
Ninh Khải Triết vẫy tay, ra hiệu cho cô dậy.
Cậu nắm tay Bảo Bảo cẩn thận xuyên qua những người ngủ dưới đất.
Mở cửa rồi bước ra ngoài, rồi lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đi ra bên ngoài, bọn họ mới dám thở mạnh.
Bảo Bảo nghiêng đầu hỏi cậu: “Cậu dẫn tớ đi đâu.”
Ngay từ khi chơi nói thật hay thách thức.
Ninh Khải Triết đã thì thầm nói cô tối nay đừng ngủ.
Cậu sẽ dẫn cô đến một nơi.
Nhưng đi đâu thì cậu ấy không nói cho cô.
“Đi với tớ.” Cậu cúi đầu cười.
Sau lưng là ánh trăng sáng vằng vặc, bầu trời đêm không đáng sợ chút nào.
Rất ấm áp, rất an toàn, đặc biệt là lúc có nụ cười của cậu ấy.
Bảo Bảo nói: “Được thôi.”
Ninh Khải Triết cầm điện thoại, bật đèn pin rồi dẫn cô đi.
Bọn họ đi khoảng hơn mười phút và dừng lại ở trước một cái cây.
Tán cây rậm rạp, thân cây thẳng tắp, lặng lẽ đứng sừng sững như một người bảo
vệ.
“Đây là cây bạch quả đó ư?” Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn.
“Uhm.” Ninh Khải Triết gật đầu, “Trước kia bà nói với tớ, cái cây này đã thành tinh, hồi còn nhỏ tớ tin, sau đó không tin nữa, còn bây giờ lại tin rồi.”
Bảo Bảo thấy xoắn não vì câu nói của cậu, không kìm được nghiêng đầu nhìn cậu.
“Điều ước sinh nhật của tớ hôm nay là muốn để cậu ước.” Chợt Ninh Khải Triết cúi đầu.
Bảo Bảo nghe thế càng kinh ngạc hơn: “Tại sao cậu lại cho tớ điều ước sinh nhật của cậu?”
“Tặng cậu một điều ước.” Ninh Khải Triết ôm lấy bờ vai Bảo Bảo, “Tớ cho cậu biết, cây bạch quả này linh lắm, điều ước sinh nhật năm ngoái của tớ sắp thành hiện thực rồi.”
“Năm ngoái cậu ước gì vậy?” Bảo Bảo hỏi.
Ninh Khải Triết nhìn cô một hồi, đột nhiên kéo cô ngồi xuống trước cái cây, đưa điện thoại chiếu sáng cho cô.
Bảo Bảo ngồi xổm trước mặt cậu, một tay rũ trên đầu gối, một tay cầm điện thoại chiếu sáng cho cậu.
Cô thấy cậu tìm một hòn đá mỏng dài, bắt đầu đào hố trước mặt cô.
“Cậu đang làm gì thế?”
“Tìm ước nguyện năm ngoái ra cho cậu xem.”
Ninh Khải Triết cắm đầu đào, cậu đào ra một cái hố, nhưng trống không.
Cậu lại nhích sang bên cạnh, tiếp tục đào nhưng vẫn trống không.
Sau một hồi, trong cái hố tối tăm vẫn chẳng có gì.
Bảo Bảo nhìn cậu đào một cách ngốc nghếch hết lần này đến lần khác.
Cậu đã đào năm sáu cái hố trước cây bạch quả, nhưng vẫn không thể đào ra thứ gì.
Bảo Bảo muốn cười: “Lúc cậu chôn đồ không làm kí hiệu sao?”
Ninh Khải Triết ngẩng đầu, cười gượng: “Quên mất.”
Cậu cũng không ngờ điều ước lại được thực hiện sớm như vậy.
Hơn nữa mới chỉ một năm, không lý nào cậu lại không tìm được vị trí.
Ninh Khải Triết không cam tâm, cậu tiếp tục hăng hái chiến đấu, cho đến khi đào tới tận chân Bảo Bảo: “Nào, nhích chân một tí.”
Bảo Bảo cười nhích ra sau, nhường lại chỗ trống.
Ninh Khải Triết cầm hòn đá bắt đầu đào.