Đứa Bé Xui Xẻo

Nửa miếng bánh hoa mai còn nằm trong tay, Bành Thạch Nhai suýt nữa bóp nát miếng bánh đó, y khó xử, rối rắm, y tự biết không nên giấu, không nên lại giấu diếm như lần trước, không nên mang họa đến cho người khác, dù bị ghét cũng được, bị hận cũng được, dù sao sau này cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.

Bành Thạch Nhai hít sâu một hơi, đã hạ quyết tâm, nhưng cúi đầu rồi lại do dự, ít nhất... ít nhất phải ăn xong miếng bánh này đã. Y chớp chớp mắt, nhét miếng bánh kia vào trong miệng, thật không may là, miếng bánh đó nhìn không to lắm nhưng nhét vào miệng là chật cứng miệng, khiến y suýt không ngậm được miệng vào nữa chứ đừng nói là mở miệng nói chuyện.

Bành Thạch Nhai gian nan che miệng mũi lại, Nhan Thủy Minh hơi nhíu mày, nói: "Ngươi nói cái gì ta cũng không sợ hãi." Hắn tạm dừng một lát, chỉ nghe được tiếng "Ừm" rất nhỏ của Bành Thạch Nhai, hắn nghĩ ngợi rồi nhắc nhở: "Là con thỏ tinh cũng được, Thiên Sát Cô Tinh cũng được, chẳng sao cả."

Bành Thạch Nhai còn ngậm miếng bánh kia, nghe nửa câu đầu đã tìm từ để giải thích, nghe hết nửa câu sau lại cứng đờ người, y ngạc nhiên nhìn về phía Nhan Thủy Minh, trong miệng hàm hồ không rõ, trong mắt kinh ngạc rất rõ ràng: "Huynh, huynh biết rồi?!"

"Đúng là con thỏ thành tinh thật?"

Vẻ mặt Nhan Thủy Minh nhẹ nhàng như đang nói một câu vui đùa, nhưng Bành Thạch Nhai hiểu được ý tứ trong câu nói đó, nhất thời không biết phải nói gì, y cạy cạy đầu ngón tay lẩm bẩm: "Huynh không sợ sao?"

"Sơ cái gì? Sợ ngươi là con thỏ tinh đến hút tinh khí của ta? Hay là sợ ngươi là sao Thiên Sát Cô Tinh đến khắc ta?"

"Không có con thỏ tinh..." – Bành Thạch Nhai tự giác cam chịu vế sau.


"Vậy tại sao ngươi lại tin có chuyện Thiên Sát Cô Tinh chuyển thế?" – Nhan Thủy Minh hỏi: "Ngươi tin cái này?"

Bành Thạch Nhai cứng họng: "Bọn họ đều tin."

Nhan Thủy Minh dựa vào lưng ghế, cong khóe miệng cười: "Ta không tin."

Điệu cười sang sảng ấm áp, Bành Thạch Nhai nhìn ngây người, khi Nhan Thủy Minh không cười là cây tùng trầm tĩnh giữa rừng sâu, khi cười lên lại như cơn gió xuân thong dong khiến y không rời nổi mắt. Bành Thạch Nhai vô thức nhìn chằm chằm người trước mặt, trên má hơi phiếm hồng: "Không tin cũng phải tin, là sự thật."

"Sao ngươi biết là thật?"

"Là thật, họ, bọn họ..."

Nhan Thủy Minh kiên nhẫn lắng nghe, Bành Thạch Nhai khẽ cắn môi, hai bàn tay dưới bàn lặng lẽ nắm chặt: "Bọn họ đều không còn nữa, rất chuẩn."

"Vậy sao? Nhưng ta không hiểu, rốt cuộc có liên quan gì đến ngươi?" - Nhan Thủy Minh nghiêm túc đặt câu hỏi.

Bành Thạch Nhai thoáng chốc sửng sốt, chưa từng có người hỏi y, những chuyện đó có liên quan gì đến y, Bành Thạch Nhai nghi hoặc chớp mắt, "Cái gì?"

Nhan Thủy Minh hỏi: "Là ngươi đẩy người ta xuống nước, hay là bỏ thuốc độc? Hay là nguồn cơn cái gì liên quan đến ngươi."

Bành Thạch Nhai lắc đầu: "Không phải."

"Đúng vậy, không phải, phụ thân ngươi là người tốt, mùa đông tự nguyện nhảy xuống hồ cứu người, người bạn kia của ngươi từ nhỏ đã nhiễm bệnh hiểm nghèo, chỉ có mình ngươi nguyện ý chơi cùng hắn, nhưng cuối cùng bọn họ lại đổ hết bất hạnh lên đầu ngươi?"

Một lúc lâu sau Bành Thạch Nhai vẫn không nói gì, cảm xúc không hề tốt.

Nhan Thủy Minh không chạm vào nỗi đau của y, đứng lên đi đến trước mặt y, cười nói: "Sinh lão bệnh tử, thế gian này có biết bao nhiêu việc ngoài ý muốn, đừng ôm hết những trách nhiệm không thuộc về mình."


Bàn tay đang định an ủi chưa kịp chạm vào, Bành Thạch Nhai đã đứng phắt dậy lùi về chỗ thân cây, hai hàng lông mi run lên, cố chấp nói: "Không phải, không phải như vậy. Tóm lại, là bởi vì ta." - Bành Thạch Nhai chắp tay sau lưng, mười ngõn tay run rẩy nắm chặt: "Đại sư nói, người có ngũ hành cực kém sẽ gây ra tai họa tà ác, sẽ... sẽ trở nên xấu xa, khắc chết cha mẹ người thân, ai đến gần cũng gặp xui xẻo, không có bạn bè, sẽ cô độc cả đời."

Nhan Thủy Minh không nhiều lời, suy nghĩ đã ăn sâu bén rễ này không phải chỉ cần nói suông là khuyên nhủ được, hắn bước chậm đến, đột nhiên tóm lấy bàn tay đang giấu sau lưng của Bành Thạch Nhai: "Phải không? Để ta thử xem."

Bành Thạch Nhai hoảng sợ mở to hai mắt, ngón tay bất an tránh né, nhưng có cố gắng thế nào cũng chỉ có thể dựa sát vào thân cây, Bành Thạch Nhai nóng nảy: "Không được! Chuyện này sao có thể thử được! Không được thử!"

Nhan Thủy Minh càng đến gần hơn, tay hắn chuyển từ nắm mu bàn tay đến sờ lên lòng bàn tay y, nắm lấy năm ngón tay lộn xộn của y, lại bất ngờ sờ được một tầng kén ở lòng bàn tay và hổ khẩu của y, hai bàn tay này hoàn toàn không phù hợp với gương mặt mới mười bảy của y. Nhan Thủy Minh tò mò nhéo nhéo vuốt ve bàn tay không lớn lắm, phát hiện không ngờ cảm xúc khi nắm lấy bàn tay đầy vết chai này khi cũng không tệ lắm, trái ngược với những bàn tay non mịn khác, một khi đã nắm lên sẽ khó mà buông được.

Nhan Thủy Minh rất kiên quyết: "Có phải hay không, thử thì biết.'

Lòng bàn tay bị xoa ngứa ngứa, ngón tay nối liền với tim, cả nửa cánh tay đều tê dại, Bành Thạch Nhai cứng đờ người, không dám cử động, ngực trái lại nhảy lên thình thịch không ngừng, cảm xúc ấm áp vì được chạm vào khiến y quyến luyến, huống hồ Nhan Thủy Minh còn cười dịu dàng ngay trước mắt: "Ngươi không tin ta sao?"

Ý chí vững chắc của Bành Thạch Nhai dần sụp đổ, y do dự mãi, dùng lý trí níu kéo: "Thực sự sẽ có việc đấy."

Không kiên định chút nào. Nhan Thủy Minh liếc một cái là thấy rõ, trong mắt Bành Thạc Nhai mênh mông sương mù, viết rõ từ chối, lại còn ẩn giấu một chút chờ mong, đại khái là kiểu do dự "Khuyên thêm một chút, thêm một chút nữa thôi ta sẽ nghe huynh."

Nhu nhược đáng thương, sinh động đáng yêu.


Trên đỉnh núi là màu hồng nhạt của ráng chiều, một cơn gió thổi tới làn cành lá kêu xào xạc, vài chiếc lá khô rụng xuống, một chiếc lá rơi bên tóc mai Bành Thạch Nhai, Nhan Thủy Minh thổi nhẹ, chiếc lá đó trượt qua bên mặt y rơi xuống vai, Bành Thạch Nhai lại bị hơi thở của hắn làm run run, y nghiêng đầu nhìn hắn, trước mắt đột nhiên bị chặn lại tầm mắt.

Nhan Thủy Minh cong môi nhìn về phía y, ghé sát vào, hơi nghiêng đầu chạm nhẹ môi lên đôi môi hơi hé mở của Bành Thạch Nhai.

Không khác trong tưởng tượng là bao, đôi môi kia đúng là mềm thật, bởi vì vừa ăn bánh hoa mai nên còn có vị ngọt ngọt. Nhan Thủy Minh chỉ định chạm nhẹ một cái rồi thôi, ai ngờ hắn nếm được mùi ngon, không hề khách sáo cắn nhẹ môi dưới của y nếm lại một lần nữa.

Môi răng thân mật quấn quýt, hơi cọ vào nhau, nóng bỏng, hơi thở ập vào thổi bay người nào đó đang ngơ ngẩn, vừa rồi hắn nói gì y cũng không nhớ được nữa, chỉ biết đứng ngơ ngác ở đó mặc người chiếm đoạt. Đợi cho hơi thở kia đi xa, Bành Thạch Nhai vẫn chưa hoàn hồn, thở đều đều, mắt quên chớp, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn vào khóe miệng đầy ý cười của Nhan Thủy Minh, phản ứng đầu tiên của y là liếm liếm cánh môi vắng vẻ, nếm thử dư vị còn sót lại.

Nhan Thủy Minh bị phản ứng ngoài dự đoán này đánh trúng tim, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm, nhưng hắn cũng vì vậy mà thấy hài lòng. Hắn buông bàn tay đang kiềm chế người kia ra, tiện tay nhặt chiếc lá rụng bên vai y.

Bành Thạch Nhai chậm rãi thở một hơi dài, cổ họng run run: "Làm, làm, làm gì vậy..."

Lại thấy người trước mắt cười dịu dàng: "Có lẽ, ta cũng thấy sắc nảy lòng tham."

Tác giả: À hú! (o゚v゚)ノ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận