Nhan Thủy Minh nghe tiểu nha đầu nói hết những gì nghe ngóng được xong, trong lòng không thoải mái, ăn cơm cũng thấy nhạt nhẽo. Hắn kê chiếc bàn nhỏ dưới gốc cây, chuẩn bị trà bánh đợi người tới. Bành Thạch Nhai lại chần chờ đến khi mặt trời sắp lặn mới khoan thai đến muộn, Nhan Thủy Minh ngồi đợi dưới gốc cây cả buổi chiều, suýt nữa phất áo tự đi tìm người.
Cuối cùng nhìn thấy y từ phía xa xa.
Người đến rồi, lại đứng lại, định quay người đi.
Nhan Thủy Minh vẫy vẫy tay với y, Bành Thạch Nhai do dự một lúc lâu vẫn đứng yên tại chỗ, cách hắn hơn hai mét, há miệng mấy lần mới hạ quyết tâm nói: "Không lấy đai lưng cũng được, ta... Sau này không đến nữa."
Có lẽ Bành Thạch Nhai về nhà đã suy nghĩ rất lâu, bây giờ nhìn y có vẻ bình tĩnh hơn một chút, tâm tư nhảy nhót biến đổi xoành xoạch và ánh mắt đã được giấu kỹ rồi. Bên hông y đeo chiếc đai lưng màu xanh đen.
Nhan Thủy Minh như không nghe được, hắn cầm lấy chén trà giữa bàn, ra hiệu cho Bành Thạch Nhai ngồi xuống: "Lại đây nếm thử, là điểm tâm lần trước ta khen ngon."
Bành Thạch Nhai hơi ngốc ngốc: "Hả? Không phải, ta muốn nói..."
Nhan Thủy Minh ngước mắt lên, nhẹ giọng nói: "Bành Thạch Nhai, không vào sân, ngồi đây uống ly trà cùng ta được chứ?"
Bành Thạch Nhai dù sao cũng không bằng Nhan Thủy Minh, y cố gắng duy trì trấn định bị nhiễu loạn trong nháy mắt, đôi mắt vô thức liếc loạn lên, miệng mím chặt, không biết rốt cục nên đi đâu.
Rõ ràng y nên đi, nhưng lại không nhịn được ở lại.
Nhan Thủy Minh ra vẻ bừng tỉnh: "Tính ra cái cây này ở địa bàn của người, ta không được ngồi ở đây?"
Bành Thạch Nhai vội vàng lắc đầu: "Không phải, không phải cây của ta, đương nhiên là huynh được ngồi.'
Nhan Thủy Minh đứng lên, đi qua: "Vậy còn ngươi, bình thường đều ngồi trên này, tại sao hôm nay không muốn đến gần." – Hắn nghĩ ngợi rồi nói: "Chẳng lẽ đã chán ta rồi?"
Bành Thạch Nhai sửng sốt, sao huynh ấy lại nghĩ như thế. Cánh môi đang hé mở mím chặt lại, rồi lại mím một lần chật chặt, y giải thích: "Sao có thể..."
"Vậy ngươi lại đây." – Nhan Thủy Minh đã đến gần, nhân lúc y chưa chạy đi hắn nắm lấy cổ tay y, lòng bàn tay chạm vào da thịt ấm áp, chạm được mạch đập đang nhảy lên, rõ ràng là thiếu niên đang tuổi thanh xuân, lại sống như cao tăng khổ hạnh sợ đầu sợ đuôi.
Cả cánh tay Bành Thạch Nhai cứng còng, không rút ra được, trốn cũng không được, hơn nữa y còn có một chút tâm tư. Y để mặc Nhan Thủy Minh kéo mình ngồi xuống ghế, trên tay được đưa cho một miếng điểm tâm, màu vàng, hình hoa mai, ngửi qua lại có hương hoa hồng.
Ăn một miếng càng thêm bất ngờ, hơi ngọt không ngấy, mềm xốp lại giòn, Bành Thạch Nhai hơi mở to mắt, đát mắt hiện lên chút ánh sáng, ánh mắt thầm quan sát đĩa bánh hoa mai trên bàn vài lần.
Bành Thạch Nhai đúng là không giấu được cảm xúc, Nhan Thủy Minh biết y thích ăn."
Trong mắt Nhan Thủy Mình chất chứa ý cười, cũng duỗi tay lấy thêm một miếng, ngẩng đầu nhìn tán cây xum xuê trê đầu, đột nhiên hỏi: "Lúc trước ngươi ở trên đó làm gì? Chỉ nhìn ta?"
Câu hỏi thẳng thừng này làm Bành Thạch Nhai suýt nghẹn, hai gò má trắng nõn bị điểm tâm căng phồng lên, y che miệng lại nghiêng đầu ho khan vài tiếng, khuôn mặt biến thành màu hoa đào, Nhan Thủy Minh cười rót cho y chén trà, đợi y nhận lấy chén giảm bớt giật mình, lại hỏi: "Ta đẹp?"
Ánh mắt Bành Thạch Nhai vừa hơi chuyển động lại bị Nhan Thủy Minh đuổi theo chặn lại, y mím môi trịnh trọng gật đầu, lại trốn tránh cúi đầu uống trà.
Bành Thạch Nhai luôn như vậy, vừa khiếp sợ vừa không thể không thẳng thắn, y ôm cái chén ngồi đối diện hắn, ngồi ở góc có khe lá hở, đôi mắt to hơi rũ xuống, một tia tình yêu thành khẩn còn vương nơi đáy mắt, nổi rõ trên mặt.
Người nào đó đang nhìn y bỗng mềm nhũn trong lòng, nhưng Nhan Thủy Minh không định buông tha y dễ dàng như thế, chuyện cần nói vẫn phải nói.
Ánh mắt hắn trượt xuống đai lưng mới màu xanh đen bên hông Bành Thạch Nhai, đổi chủ đề: "Mới đổi à? Màu này cũng khá đẹp."
Bành Thạch Nhai cũng nhìn xuống, "Ừm" một tiếng. Được Nhan Thủy Minh khen khiến y vui vẻ, dù chỉ là khen một cái đai lưng, đáy mắt y không nhịn được nổi lên sự vui mừng: "Cái này đẹp sao?"
"Ừm, cho nên ngươi không cần cái này nữa?" – Nhan Thủy Minh đưa chiếc màu xanh lá mạ ra, ý hắn đang nhắc đến câu "Không lấy đai lưng cũng được, ta... Sau này không đến nữa".
"Không phải, ngươi cho ta ta sẽ lấy, nếu không cho ta, ta không lấy nữa..."
Bành Thạch Nhai duối tay đón nhận, nhỏ giọng giải thích cho hắn.
Nhan Thủy Minh đưa ra nhưng lại không buông tay, đợi Bành Thạch Nhai nắm lấy một đầu hắn lại kéo nhẹ về, cố ý xuyên tạc ý của y: "Ồ, cái kia đẹp, cho nên không lấy cái này cũng được? Hóa ra ngươi là kẻ có mới nới cũ. Nếu vậy một ngày nào đó ngươi gặp được người đẹp hơn ta, cũng sẽ không thích ta nữa."
Bành Thạch Nhai mở to hai mắt nhìn, lắp bắp: "Không, sao, sao vậy được, ta sẽ không..."
"Sẽ không cái gì?"
"Sẽ không có mới nới cũ."
"Vậy tức là sẽ luôn thích ta? Khó nói lắm, bên ngoài có rất nhiều người đẹp ơn ta, bây giờ ngươi gặp ít người, có lẽ một ngày nào đó ngươi ra ngoài thấy được người đẹp mắt, sẽ hối hận vì hôm nay đã nói những lời này." – Nhan Thủy Minh càng nói, càng lệch ra khỏi chủ đề muốn hỏi ban đầu, hắn chỉ đột nhiên muốn nghe Bành Thạch Nhai e lệ mà nhiệt tình thổ lộ với mình, nghe y nói tình yêu cố chấp đó từ đâu mà có. Thật là kỳ diệu, từ nhỏ đã có rất nhiều người nói thích hắn, nhưng không ai có thể nói thích giống như Bành Thạch Nhai, khiến hắn rung động vui mừng.
Quả nhiên Bành Thạch Nhai nóng vội, nghiêm túc nhíu mày, cố gắng biện giải cho mình: "Sẽ luôn thích, người khác có đẹp cũng không phải huynh... Cũng không phải chỉ thích vì huynh đẹp, đẹp cũng thích, xấu cũng... thích, dù sao ta cũng vẫn luôn thích."
Bành Thạch Nhai không biết cách nói chuyện, lời nói ra không hề hoa mỹ, thậm chí không thể hiểu nổi trình tự trong đó, nhưng mà, lại rất có sức đả động lòng người.
Nhan Thủy Minh thừa nhận vừa nãy tim hắn đập lệch một nhịp, Bành Thạch Nhai thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ trong lòng và thẹn thùng hậu tri hậu giác khiến hắn nhìn ngây ngốc không chớp mắt, Bành Thạc Nhai rất đẹp, mà bây giờ lại thêm một chút linh động hòa với đơn thuần và vụng về ban đầu khiến người ta muốn kéo lấy y, hôm y, rồi yêu thương xoa nắn một phen, hoặc là, hôn một cái cũng không sao.
Gió xuân mềm nhẹ thổi tới bên tai Bành Thạch Nhai và tóc mái của y, mang đến cảm giác man mát thoang thoảng, Bành Thạch Nhai vẫn thấy nóng cực kỳ, trên mặt nóng như lửa đốt, đôi tay không có chỗ để, cả người y đều luống cuống xấu hổ, nhưng cũng đột nhiên tỉnh táo, vừa nãy rốt cuộc y đã nói gì...
Có quan trọng không?
Sẽ không ai muốn bị một kẻ mang đến xui xẻo thích mình.
Nhan Thủy Minh thấy được cảm xúc của Bành Thạch Nhai từ dâng trào đến thẹn thùng, cuối cùng hạ xuống, nỗi lòng và thanh âm hắn cũng nhẹ nhàng hệt như gió xuân, hỏi: "Sẽ luôn thích ta, cho nên sau này không định tới nữa? Vì sao? Ta muốn nghe ngươi nói một chút, vì sao không muốn vào nhà, ngươi nói không may mắn là có ý gì?"