Dung Hoa Tựa Cẩn


Hứa Cẩn Du thần sắc thong dong nghe hai người hàn huyên, không lộ nửa điểm khác thường.

Hà ma ma là nhị đẳng quản sự ở Hầu phủ, luôn tìm mọi cách xu nịnh lú người khác vẻ vang, vào lúc nghèo túng lại tận hết sức lực bỏ đá xuống giếng, là một người gió chiều nào theo chiều ấy.

Năm đó ở Hầu phủ, nàng đã ăn qua không ít mệt.

Giờ thấy vẻ mặt ân cần Hà ma ma, trong lòng chỉ cảm thấy ghê tởm.

Trong lòng chán ghét, nhưng không thể hiện ra mặt.

Vào Uy Ninh Hầu phủ rồi, Hà ma ma so với bây giờ càng độc ác gấp nhiều lần.

Nếu giống kiếp trước không có lòng phòng bị, chắc chắn sẽ bị tính kế hãm hại.

Hà ma ma cười ngâm ngâm nói:

“Nơi này là ngoại thành, chờ vào nội thành, lại đến hầu phủ, cũng phải ba bốn canh giờ.


Nếu trì hoãn thêm, chỉ sợ tới hầu phủ thì trời đã tối.

Thỉnh thái thái và đại thiếu gia, nhị tiểu thư lên xe ngựa, chúng ta khởi hành.”

Trâu thị cười gật gật đầu.

Xe ngựa Uy Ninh Hầu phủ dừng ở biên trên bến tàu.

Hứa Cẩn Du hơi hơi cúi đầu, đỡ Trâu thị cùng nhau lên xe.

Bánh xe chuyển động, hướng Uy Ninh Hầu phủ chạy tới.

Xe ngựa Uy Ninh Hầu phủ từ Nam Huân môn đi vào ngoại thành.

Hai canh giờ sau, mới đến Chu Tước môn.

Cửa thành kiên cố cao lớn, binh lính thủ thành quân dung chỉnh tề, ngoài cửa thành bài có rất nhiều bá tánh đang xếp hàng chờ vào thành.


Hết thảy ngay ngắn trật tự, nửa điểm ồn ào cũng không có.

Xe ngựa Uy Ninh Hầu phủ không có đặc quyền, chỉ đành thành thật xếp hành theo đội ngũ.

Đợi mười lăm phút mới được vào cửa thành.

Vào Chu Tước môn, đó là nội thành Biện Lương.

Đại Yến kiến triều đã hơn hai trăm năm, quốc lực hưng thịnh, đặc biệt là vùng Giang Nam giàu có và đông đúc.

Mẫu tử ba người định cư ở Lâm An, vẫn luôn lấy Lâm An làm kiêu ngạo.

Nhưng mà so với thành Biện Lương, Lâm An lại thật sự không coi là cái gì.

Đường phố rộng mở san bằng, hai bên cửa hàng san sát, trên đường người đi chen chúc nhộn nhịp, rộn ràng nhốn nháo.

Hứa Trưng nhấc màn xe nhìn ra bên ngoài, gương mặt tuấn tú cảm khái:

“Có thể ở Biện Lương phát triển, cũng không uổng công cuộc đời này.”

Trong giọng nói tràn ngập khí thế bừng bừng trên người thiếu niên.

Nghe thấy âm thanh náo nhiệt bên ngoài, ngay cả Trâu thị cũng nhịn không được thăm dò nhìn xung quanh, cười thở dài:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận