Dung Hoa Tựa Cẩn


“Thành thân không đến ba năm, ta liền theo phụ thân các ngươi đi Lâm An, khi đó Trưng Nhi mới sinh ra không lâu.

Thoáng cái đã mười mấy năm không trở lại kinh thành, hiện giờ nhìn thành Biện Lương, ta cảm thấy thật xa lạ.”

Mẫu tử hai người đồng thời cảm thán trong lòng.

Hứa Cẩn Du ngồi bên cạnh Trâu thị, càng thổn thức không thôi.

Lúc này Đại Yến quốc hưng thịnh tứ hải thái bình, kinh thành Biện Lương yên ổn phồn hoa.

Ai có thể nghĩ đến, chỉ sáu năm sau, Đại Yến liền hỗn loạn đến long trời lở đất.

Biện Lương trong nháy mắt máu chảy thành sông.

“Muội muội, sao nãy giờ không nói lời nào thế?”

Hứa Trưng quan tâm.


Hứa Cẩn Du tính tình dịu dàng, nhưng ở trước mặt người nhà cũng nghịch ngợm không kém.

Hôm nay lên xe ngựa trước sau vẫn im lặng không nói, không thấy nửa điểm vui vẻ, thực sự làm hắn kinh ngạc.

Hứa Cẩn Du phục hồi tinh thần, nhấp môi cười nói:

“Sắp tới Uy Ninh Hầu phủ, muội muốn thật nhu thuận mới làm vậy đấy chứ.”

Hứa Trưng tươi cười chợt tắt, áy náy:

“Xin lỗi muội, vì ta mà ủy khuất muội rồi.”

Uy Ninh Hầu phủ tuy tốt, nhưng dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu.

Hứa Cẩn Du hiển nhiên không tình nguyện sống nhờ ở Hầu phủ, vì tâm nguyện của hắn, mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Hứa Cẩn Du thấy huynh trưởng vẻ mặt áy náy, trong lòng âm thầm ảo não chính mình lỡ lời, nhẹ nhàng cười nói:

“Đại ca đừng nói như vậy, trước đây là muội không hiểu chuyện hồ nháo.


Sống nhờ ở nhà dì thì có gì ủy khuất đâu.”

Nếu đã quyết định đi Uy Ninh Hầu phủ, cần gì phải tỏ vẻ không tình nguyện, để cho đại ca cùng mẫu thân khổ sở?

Uy Ninh Hầu phủ dù là đầm rồng hang hổ, cũng không có gì phải sợ.

Nàng có trí nhớ của kiếp trước, biết được rất nhiều sự tình dơ bẩn ở Hầu phủ.

Chỉ bằng điểm này, đã đủ để đấu với bọn họ.

Nghĩ xong, Hứa Cẩn Du tỏ vẻ vui mừng cùng mọi người hướng ra bên ngoài xe ngựa, thường xuyên cất tiếng kinh ngạc.

Trâu thị thấy nàng không có biểu hiện khác thường, trong lòng rất là vui mừng.

Hứa Trưng thì không dễ lừa gạt như vậy.

Hắn nhìn chăm chú muội muội mình, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.

Hắn nhất định phải sớm ngày đậu khoa cử đi làm quan, lúc đó muội muội và mẫu thân sẽ không cần chịu cảnh ăn nhờ ở đậu, xem sắc mặt người khác mà sống nữa.

Giữa trưa mọi người ngồi tại tửu lầu qua loa dùng cơm trưa, ngay sau đó lại lên xe ngựa.

Tới gần chạng vạng, cuối cùng cũng đến Uy Ninh Hầu phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận