Đừng khóc

Lạc Trạm bước xuống lầu, định đến thư phòng gặp ông cụ Lạc. 
 
Nhưng đến nơi anh lại chần chừ không tiến vào, chỉ lẳng lặng đứng ngoài cửa. Khoảng 5 phút trôi qua, cánh cửa thư phòng nặng nề mở ra. Một chàng trai mặc âu phục tối màu, đi giày da bước ra. 
 
Bước vào hành lang, đáy mắt anh ta còn chưa gạt bỏ vẻ lạnh lẽo, ngước lên đã thấy người em trai cùng cha khác mẹ - Lạc Trạm đang lười biếng tựa lưng vào tường, ung dung đút tay túi quần, dáng vẻ hiển nhiên là đang chờ đợi.

 
Lạc Tu bước chậm đến, cười nhạt nói: “Cô bé mù kia chạy đến tận trên đây cơ à?”
 
Vừa nghe thấy câu này, ánh mắt Lạc Trạm lập tức trầm xuống, lạnh lùng đáp: “Liên quan gì đến cô ấy?”
 
Lạc Tu mỉm cười: “Theo như thái độ cẩn thận, săn sóc của cậu đối với cô bé đó chiều nay, anh cho là cậu sẽ đi theo cô ấy như hình với bóng cơ.”
 
“...”
 
Lạc Trạm khó chịu nheo mắt lại. 
 
Nếu “điểm yếu” này bị Lạc Tu bắt được chắc chắn sẽ vịn vào nó để làm khó anh, Lạc Trạm đã sớm ngờ đến điều này. Nhưng rốt cuộc người tính không bằng trời tính, Lạc Tu vô tình bắt gặp sự kiện chiều nay, việc đã đến nước này chẳng thể trách ai được. 
 
Lạc Trạm cau mày: “Tôi tìm anh có việc.”
 

Lạc Tu: “Nói đi.”
 
“Không phải anh đã trực tiếp đến chúc mừng ông nội rồi sao? Vì thế anh không cần lộ diện trong yến hội tối nay nữa.” Lạc Trạm nói xong, ánh mắt đầy giễu cợt lẫn thách thức: “Dù sao anh cũng đâu thích mấy sự kiện này, rõ ràng là một kẻ lạnh lùng như khối băng, vì xã giao lại phải đeo vẻ mặt tươi cười, nhã nhặn. Mệt không?”
 
Lạc Tu không trả lời, chỉ cúi đầu cười nhạt: “Cậu sợ anh xuất hiện sẽ bị cô bé mù kia phát hiện ra cậu căn bản không phải Lạc Tu?”
 
“Đúng.” Lạc Trạm lười biếng đáp, vô cùng thẳng thắn, thoải mái. 
 
Lạc Tu: “Cho nên cậu tìm anh hỗ trợ? Lại còn nói như thể tạo cơ hội cho anh vậy?”
 
Lạc Trạm lười biếng đáp: “Đôi bên cùng có lợi thôi.”
 
“Thực tế chỉ có cậu thoải mái. Cái này không thể gọi là hai bên cùng có lợi.” Lạc Tu cười ôn hòa. 
 
“...”
 

Lạc Trạm im lặng vài giây, cười rộ lên, chỉ là đáy mắt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt, khinh mạn: “Tôi nghe nói anh muốn lập một công ty truyền thông… Nhưng xem ra ông nội không đồng ý?”
 
Lạc Tu cười ôn hòa, ánh mắt vẫn lạnh lùng, bình thản như không. 
 
Lạc Trạm: “Anh đồng ý với tôi tối nay không xuất hiện, tôi sẽ giúp anh giải quyết mấy vấn đề khó khăn đang cản đường anh.”
 
Lạc Tu nhướn mày: “Anh biết hai năm gần đây INT làm ăn khởi sắc, nhưng hẳn là còn chưa đạt đến trình độ có thể cam kết những lời này với anh?”
 
“Nhưng ít ra ông nội không kìm kẹp tôi như anh.” Lạc Trạm đi đến, vẻ mặt ung dung, thái độ ngông cuồng, chậm rãi nói: “Tôi hoàn toàn có thể hiểu được thủ đoạn quyết tuyệt, cứng rắn của anh, cũng hiểu lý do anh dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai quẳng toàn bộ sản nghiệp và trách nhiệm gia tộc vào tay tôi, dù sao tôi quả thực không thể so được với anh ở phương diện này… Nhưng anh quá vội vàng, cho nên mới bị ông nội nắm thóp. Không phải à?”
 
Lạc Tu rũ mắt, trên miệng vẫn là nụ cười nhã nhặn ôn hòa, vô hại. 
 
Nhưng sau lớp mặt nạ dịu dàng như ngọc, giọng nói của anh ta lại hoàn toàn trái ngược, tàn nhẫn pha lẫn sự lạnh lùng: “Cậu chọc giận anh thành công rồi đấy. Nhưng mà Trạm à, anh chỉ sợ trong lúc vô tình đánh mất lý trí sẽ phá tan nát giao kèo đôi bên cùng có lợi kia cũng nên!”
 
Nói rồi, Lạc Tu ngước mắt, cười cười: “Nếu như anh đoán không nhầm, cậu lừa gạt cô bé kia vì không muốn bị biết mình là Lạc Trạm - người sẽ đính hôn với chị gái cô ấy. Nếu cô nhóc đó biết, vậy thì chẳng phải sẽ lập tức tránh xa cậu hay sao?”
 
Lạc Trạm nhíu mày, im lặng một hồi lâu mới híp mắt nói: “Vậy coi như là anh đồng ý.” Cảm xúc trên mặt Lạc Trạm rất nhạt, nói xong lập tức xoay người, chuẩn bị bước lên cầu thang. 
 
Tiếng Lạc Tu sau lưng nhàn nhạt vang lên: “Cậu và cô bé Đường Nhiễm kia quen nhau thế nào?
 
“...”
 
Lạc Trạm dừng bước chân. Một lúc sau mới xoay người lại hỏi: “Anh hỏi cái này làm gì?”

 
Lạc Tu cười nhạt một tiếng: “Tò mò. Dù sao trong ấn tượng của anh, cậu chỉ thích những cô gái có đôi mắt đẹp. Mặc dù với tiêu chuẩn của cậu có thể trên thế giới này chẳng có người con gái nào như thế.”
 
“Có, chỉ là anh không có duyên nhìn thấy mà thôi.” Lạc Trạm lạnh nhạt đáp: “Vả lại, ai nói tôi thích Đường Nhiễm? Chẳng qua chỉ là một con nhóc gầy còm, ốm yếu.”
 
Lạc Tu: “Không thích? Không thích mà mặt dày đến tìm anh giúp đỡ vì cô ấy?”
 
Không khí đột nhiên yên tĩnh, mấy giây sau, Lạc Trạm mới hoàn hồn, khóe miệng cong lên một nụ cười vừa bất cần, vừa lạnh nhạt: “Như vậy được coi là thích? Thôi kệ anh, muốn nghĩ gì thì tùy.”
 
Anh đè tâm trạng bực bội khó tả xuống, xoay người bỏ đi. Lạc Tu nhìn bóng lưng cậu em trai cười lớn, anh nheo đôi mắt thâm trầm lại, trêu ngươi nói: “Thực sự không thích?”
 
“Không thích.” Lạc Trạm lạnh lùng đáp. 
 

“Đây là chính miệng cậu nói đấy nhé, về sau đừng đổi ý.”
 
“...”
 
Lạc Trạm dừng lại ở đầu bậc thang, cười lạnh, có chút nghiến răng nghiến lợi và tâm tình hờn dỗi không giấu nổi, cau có đi xuống lầu. 
 
“Ai đổi ý người ấy là chó.”
 
Dạ tiệc chính thức bắt đầu, Đường Nhiễm lẳng lặng ngồi ở một góc hẻo lánh trong hội trường. 
 
Sàn nhảy đêm nay là nơi dành cho các thiếu nam, thiếu nữ trẻ tuổi. Mấy vị trưởng bối không muốn làm khó đám con cháu, kéo nhau lên lầu nhường không gian lại cho đám trẻ. Ông cụ Lạc hào phóng sắp xếp tổ chức yến hội trên sân thượng lầu hai rộng rãi nhất, sang trọng nhất để các hậu bối tha hồ một mình một khoảng trời. 
 
Cả vũ hội nhộn nhịp yến anh, xa hoa náo nhiệt như thế, chỉ có Đường Nhiễm là ngoại lệ. 
 
Nhờ tốc độ buôn chuyện thượng thừa cả buổi chiều của cánh cậu ấm cô chiêu, dù trước đó những người tham gia yến tiệc chưa nghe nói gì, giờ cũng biết cô chính là con gái ngoài giá thú của nhà họ Đường. 
 
Đã vào nhà họ Lạc thì đương nhiên phải nghe qua tin tức Lạc tiểu thiếu gia muốn cưới đại tiểu thư nhà họ Lạc. 
 
Những kẻ đứng ở đây ai cũng là người thông minh biết đoán ý. Hiện tại Đường Lạc Thiển đã gần như ngồi chắc cái ghế cháu dâu nhà họ Lạc, đương nhiên mọi người đều không dám mạo hiểm đến bắt chuyện cùng Đường Nhiễm, vị tiểu thư không chính thức mà đắc tội cô ta. 
 
Thế là toàn bộ đám thanh niên, thiếu nữ tham gia yến hội đều “ăn ý” coi người em gái cùng cha khác mẹ của Đường Lạc Thiển - Đường Nhiễm thành không khí. 
 
Cô gái bé nhỏ núp trong góc phòng tối tăm, vắng vẻ, thân hình vốn đã mảnh mai, đơn bạc lại càng cô độc, như thể muốn hòa vào màn đêm. Nhìn qua thực sự có chút đáng thương. Nhưng Đường Nhiễm lại thấy hoàn toàn ổn. Cô đã quen với điều này. Ở nhà hay ra ngoài đều thế, thế giới của người khiếm thị vốn chỉ có màn đêm, màu sắc còn chẳng thể thấy huống chi là mấy từ ngữ xa xôi như sắc thái phong phú, thú vị, sinh động. 
 
Nhưng mà, một vấn đề nhỏ duy nhất khiến cô quan tâm, chính là…
 
“Lạc Lạc” Cô bé bĩu môi lên tiếng, nhỏ giọng nói với chiếc di động trong tay: “Tôi hơi đói bụng. Phải làm sao?”
 
Trong không gian ồn ào huyên náo cùng tiếng nhạc xập xình, Đường Nhiễm đưa điện thoại đến sát tai, cố gắng lắng nghe. Giọng nói lười nhác, lạnh nhạt kia nhàn nhạt vang lên, mang theo ý cười như có như không: “Cô lại kén ăn rồi?”
 
Đường Nhiễm thở dài, để điện thoại di động xuống: “Tôi không có. Lạc Lạc cậu thật ngốc.”
 
AI như đang cười nhạo cô chủ nhà mình, hơi lên giọng: “Xã hội chúng ta, văn minh là do con người —— cô cho là tôi sẽ trả lời như thế sao? Cô mới là đồ ngốc.” 
 
“...”

 
Mặc dù đã nghe câu trả lời này rất nhiều lần nhưng Đường Nhiễm vẫn không nhịn được cười, tuy nhiên cô còn chưa kịp cười, cái dạ dày nhỏ đã lên tiếng kháng nghị, và yêu cầu cần được lấp đầy. 
 
Đường Nhiễm vuốt vuốt bụng, buổi trưa sau khi tắm và thay quần áo, cô ăn một chút trà bánh, sau đó cả ngày Đường Nhiễm không có gì bỏ bụng. Yến tiệc buổi tối lại là buffet đứng, cô không quen đường đi lối lại ở đây cũng ngại không dám chủ động yêu cầu người hầu nhà họ Lạc phục vụ mình. 
 
Nghe dạ dày kêu lên từng hồi, Đường Nhiễm thoáng ngượng ngùng. Cô do dự một lát, im lặng suy nghĩ: giờ là yến hội, có lẽ không ai chú ý đến mình, liền lẳng lặng đứng dậy cẩn thận rời khỏi chỗ ngồi, chuyển ổ của mình đến phía ghế sofa gần cửa sổ. 
 
Lạc Trạm nhàm chán ngồi chống cằm giữa đám người đang huyên thuyên, một thân ảnh nhỏ nhắn lướt qua thành công thu hút ánh mắt lạnh nhạt, hờ hững của anh.
 
Thời điểm cô gái nào đó lặng lẽ rời ổ thì ở chính giữa căn phòng, chàng trai là trung tâm thu hút sự chú ý và ngưỡng mộ của bao người, tâm trạng còn nóng nảy, gấp gáp hơn cô nhiều, đến mức hai hàng lông mày vặn chặt lại.
 
“Lạc thiếu.” Cậu thanh niên trẻ tuổi đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa, do dự mở miệng: “Tối nay cậu sao thế, cứ nhấp nhổm không yên, hay là cổ họng vẫn đau?”
 
“...Ừ.”
 
Lạc Trạm đáp lại qua loa, đối phó. Mày anh vẫn cau lại, chăm chú nhìn về một phía. 
 
Anh cúi người, cầm ly rượu vang trước mặt lên, đưa đến bên môi, những ngón tay thon dài ve vuốt thân ly để nén lại sự lo lắng. Ánh mắt lại như có như không trôi về phía góc phòng. 
 
Người bên cạnh không phát hiện ra: “Nhìn kìa, vị Đường tiểu thư kia đã nhìn qua đây mấy lần rồi, hẳn là muốn mời cậu qua bàn họ ngồi một chút…”
 
Lời còn chưa dứt, Lạc Trạm đã trầm mặt xuống. Xa xa, cô gái nhỏ nào đó vô thức nhíu mày đặt tay lên bụng vuốt vuốt mấy cái, dường như không được thoải mái cho lắm. 
 
Anh cau mày, đặt mạnh cái ly trong tay xuống bàn. 
 
Hành động này khiến đám nam thanh nữ tú trong sảnh bị kinh động không nhỏ, ngay cả đám đông đang vây lấy Đường Lạc Thiển cũng không nhịn nổi quay lại nhìn. 
 
“... Thiếu gia?” Người hầu ở gần nhất run rẩy bước nhanh đến, không biết lý do nào khiến vị tiểu thiếu gia nóng lạnh thất thường nhà mình nổi giận: “Cậu có chỗ nào không thoải mái à?”
 
“...”
 
Lạc Trạm nhíu mày, đè nửa câu “Không biết đường phục vụ khách khứa dự tiệc cho tốt.” xuống, lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Tôi đói.”
 
Người hầu: “?”
 
Người hầu cẩn thận từng li từng tí quay đầu lại, nhìn mấy bàn dài cách đó không xa, xác định bàn nào cũng bày biện đầy đủ phong phú các món mặn, ngọt, rồi khó khăn quay đầu lại, cung kính nói: “Thiếu gia, cậu muốn ăn gì? Tôi kêu nhà bếp chuẩn bị luôn.”
 
Lạc Trạm nghĩ nghĩ, nhàn nhạt nói: “Sữa bò đi.”
 
Cả căn phòng lập tức an tĩnh, Lạc Trạm chột dạ, sợ cô gái thính tai nào đó đứng góc phòng nghe thấy. 
 
Người hầu nghệt mặt ra, ngơ ngác lặp lại: “Bò, sữa bò?”
 

“Ừ.” Lạc thiếu gia vẫn là Lạc thiếu gia thường ngày. Thái độ lạnh nhạt, cử chỉ biếng nhác, hờ hững, hành động thì chẳng ai đoán nổi, chậm rãi bổ sung thêm: “Mỗi người một cốc, tôi mời khách.”
 
Đám người: “...”
 
Sao anh đói bụng lại bắt họ uống sữa tươi. 
 
Tất cả mọi người đều cực kỳ hoài nghi nhân sinh. Ai cũng im lặng với những suy nghĩ của riêng mình. Đúng lúc này, hầu cận của ông cụ Lạc chạy vào. Người kia quy củ đến thẳng chỗ Lạc Trạm, từ tốn nói: “Thiếu gia, lão tiên sinh cho gọi cậu đến thư phòng.”
 
Lạc Trạm nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Làm gì?”
 
“Tiên sinh không nói.”
 
“...” Lạc Trạm cau mày đứng dậy.
 
Anh vừa đứng lên, người kia lập tức hiểu ý bước lại gần, cẩn thận nói thêm: “Lão tiên sinh còn bảo thiếu gia đưa tiểu thư nhà họ Đường đi cùng.”
 
“...”
 
Đáy mắt Lạc Trạm lạnh lẽo, băng giá. 
 
Tất cả đều nghe thấy lời này, vô thức quay lại nhìn Đường Lạc Thiển đang ngồi một bàn sát vách gần cửa sổ. 
 
Đường Lạc Thiển còn đang thất thần, Tất Vũ San ngồi bên cạnh nhanh nhẹn đẩy vai cô ta một cái. Đường Lạc Thiển lấy lại tinh thần, gò má thoáng đỏ lên, vội vàng đứng dậy đi về phía Lạc Trạm. 
 
Lạc Trạm nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn người hầu: “Cô ta không có chân hay sao mà phải đưa đi.”
 
Nói xong, anh chẳng thèm đoái hoài đến cô gái bên cạnh, cao ngạo rời đi. 
 
Người giúp việc kia vội vã ngăn cản: “Lão tiên sinh nói muốn đích thân thiếu gia dẫn Đường tiểu thư đến gặp ngài ấy.”
 
“...”
 
Lạc Trạm bỗng dưng dừng lại.
 
Mấy giây yên lặng trôi qua, đôi lông mày nhíu chặt của Lạc Trạm chậm rãi buông lỏng. 
 
Ánh mắt của anh nhẹ nhàng trôi đến nơi góc phòng hẻo lảnh. Xa xa trên ghế sofa là một bóng hình nho nhỏ, yêu kiều chỉ im lặng ngồi một góc, có vẻ như cô không nghe thấy chuyện ồn ào bên này. 
 
Lạc Trạm rời ánh mắt, sự lạnh lẽo trong đôi mắt tan ra, cả khuôn mặt rạng rỡ, dịu dàng, khí chất sạch sẽ, thanh cao, tuấn tú như một thiếu niên bước ra từ trong tranh. 
 
“... Ừ. Đã biết.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận