Đừng khóc

Người giúp việc thoáng kinh ngạc nhìn Lạc Trạm. 
 
Khi nhận mệnh lệnh của lão tiên sinh xuống mời tiểu thiếu gia, ông thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý vị thiếu gia ngang ngược nhà mình sẽ nóng nảy vung tay rời đi, bỏ lại cục diện rối rắm cho ông xử lý. 
 
Đâu ngờ cậu thiếu gia ngông cuồng, khó bảo này hôm nay lại như đổi tính, vô cùng dễ chịu còn thoải mái nhận lời. 

 
Ông ta bất khả tư nghị (1) ngẩn ra một lúc, mới nói tiếp: “Thiếu gia, cậu vừa nói biết rồi?”
 
Lạc Trạm nâng mí mắt, lạnh nhạt nhìn ông ta. 
 
Người kia được “trả lời”, vội vã đè nghi hoặc trong lòng xuống, khẽ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Vậy Đường tiểu thư đợi ở đây một lát, tôi xin phép đi mời nhị tiểu thư tới.”
 
“...”
 
Lạc Trạm nhíu mày, liếc nhìn sang, thì ra Đường Lạc Thiển từ đâu đã chạy đến đứng sát cạnh anh. 
 
Vừa bước tới nghe được câu này của người kia, nụ cười ngượng ngùng trên mặt cô ta thoáng cứng lại, sau đó nhanh chóng giãn ra, ngọt ngào nói: “Con nhỏ mù… Đường Nhiễm cũng lên gặp lão tiên sinh cùng với chúng tôi à?”
 
“Dạ. Lão tiên sinh đã dặn vậy.” Vị kia cung kính trả lời. 
 

“...” Đường Lạc Thiển cắn môi, tia thù hằn xẹt qua đáy mắt, không che giấu bất mãn.
 
Nhưng người giúp việc đã nói đây là ý của Ông cụ Lạc, Lạc Trạm lại đang đứng bên cạnh, giờ là lúc cô ta cần thể hiện sự hoàn mỹ của bản thân nên chỉ có thể nhịn cảm giác cáu kỉnh, ghét bỏ xuống. 
 
Chờ người hầu đi về phía Đường Nhiễm, Đường Lạc Thiển do dự chốc lát, sau đó tiến lại cạnh Lạc Trạm. Cô ta cố gắng nặn ra nụ cười khiến mình hài lòng nhất, giọng nói cũng tận lực dịu dàng, uyển chuyển lên tiếng: “Lạc Trạm, em nghe nói hôm nay cổ họng anh không tốt, có muốn em…”
 
Lời còn chưa dứt , mí mắt người con trai bên cạnh đã giương lên như đang nhắc nhở cô ta. 
 
Lạc Trạm không thèm để ý đến Đường Lạc Thiển, quay trở lại ghế sofa của mình, cúi người lấy ra một vật. 
 
Toàn bộ ánh mắt của người trong bữa tiệc đều dán chặt vào người vị thiếu gia này, thấy động tác này của anh thì đều hiếu kỳ nheo mắt nhìn chăm chú. 
 
Thấy rõ đồ vật trong tay Lạc Trạm, cả đám nhìn nhau mơ hồ…
 
Đó là một xấp giấy viết tay, kẹp theo một chiếc bút nhỏ tinh xảo. 
 
Một anh chàng trẻ tuổi đứng gần đó, tò mò hỏi: “Lạc Trạm, đây là…?”
 
Lạc Trạm lười biếng rũ mắt, cúi người viết xuống, một hàng chữ phóng khoáng rồng bay phượng múa hiện lên. [Đau họng, không tiện nói chuyện.]
 
Người trẻ tuổi kia ngây người: “Mặc dù đã nghe người hầu nói nhưng không phải vừa rồi… vẫn còn khỏe à?”
 
Lạc Trạm rũ mắt, tiếp tục viết xuống: [Thi thoảng tái phát.]
 
Đám người: “...”
 
Đau họng mà cũng có thể thi thoảng tái phát. Được! Nói vậy thì chịu rồi.
 
Mà lúc này ở một góc hẻo lánh trong sảnh, Đường Nhiễm yên lặng tựa vào sofa bên lan can, ngồi lẳng lặng xoa chiếc bụng đói meo đang réo inh ỏi. 
 
Đến tận khi có tiếng bước chân tiến lại thu hút sự chú ý của cô, Đường Nhiễm nghiêng tai phán đoán hướng người đến, bình tĩnh ngồi thẳng dậy với cây gậy dò đường bên cạnh. 
 
“Tiểu thư Đường Nhiễm?” Người hầu nói.
 
Đường Nhiễm bất an gật đầu: “Tôi đây.”
 

“Lão tiên sinh nhà chúng tôi mời cô và Đường tiểu thư đi cùng thiếu gia lên phòng sách ở lầu trên.”
 
“Lão tiên sinh? Muốn tôi đến sao?” Đường Nhiễm khá bất ngờ. 
 
Cô từng nghe người lớn trong nhà nói về vị tiên sinh - gia chủ của nhà họ Lạc, nhưng chưa từng có duyên gặp mặt, vì vậy không khỏi ngạc nhiên. 
 
Người hầu nói: “Lão tiên sinh đã đặc biệt dặn dò, muốn thiếu gia đưa tiểu thư Đường Nhiễm cùng đến thư phòng.”
 
Đường Nhiễm do dự một chút, thấp giọng nói: “Thiếu gia… Là Lạc Trạm?”
 
Người hầu sửng sốt một chút, đáp: “Vâng.”
 
“Được rồi.”
 
Cô gái yên lặng mấy giây, cuối cùng từ tốn đứng dậy, cầm gậy dò đường trong tay thăm dò khu vực phía trước. 
 
Sau đó cô dựa theo tiếng nói của người hầu, nghiêng đầu, khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: “Làm phiền ông dẫn đường.”
 
“Đương nhiên. Mời Đường nhị tiểu thư đi theo tôi.”
 
“...”
 
Đường Lạc Thiển đứng ở sân thượng sảnh nhìn vào, thấy người hầu Nhà họ Lạc cẩn thận đưa cô gái mù chậm rãi đi đến, sắc mặt vốn đã khó coi của cô ta càng trầm xuống. 
 
Đường Lạc Thiển đứng lặng mấy giây, cuối cùng tức tối cắn răng, quay sang chỗ Lạc Trạm ngồi. 
 
“Lạc Trạm, con bé đi chậm quá, em không muốn chờ. Anh —— Hay là chúng ta lên lầu gặp ông nội trước?”
 
Lạc Trạm vân vê mảnh giấy trong tay, một tay khác ung dung đút túi quần, lười biếng tựa đầu vào ghế, ánh mắt như có như không nhìn chằm chằm nơi vắng vẻ kia.
 
Cô gái mù bước rất chậm. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dạ hội bằng voan mỏng, màu sắc khá đặc biệt, càng xuống dưới càng đậm hơn, vô cùng hợp với làn da trắng mịn như ngọc, voan mỏng xếp chồng lên nhau tạo vẻ bồng bềnh uyển chuyển cho chiếc váy mỗi khi chủ nhân nó bước đi. Những đường nhấn rất khéo léo làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn tinh tế và cặp chân dài miên man, dưới ánh đèn vàng rực rỡ lại càng hoa lệ, lấp lánh. 
 
Hình như cô gái có chút lo lắng, càng đến gần càng siết chặt cây gậy dò đường trong tay, bờ môi đỏ mọng mím lại. 
 
Lạc Trạm rũ mắt, lặng lẽ mỉm cười. Năm lần bảy lượt bị bơ, tính tình tiểu thư của Đường Lạc Thiển không nén được nữa, bộc phát. 
 
Cô ta ảo não, dậm chân: “Lạc Trạm!!”
 
Cuối cùng anh cũng chịu ngẩng đầu nhìn cô ta. Ý cười nhanh chóng tan đi nhường chỗ cho sự lạnh nhạt, hờ hững, đôi con ngươi đen kịt không cảm xúc, lạnh lẽo nhìn thẳng vào đáy mắt Lạc Thiển. 
 
Đường Lạc Thiển bị đôi mắt vô hồn sâu hun hút ấy nhìn đến nỗi run lên, dù không cam lòng nhưng vẫn phải ngoan ngoãn ngậm miệng. Nhưng liếc thấy Đường Nhiễm đã đi đến cách chỗ hai người họ không xa, cô ta đành cắn răng đè sự sợ hãi xuống, nhỏ giọng lên tiếng: “Em đang nói chuyện với anh, sao anh lại nhìn đi hướng khác?”
 
“...”
 
Bước chân Đường Nhiễm chần chờ dừng lại. 
 
Cô nghe thấy giọng nói của Đường Lạc Thiển, chỉ là hơi ngạc nhiên: Từ ngày biết người chị gái này đến giờ, đây là lần đầu tiên trong đời cô nghe thấy chị ta nói chuyện với người khác bằng giọng điệu nín nhịn, chịu đựng này. 
 
Hình như đang nói với Lạc tiểu thiếu gia? 
 
Vừa nghĩ đến vị tiểu thiếu gia càn quấy, xấu tính, chỉ thích những người có đôi mắt đẹp trong lời đồn đãi, bàn tay Đường Nhiễm càng siết chặt. 
 
Đường Lạc Thiển cắn răng, gượng cười: “À có phải anh không muốn đi cùng con bé không? Đường Nhiễm không nhìn thấy đường lại hậu đậu nên anh không thích? Vậy chúng ta cứ đi trước cũng không sao mà?”
 
“...”
 
Đường Nhiễm bất an siết chặt tay. 
 

Lạc Trạm nheo mắt. 
 
Biết nhau mấy ngày, đây là lần đầu tiên anh thấy cô bé này dựng hết gai nhím lên phòng bị người khác. Rõ ràng người cô phòng bị là anh, nhưng không hiểu sao Lạc Trạm lại cảm thấy khá thú vị. 
 
Chỉ là bên cạnh đột nhiên xuất hiện một kẻ ồn ào…
 
Lạc Trạm nhíu mày, cúi đầu viết nhanh xuống một hàng chữ đưa cho Đường Lạc Thiển. 
 
[Em gái của cô xinh đẹp thật đấy.]
 
“!?”
 
Đường Lạc Thiển tái mặt. 
 
Cô ta nâng mắt, nhìn thiếu niên anh tuấn, vòng tay trước ngực lạnh nhạt nhếch khóe miệng, đầy vẻ cao ngạo, bất tuân. 
 
Đường Lạc Thiển cảm thấy từ nhỏ đến giờ mình chưa bao giờ nhục nhã đến thế, cô ta giận tím mặt, không nói hai lời, xoay người bỏ đi trước. 
 
Người hầu sửng sốt, bối rối nói: “Thiếu gia? Đường đại tiểu thư sao thế?” Ông ta vô thức nhìn xuống tờ giấy, muốn biết Lạc Trạm đã viết gì. 
 
Lạc Trạm im lặng cười lạnh. Anh siết tay, vò tờ giấy thành một cục nhăn nhúm, nhét vào túi quần. 
 
[Đi thôi.]
 
Anh viết xuống hai chữ cuối cùng, ra hiệu cho người hầu dẫn cô gái cùng đi lên lầu. 
 
Người hầu đành gật đầu. 
 
Nhưng vừa bước được hai bước, cặp chân dài phía trước dừng lại, quay trở lại bàn tiệc đứng giữa phòng. 
 
Mấy giây sau, người hầu trợn mắt há mồm nhìn thiếu gia cao cao tại thượng nhà mình bưng một khay bạc đặt vài miếng bánh ngọt lên. 
 
Đường Nhiễm không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy mọi người đột nhiên yên lặng, người dẫn đường cũng dừng lại. 
 
Một lúc lâu sau, cô mới nghe người hầu gian nan mở miệng: “Chúng ta đi thôi, tiểu thư Đường Nhiễm.”
 
“...Vâng.”
 
Đường Nhiễm mờ mịt gật đầu. 
 
Lúc Đường Nhiễm và Lạc Trạm đến phòng sách của ông cụ Lạc, Đường Lạc Thiển đã ngồi đó được một lát. 
 
Ông cụ Lạc ngồi vị trí chủ vị trên sofa, Đường Lạc Thiển ngồi ngay chiếc ghế bên tay trái. Thái độ nhu thuận, cử chỉ dịu dàng, lời nói nhẹ nhàng lễ phép không có nửa điểm ngang ngạnh, ương bướng vừa rồi. 
 
Lạc Trạm đảo mắt, nhìn cũng chẳng thèm nhìn, ánh mắt lơ đãng nhìn đi nơi khác. 
 
Đĩa bánh ngọt ban nãy đã được đưa đến phòng xép bên cạnh. Lúc này anh chỉ cầm xấp giấy note trên tay, theo sau anh là người hầu già và cô gái mù. Đường Trạm thong thả bước vào. 
 
“Lão tiên sinh, thiếu gia và tiểu thư Đường Nhiễm đã đến.” Một người hầu bước đến bên sofa cung kính cúi người báo cáo. 
 
Trước đó ông cụ Lạc đã nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng lúc này mới chậm rãi ngước lên, nhìn chăm chú cô gái mù đang chậm rãi tiến vào. 
 
Ông há miệng, do dự mấy giây, mới thong thả lên tiếng vừa như hù dọa vừa như hỏi: “Con là Đường Nhiễm?”
 

Đường Nhiễm còn chưa phản ứng, Lạc Trạm đã nhíu mày lườm ông nội mình một cái. 
 
Trong phòng rơi vào yên tĩnh, một lát sau, Đường Nhiễm mới từ tốn lên tiếng: “Con chào ông Lạc.” Giọng nói của Đường Nhiễm thanh thoát, chất giọng tinh khiết sạch sẽ, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy sự bất an được cất giấu cẩn thận bên trong.
 
“Tốt. Tốt.” Ông cụ Lạc lớn tiếng cười, sau đó dường như nhớ ra điều gì, không hài lòng nhìn cậu cháu trai, “Tại sao không nói gì? Tiểu Nhiễm không nhìn thấy, anh cũng không biết đường dìu con bé à?”
 
“...”
 
Lạc Trạm hơi khựng người, nhàn nhạt nhìn ông nội mình. 
 
Mặc dù lúc trước anh đã xuống lầu tìm người hầu đổi một bộ quần áo không ướp huân hương mình thường dùng, nhưng đứng gần vẫn sợ bị cô phát hiện. Lạc Trạm vô thức quay đầu, nhìn về phía cô gái nhỏ nhắn đứng bên cạnh. 
 
Hình như Đường Nhiễm xác định được vị trí của anh dựa theo hướng lão tiên sinh nói chuyện, cô ngây người hai giây, sau đó cực kỳ chậm rãi kéo giãn khoảng cách giữa hai người. 
 
Lạc Trạm: …
 
Xem ra “tiếng thơm” của anh đã truyền khắp hang cùng ngõ hẻm rồi. 
 
Tính tình trẻ con ngủ quên đã lâu lại bị kích thích, Lạc Trạm cong khóe miệng, không nói lời nào, đi đến đỡ lấy cổ tay cô, kéo cô gái toàn thân cự tuyệt, cố gắng chống cự mình trong âm thầm đến cạnh nơi ông cụ Lạc ngồi. 
 
Gian nan đến được ghế, Đường Nhiễm nhanh chóng rút tay về, giống như chỉ cần chậm một giây thôi sẽ bị “Đại ma vương” này nuốt sống. 
 
Nhìn khuôn mặt đã tái nhợt nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh, lễ độ của cô gái nhỏ, ông cụ Lạc nhíu mày, không vui nhìn ông cháu trai, gắt: “Con là thổ phỉ sao?”
 
“...”
 
“Tại sao không nói gì?”
 
“...”
 
Người hầu thấy lão gia nhà mình sắp phát hỏa, tiểu thiếu gia thì vẫn bộ dạng lười biếng, uể oải chẳng có vẻ gì quan tâm, mới cuống quýt khom người chạy đến giải thích: “Lão gia, thiếu gia bị đau họng, không nói được ạ.”
 
“Đau họng?” Ông cụ Lạc nhíu mày, “Không phải buổi sáng còn rất khỏe mạnh hay sao?”
 
“Chắc là đột nhiên bị đau.” Nhớ đến câu “Thi thoảng tái phát.” của Lạc Trạm lúc dưới lầu hai, người hầu nói xong cũng thấy không đáng tin. 
 
Cũng may ông cụ Lạc không truy cứu đến cùng, chỉ cau mày trầm lặng một lát, “Thôi được rồi, ngồi xuống đi.”
 
Lạc Trạm vốn định cự tuyệt nhưng chợt thấy cô gái nhỏ nào đó không tự giác kéo căng bả vai, ngồi xích sang một bên, cố hết sức kéo giãn khoảng cách với mình. Lạc Trạm nhếch khóe miệng, cố ý bước mạnh xuống sàn nhà, đến cạnh Đường Nhiễm, thoải mái ngồi xuống. 
 
Sofa bằng da thật đàn hồi cực tốt, Đường Nhiễm cảm nhận rõ ràng một vật thể nặng hạ xuống bên cạnh mình. 
 
Cô gái ngồi bên cạnh khẽ run, sau đó chậm rãi xích ra xa anh một chút nữa.
 
Lạc Trạm nhịn cười, quay đầu ho một tiếng. 
 
Đường Nhiễm quy củ ngồi thẳng người lại, sợ trêu chọc phải cậu thiếu gia ngang ngược tiếng xấu đồn xa này, nhưng đột nhiên lâm vào trầm tư…
 
Thanh âm này, sao mà nghe giống…
 
Nhưng Đường Nhiễm lắc đầu phủ nhận ý nghĩ thoáng qua trong đầu ngay lập tức.
 
Gần 15 phút đồng hồ đều là Đường Lạc Thiển tiếp chuyện ông Lạc. 
 
Thi thoảng ông cũng sẽ hỏi Đường Nhiễm mấy câu hỏi, chỉ lúc ấy cô gái lặng lẽ an tĩnh trong thế giới của riêng mình mới mở miệng nói vài câu. 
 
Giọng nói Đường Nhiễm rất êm tai, khiến người nào đó cảm thấy kể cả cô có khóc nấc lên cũng vô cùng dễ nghe…
 
Mí mắt Lạc Trạm đột nhiên nhảy lên một cái. 
 
Anh bị chính ý tưởng của mình làm giật mình. 
 
Trong nháy mắt tỉnh táo hẳn. 
 
Cách một bàn trà, ông cụ Lạc thấy cậu cháu trai đột nhiên ngồi ngẩn người rồi tự giật mình, tức giận trừng mắt: “Rốt cuộc tối nay anh định làm gì?”
 
“...”

 
Lạc Trạm dừng lại. Thân thể anh cứng đờ, ánh mắt phức tạp lướt qua cô gái mù an tĩnh ngồi bên cạnh. 
 
Lạc Trạm chậm rãi rũ mắt, đè xuống ý nghĩ trong lòng, anh cầm 1 tờ giấy note lên, nhanh chóng viết xuống mấy chữ rồi đưa cho ông cụ Lạc: [Lải nhải mãi thôi. Ông định dây dưa đến bao giờ?]
 
Ông cụ Lạc tức đến dựng râu. Ông nuốt cục tức xuống, trầm giọng nói: “Thời gian không còn sớm, đám thanh niên các con hẳn là cảm thấy ngồi nói chuyện với ông già này không thú vị. Ông cũng không muốn chiếm thời gian vui vẻ của mấy đứa nữa. Để Lạc Trạm dẫn hai đứa xuống lầu.”
 
Đường Lạc Thiển cong mắt, nũng nịu nói: “Sao có thể? Ông là người vui tính nhất con từng gặp, sao nói chuyện với ông lại nhàm chán được.”
 
Cô gái nhỏ nhắn vẫn an tĩnh từ đầu đến cuối cũng chậm rãi đứng dậy, thành thật mở miệng: “Hẹn gặp lại ông… Chúc ông sinh nhật vui vẻ, hạnh phúc.”
 
Ông cụ Lạc vì câu nói này mà nhớ ra chuyện quan trọng, trìu mến nói: “Tiểu Nhiễm, sắp đến sinh nhật 16 tuổi của con rồi đúng không?”
 
Đường Nhiễm khá bất ngờ, chỉ biết lễ phép thưa: “Dạ vâng ạ.”
 
Ông cụ Lạc nói: “Ông đã mua cho cho con một món quà từ tận nước ngoài. Là một người máy thông minh cực kỳ thú vị. Hiện tại nó đang được đưa đến phòng thí nghiệm nghiên cứu qua công năng và kiểm tra lỗi. Chờ hai ngày nữa Lạc Trạm xem xét kỹ lưỡng không có vấn đề gì sẽ đón con đi xem nhé?”
 
Đường Nhiễm và Đường Lạc Thiển đều ngẩn người.
 
Chờ đến khi phản ứng lại, Đường Lạc Thiển có chút nhìn thẳng Đường Nhiễm khó giấu thù hằn. Vì có Ông cụ Lạc và Lạc Trạm đứng đây nên cô ta mới cố đè xuống sự nóng nảy muốn mắng người, nhưng vẫn không che giấu nét mặt khó coi của mình. 
 
Tất nhiên là ông cụ Lạc phát hiện ra, hơi nhíu mày nhưng không nói gì. 
 
Đường Nhiễm sửng sốt một lúc mới lấy lại tinh thần, bối rối vài giây rồi thành thật mở miệng: “Đây là lần đầu con gặp ông, nếu nhận quà thì không hay lắm!”
 
“Có gì không hay? Vốn là mua cho con, người khác cũng không dùng được.”
 
“...”
 
Đường Nhiễm hơi nhíu mày, trong lòng càng bối rối hơn. 
 
Nếu như là đồ vật khác, cô đại khái sẽ kiên trì cự tuyệt, có điều nếu là người máy thông minh…
 
Đó đại khái là một thứ gì đó có thể chạm vào, có thể chân thật bầu bạn với cô hơn “Lạc Lạc”?
 
Đường Nhiễm cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn. Cô im lặng hồi lâu, cuối cùng mắt hơi đỏ, nhỏ nhẹ đáp: “Con rất thích người máy thông minh, cho nên con rất vui được nhận món quà này.”
 
Ông cụ Lạc bị cô chọc cười: “Vốn là món quà tặng con mà.”
 
Dường như cô gái nhỏ vẫn còn hơi bất an, nhưng vẫn dịu dàng nở nụ cười, cảm động nói: “Con cảm ơn ông.”
 
“...”
 
Ông cụ Lạc ngẩn người. 
 
Đường Nhiễm vốn vô cùng thanh tú, khi cười rộ lên lại càng xinh đẹp, vừa rạng rỡ vừa chân thành, tự nhiên khiến người đối diện không khỏi kinh ngạc. 
 
Một lúc sau, ông thở dài tự nói: “Đúng vậy. Đúng vậy. Lạc Trạm.” Ánh mắt ông phức tạp nhìn cháu trai, “Cuối tuần nhớ đưa Tiểu Nhiễm đi xem người máy đấy, đừng quên.”
 
Lạc Trạm đang định gật đầu đã nghe thấy cô gái nhỏ mở miệng: “Ông ơi, không cần phiền Lạc… Anh Lạc Trạm.”
 
Ông lão bất đắc dĩ nói: “Phiền gì, về sau sẽ là người một nhà. Hơn nữa không để nó đón, chẳng lẽ con định đi một mình hay sao?”
 
Đường Nhiễm do dự một lát, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, cẩn thận mở miệng: “Vậy, có thể để anh Lạc Tu đưa con đi không?”
 
Lạc Trạm: …
 
Lạc Trạm: ???
 
(1) Trong Phật giáo có một thuật ngữ là bất khả tư nghì (nghị) 不可思議 Hễ nói tới điều gì không thể hiểu được thì người ta bèn nói đó là điều bất khả tư nghị. 
Trích nguyên văn từ từ điển: Nghĩa là không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được, vượt ngoài lí luận; câu này dùng để tả cái Tuyệt đối, chỉ có ai đạt Giác ngộ mới biết.
Phật Thích-ca khuyên: Có bốn hiện tượng “bất khả tư nghị” 不可思議, này tỉ-khâu, bốn trường hợp mà người ta không nên suy ngẫm, đó là: năng lực của một vị Phật, Ðịnh lực, nghiệp lực và suy ngẫm, tìm hiểu thế giới (Tăng nhất bộ kinh, IV. 77)
 


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận