Bùi Dực đang cao hứng, hắn đâu thèm để ý xem nữ nhân dưới thân có thể thừa nhận được côn thịt to lớn của hắn hay không, chỉ từng cái từng cái huých mạnh vào trong khiến hai chân nữ nhân run lên, dâm thủy chảy thành dòng.
“A a… Tướng gia, nhẹ chút, thiếp thân chịu không nổi…”
Từ sau khi mang thai thân thể Thẩm Diên đặc biệt mẫn cảm, mới chỉ vài cú va chạm nàng đã cảm giác khoái cảm ở thân dưới thay nhau dâng trào, cả người phiêu phiêu, thân mình không ngừng run rẩy, đầu óc trống rỗng.
Bùi Dực cũng sắp tới rồi, hắn nâng cặp mông tròn trịa của Thẩm Diên lên, di chuyển phần hông, nhanh chóng đưa đẩy mười mấy cái, cuối cùng cắm thật sâu tới đáy, phun ra ra một dòng dịch trắng đặc sệt.
Bùi Dực ôm thân thể run rẩy của Thẩm Diên nằm nghiêng trên giường, dương vật của hắn vẫn đang chôn sâu trong cơ thể nàng, hưởng thụ khoái cảm khi hoa huyệt nàng đạt tới cao trào mấp máy co rút mang lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người dồn dập thở dốc, một lát sau, Bùi Dực đứng dậy, rửa sạch hạ thân của mình, thuận tiện giúp Thẩm Diên lau qua loa chút dịch trắng đặc sệt nơi cửa mình của nàng.
Nếu là lúc trước, mỗi lần xong việc Bùi Dực đều là trực tiếp mặc xiêm y chạy lấy người.
Từ sau khi Thẩm Diên mang thai, hắn quan tâm nhi tử, sợ thân mình Thẩm Diên không thoải mái, ảnh hưởng tới con của hắn, cho nên cũng thuận tiện giúp nàng lau dọn một chút.
Bùi Dực đi rồi, Thẩm Diên mới hòa hoãn trở lại.
Tối nay dường như tướng gia đặc biệt dũng mãnh, không biết có phải ăn nhầm thứ gì hay không, khiến nàng gần như không thể chống đỡ được.
Cuộc ân ái tận hứng qua đi, giữa hai người dường như không có gì thay đổi.
Tuy nhiên bộ dáng nữ nhân nằm ở trên giường vũ mị rên rỉ, đôi mắt mê ly ngẫu nhiên xuất hiện trong đầu Bùi Dực.
Có khi hắn duyệt công văn, xử lý chính vụ, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên gương mặt nhỏ của Thẩm Diên.
Tinh tế ngọt ngào, quyến rũ động lòng người, đoan trang nhã nhặn lịch sự, thậm chí là khô khan không thú vị.
Bùi Dực cảm thấy mình bị ngốc rồi, vì sao lại nghĩ đến nữ nhân kia?
Thậm chí, có khi tản bộ ở trong phủ, hắn đi tới đi lui, thế nhưng không tự chủ được mà đi tới thiên viện.
May mắn, mỗi lần hắn đều kịp thời dừng cương trước bờ vực, còn chưa bước vào trong viện đã kịp thời quay đầu lại, thế nên thật ra không có ai phát hiện ra hắn đã tới.
Ngày hôm nay, sau buổi trưa, Bùi Dực xử lý xong chính vụ, hắn lại không tự chủ được mà đi tới thiên viện.
Hắn vừa mới bước chân vào trong thiên viện, lập tức lấy lại tinh thần, muốn xoay người rời đi, lúc này, giọng nói ngọt ngào yếu ớt của nữ nhân ưm một tiếng, hấp dẫn lực chú ý của hắn.
Bùi Dực nhìn vào trong viện, chỉ thấy nữ nhân cuộn tròn trên ghế nằm ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiện tại đã là cuối mùa hè, thời tiết đã dần chuyển lạnh.
Thấy nữ nhân an ổn nằm ngủ dưới trời, Bùi Dực nhíu mày, hắn sợ hài tử trong bụng cảm lạnh liền vào nhà lấy một chiếc thảm ra đắp lên người Thẩm Diên.
Bộ dáng khi ngủ của Thẩm Diên có chút ngây thơ, Bùi Dực nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ xinh đẹp động lòng người của nàng.
Thẩm Diên vừa mới cập kê không bao lâu, trên người còn mang tính khí con nít, khi nàng ngủ không tự giác hơi dẩu miệng lên.
Đôi môi nữ nhân no đủ, hình dáng thanh tú, màu hồng phấn nộn, vô cùng mê người.
Ánh mắt Bùi Dực hơi u ám, hắn không tự giác nuốt nước miếng, ma xui quỷ khiến, hắn chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi nữ nhân.
Cánh môi nàng rất mềm, rất ngọt, Bùi Dực ngậm cánh môi mềm mại kia mà mút mát, hắn còn chưa kịp cảm thụ khoái cảm hoàn mỹ này, trong không khí đột nhiên truyền đến một tiếng gọi.
“Di nương, di nương người ở nơi nào?”
Bùi Dực sợ tới mức nhảy dựng, lập tức buông Thẩm Diên ra, vội vàng đứng dậy, chạy thẳng ra ngoài.
Hắn đi rất gấp, sắc mặt hoảng loạn, phảng phất như phía sau có ác quỷ đuổi theo hắn.
Hiện tại phục hồi tinh thần, trong lòng hắn cực kỳ hối hận, vừa rồi mình làm gì vậy?
Vì sao lại muốn hôn nữ nhân kia?
Mấy ngày gần đây, dường như hắn có chút không bình thường, chẳng lẽ có người hạ chú thuật gì đó trên người hắn?
Hắn nên cách xa nữ nhân này một chút, tránh khỏi đường đi của nàng.
Từ sau ngày hôm đó, Bùi Dực sợ tới mức không dám tới gần thiên viện, hắn sợ mình sẽ làm ra hành động gì không bình thường.
Mấy ngày kế tiếp, hắn vẫn có chút khác thường, khi dùng bữa, khóe mắt thỉnh thoảng lại quét về phía Thẩm Diên, thấy nàng trên mặt không có nét dao động, nghĩ đến, hành động hoang đường ngày ấy chắc hẳn cũng không có ai phát hiện.
Hành vi khác thường của Bùi Dực, khi Chiêu Dư công chúa trở về đột nhiên biến mất.
Trái tim xuân mộng vừa mới nảy mầm, khi nhìn thấy nữ tử mình mong nhớ mười mấy năm, lại đột nhiên yên lặng trở lại.