Nam nhân thử vài lần, vẫn không đi vào được, hắn có chút mất kiên nhẫn.
Hắn đỡ quy đầu cực đại nhắm thẳng hoa huyệt nhỏ hẹp của nữ nhân, dùng sức tiến về phía trước, phụt một tiếng, quy đầu tròn trịa đẩy từng lớp thịt mềm mại ra, chen chúc đi vào.
“A…” Thân mình Thẩm Diên cứng đờ, đôi mày đẹp nhíu chặt, hít hà một hơi nhằm giảm bớt cảm giác đau đớn dưới thân.
Lần đầu tiên Bùi Dực làm việc này, côn thịt bị hoa huyệt của nữ nhân gắt gao cắn chặt khiến quy đầu hắn phát đau, rồi lại truyền tới khoái cảm vô cùng sảng khoái.
Hắn nặng nề thở hổn hển, hòa hoãn một lát, lại dùng sức đâm về phía trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quy đầu cực đại gặp phải chướng ngại, Bùi Dực không chút do dự, dùng sức cắm mạnh về phía trước, đâm thủng lớp màng mỏng manh cắm tới chỗ sâu nhất.
“A a… Đau…” Thẩm Diên kêu lên thống khổ.
Nàng cảm thấy giữa hai chân giống như bị người dùng vũ khí sắc bén bổ ra, hoa huyệt nhỏ hẹp bị dương vật to dài mở rộng tới cực điểm, trướng đau gần như tựa muốn vỡ vụn.
Từng giọt máu đỏ tươi tràn ra từ vị trí giao hợp của hai người, nhỏ giọt trên chiếc khăn hỉ màu trắng. Bùi Dực nhìn lạc hồng tựa như đóa hoa mai kia, đầu quả tim sinh ra cảm giác nhu tình khó hiểu.
Niệm tình Thẩm Diên còn nhỏ tuổi, lại là lần đầu tiên, hắn đợi một hồi lâu, mới bắt đầu vận động.
Nhưng dương vật to dài như vậy, cho dù đợi Thẩm Diên vẫn không thể thích ứng với kích thước của hắn, hắn vừa động, nàng đã cảm thấy vô cùng đau đớn.
Nàng sợ ảnh hưởng tới hứng thú của hắn nên không dám ngăn cản, chỉ có thể nhỏ giọng nức nở.
Nam nhân nhấn hông, đâm về phía trước, dương vật to lớn bóc tách động thịt mềm mại, quy đầu cực đại va chạm thật mạnh với cổ tử cung chật hẹp.
“A a… Ô ô… Nhẹ chút…” Cả người Thẩm Diên run rẩy, cổ tử cung vừa xót lại vừa đau, hai cẳng chân khua loạn trên giường.
Bùi Dực chỉ cảm thấy cái miệng nhỏ của nàng cắn hắn thật sự rất chặt, đặc biệt là vị trí sâu nhất kia, chỗ thịt mềm đó liếm mút con mắt nhỏ trên quy đầu, khoái cảm ập đến khiến xương cốt hắn tê dại.
Khoái cảm kịch liệt làm nam nhân càng thêm phóng đãng, hắn kích thích phần hông, mạnh mẽ thọc vào rút ra, hung hăng khuấy động cái miệng nhỏ chật hẹp kia.
Thẩm Diên bị nam nhân làm cho khóc không thành tiếng, toàn bộ thân mình không ngừng run rẩy, co rút.
May mắn đây cũng là lần đầu của hắn, thời gian không dài, khi bị nàng hung hăng kẹp chặt hắn liền tước vũ khí đầu hàng.
Lần đầu tiên của nàng một chút cũng không tốt đẹp, xem ở gương mặt tuấn tú đẹp mắt của Bùi Dực, Thẩm Diên an ủi chính mình, tốt xấu gì cũng no con mắt.
Vài lần sau đó, kỹ thuật của Bùi Dực vẫn không hề tiến bộ, tuy rằng thời gian có kéo dài hơn một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Thẩm Diên mang thai, Bùi Dực nghe lời dặn dò của đại phu, bận tâm hài tử trong bụng, thu liễm lực đạo, Thẩm Diên mới từ từ nếm được cảm giác vui thích.
Số lần hoan ái giữa hai người càng ngày càng nhiều, chuyện thân mật cũng càng ngày càng hài hòa, có đôi khi Bùi Dực chỉ tùy tiện xoa nắn vài cái, Thẩm Diên đã có thể ướt đến rối tinh rối mù.
Bởi vì quan tâm tới hài tử, trong lúc lơ đãng nam nhân đã biểu lộ ra sự dịu dàng, khiến Thẩm Diên dần dần luân hãm.
Thẩm Diên mang thai ăn uống không tốt, một ngày nàng nôn hai lần, ăn cái gì cũng không vô.
Bùi Dực thấy sắc mặt nàng uể oải, phái người nấu cho nàng một bát cháo hợp khẩu vị.
Khi bát cháo kia được đặt lên bàn, Thẩm Diên không ăn uống được gì, nàng cũng không muốn ăn.
Bùi Dực nhìn nàng một cái, sợ hài tử trong bụng bị đói lả, hắn cũng không nghĩ nhiều, tiện tay bưng chén cháo kia lên, múc một muỗng đưa tới bên miệng nàng.
Thẩm Diên sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn Bùi Dực, hắn đang đút cho nàng sao?
Bùi Dực thấy nàng không mở miệng, ngẫm nghĩ một lát, hắn lại rút thìa cháo trở về, nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó lại đưa đến bên miệng nàng, nhẹ giọng nói: “Không nóng, mở miệng.”
Thẩm Diên nhìn bộ dáng dịu dàng của nam nhân, ngoan ngoãn mở miệng, đón nhận thìa cháo tiến vào trong miệng.
Bùi Dực đút từng muỗng cho nàng, Thẩm Diên nghe lời ăn hết, không lâu sau một chén cháo hết.
Đút cho Thẩm Diên ăn hét chén cháo, Bùi Dực lại săn sóc rót cho nàng một chén nước nhuận họng.
Chờ Thẩm Diên uống nước xong, Bùi Dực hỏi nàng: “Còn đói không?”
“Không đói.” Thẩm Diên lắc đầu.