Bùi Dực mặc xiêm y, dẫn người đi tới Tô gia.
Thị vệ canh cửa của Tô gia không biết thân phận thật sự của hắn, đối với người xa lạ, bọn họ đều ngăn cản không cho tiến vào.
Bọn họ hỏi Bùi Dực là người phương nào.
Bùi Dực hắng giọng nói: “Ta là trượng phu của Thẩm Diên, mau bảo nàng ra tiếp kiến.”
Hai thị vệ đưa mắt ra hiệu, trường kích giao nhau ngăn cản đường đi của Bùi Dực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người bọn họ cần ngăn cản chính là nam nhân này.
Hôm nay, không chỉ đại thiếu gia phân phó phải ngăn cản người tự xưng là trượng phu của biểu tiểu thư, mà ngay cả biểu tiểu thư cũng liên tục phân phó, nhất định phải ngăn cản người tự xưng là trượng phu của nàng.
Hai thị vệ liếc mắt nhìn Bùi Dực, trăm miệng một lời nói: “Mời các hạ trở về, biểu tiểu thư cự tuyệt gặp khách.”
Cự tuyệt gặp khách?
Khuôn mặt tuấn tú của Bùi Dực trầm xuống, nữ nhân này, đúng là làm càn, chẳng qua hắn chỉ ngủ một giấc mà thôi, thế nhưng nàng đã vô kỷ luật như vậy, căn bản không để hắn vào mắt.
Bùi Dực ngước mắt đánh giá hai thị vệ canh cửa của Tô gia, sau đó xoay người rời đi.
Hai cận vệ đi theo hắn tiến vào hẻm nhỏ, tìm tới cửa sau của Tô gia.
Cửa sau của Tô gia chỉ có một gã sai vặt đang canh giữ, gã sai vặt này không xứng chức, đang ngủ gà ngủ gật.
Bùi Dực đưa mắt ra hiệu cho cận vệ, một người trong đó lập tức bước lên đánh hôn mê gã sai vặt.
Bùi Dực sải đôi chân dài, bước vào Tô gia, hắn không biết hiện tại Thẩm Diên đang ở đâu, chỉ biết dựa vào cảm giác đi thẳng về phía trước.
Phía trước, có một tiểu cô nương bốn năm tuổi đang chơi đùa với nha hoàn, Bùi Dực thấy người liền trầm giọng nói: “Thẩm Diên đâu? Bảo nàng ra gặp ta.”
Tô Uyển nghe tiếng xoay người nhìn lại, nàng tò mò nói: “Ngài là ai? Tìm biểu cô cô có chuyện gì?”
Bùi Dực nhìn nữ oa phấn điêu ngọc trác, ngữ khí có hơi hòa hoãn một chút: “Ta là biểu dượng của con, tới đây tìm biểu cô cô con về nhà, mau gọi nàng ra đây.”
Tô Uyển bĩu môi, hừ lạnh một tiếng: “Hừ, thì ra ngài chính là kẻ phụ bạc kia, ngài đừng hy vọng nữa, biểu cô cô sẽ không theo ngài về nhà.”
Bùi Dực nhíu mày, kẻ phụ bạc sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ khi nào hắn đã trở thành kẻ phụ bạc? Nhất định là Thẩm Diên đã nói bậy về hắn trước mặt người ngoài.
Sau lưng hắn, nữ nhân này ngầm làm không ít chuyện hủy hoại danh dự của hắn rồi.
Hắn nhìn Tô Uyển, trầm giọng nói: “Nữ nhân Thẩm Diên kia đâu? Mau bảo nàng ra đây, nếu không chờ ta bắt được nàng, ta sẽ đánh cho mông nàng nở hoa!”
Tô Uyển phồng cái miệng nhỏ, hầm hừ nói: “Ngài là người xấu, còn muốn đánh người, ta chết cũng không nói cho ngài.”
Nói xong cô bé nhăn khuôn mặt nhỏ, rầu rĩ không vui thầm thì: “Cha cũng thật hư, trộm cùng biểu cô cô đi trang viên chơi cũng không dẫn ta theo, khẳng định là có đệ đệ liền không thương ta, ô…”
Trang viên sao?
Bùi Dực nhạy bén phát giác, lập tức bắt giữ được từ ngữ mấu chốt.
“Đi, điều tra trang viên Tô gia.” Bùi Dực xoay người, dẫn theo cận vệ rời đi.
Tô gia có tổng cộng ba trang viên lớn, trong đó hai nơi dùng để gieo trồng hoa màu, một nơi còn lại dùng để nhân giống hoa cỏ.
Bùi Dực dẫn theo cận vệ đi tới trang viên nhân giống hoa cỏ kia trước, hắn cảm thấy nơi này không khí rất tốt, khả năng Thẩm Diên ở nơi này là khá lớn.
Khi hắn đuổi tới trang viên vùng ngoại ô, sắc trời đã tối đen.
Cổng lớn trang viên Tô gia khép chặt, nhưng ánh đèn bên trong lại sáng rõ, điều này có nghĩa bên trong có người.
Bùi Dực từng ở trong quân doanh một khoảng thời gian, công phu không phải dạng cực tốt, nhưng leo tường vẫn dư dả.
Hắn duỗi thẳng cánh tay, chân dài bắt chéo, bám lấy vách tường, ba bước liền nhảy vào trong viện.
Bùi Dực đi về phía thiên viện truyền ra ánh sáng rõ nhất, hắn cạy khe hở cửa sổ, nhìn vào trong phòng, đúng lúc nhìn thấy cảnh nữ nhân vừa mới tắm gội xong, bước ra khỏi thau tắm, để lộ ra cặp mông tròn trịa trắng nõn cao vút.
Yết hầu hắn căng thẳng, bất giác có chút khát nước.
Bùi Dực dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào thân mình đẫy đà trắng nõn của nàng, vật dưới thân bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Đây chính là thời điểm thu thập nữ nhân này, lát nữa nhất định phải “Đánh” mông nàng đến nở hoa.