Thẩm Diên xoay người rót trà cho Bùi Dực, đây là trà nha hoàn mới pha sáng nay, vẫn còn khí nóng lượn lờ.
Thẩm Diên đưa chén trà đến bên miệng Bùi Dực, Bùi Dực cúi đầu nhấp một ngụm, nhíu mày nói: “Quá nóng.”
“Phu quân, ta quên mất đây là trà mới pha, có chút nóng, ta thổi thổi cho chàng.” Thẩm Diên áy náy nói.
Nàng nhẹ nhàng thổi nước trà, thổi nguội lại bưng tới cho Bùi Dực uống.
Bùi Dực uống xong trà, đôi mày nhíu lại, giả bộ rên rỉ một tiếng: “A… làn da trước ngực nóng rát rất khó chịu, Diên Diên thổi cho ta đi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Diên nhìn làn da ửng hồng của nam nhân, có chút đau lòng, nàng cúi đầu nhẹ nhàng thổi khí lên ngực nam nhân,.
Làn gió nhẹ phất qua da thịt, vô cùng thoải mái, Bùi Dực thích ý hưởng thụ sự hầu hạ của nữ nhân.
Thổi một hồi, Thẩm Diên hỏi hắn: “Phu quân, còn đau không?”
Bùi Dực nhíu mày nói: “A… vẫn đau, nếu không nàng hôn ta, hôn một chút ta sẽ không đau như vậy nữa.”
Thẩm Diên nghe vậy cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên lồng ngực bị nóng ửng hồng của nam nhân.
Thẩm Diên chỉ hôn một cái liền dừng lại, Bùi Dực có chút không thỏa mãn, hắn còn muốn Thẩm Diên hôn miệng hắn nữa, ngược lại nàng chỉ hôn một cái lên ngực hắn.
Bùi Dực chỉ vào môi mình, rên rỉ nói: “A… Vừa rồi uống trà bị bỏng đầu lưỡi, đầu lưỡi cũng đau, nàng hôn một chút ở nơi này đi.”
“Không được.” Thẩm Diên lắc đầu cự tuyệt.
“Vì sao?” Bùi Dực khó hiểu, ngày hôm qua nàng còn rất nhiệt tình hôn hắn mà.
Thẩm Diên sờ trán Bùi Dực, nói: “Trán phu quân rất nóng, có lẽ là cảm nhiễm phong hàn rồi, ta hôn môi với phu quân có thể lây bệnh cho ta và hài tử, cho nên mấy ngày này chúng ta không thể hôn nhau.”
Mấy ngày không thể hôn sao?
Khuôn mặt tuấn tú của Bùi Dực trầm xuống, hắn cảm thấy mọi việc hôm nay đều vô nghĩa, không chỉ mắc mưa, ngực cũng bị nóng đến nổi mụn nước, nhưng ngay cả một chút khen thưởng cơ bản nhất cũng không có.
Hắn còn nghĩ, nếu hắn sinh bệnh, Thẩm Diên nhất định sẽ càng thêm đau lòng hắn, hôn hắn càng nhiều hơn mới đúng.
Hiện tại biến khéo thành vụng, phúc lợi gì cũng không có.
Vẻ mặt Bùi Dực uể oải, Thẩm Diên cho rằng hắn phát sốt thân thể không thoải mái, cho nên sắc mặt không tốt, vội vàng thỉnh đại phu cho hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi đại phu tới chẩn bệnh, nói Bùi Dực xác thật bị cảm nhiễm phong hàn, tuy nhiên bệnh trạng rất nhỏ, ngược lại cũng không nghiêm trọng, uống mấy bát thuốc sẽ khỏi ngay.
Bùi Dực thành thật uống thuốc, không dám dùng khổ nhục kế nữa, hắn sợ phong hàn nghiêm trọng, Thẩm Diên sẽ càng xa cách hắn hơn.
Ba ngày sau, trán Bùi Dực không còn nóng, không còn ho khan, phong hàn đã tiêu biến.
Ngày hôm nay, hắn lại dậy sớm, đi mua cháo gà cho Thẩm Diên.
Thời tiết ngày hôm nay rất đẹp, bầu trời trong xanh gió thổi nhè nhẹ, Bùi Dực thuận lợi mang cháo tới Thẩm viên.
Thẩm Diên ngủ đến mơ màng, nàng mở mắt thấy Bùi Dực ngồi trước giường, liền lười biếng bò dậy, lăn vào trong ngực hắn, miệng lẩm bẩm nói: “Phu quân, chàng tới rồi, ta vẫn còn hơi buồn ngủ.”
Bùi Dực vỗ vỗ lưng nàng, dịu dàng nói: “Nếu nàng buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi, không đáng ngại.”
Hắn ôm Thẩm Diên nằm lại lên giường, chờ nàng hoàn toàn tỉnh ngủ mới đi lấy nước ấm rửa mặt cho nàng.
Rửa mặt xong, Bùi Dực bưng chén cháo gà từng muỗng từng muỗng đút cho Thẩm Diên, hôm nay Thẩm Diên ăn uống không tệ lắm, ngoan ngoãn ăn hết bát cháo gà.
Bùi Dực thấy nàng được mình cho ăn no, tâm tình thoải mái, hắn chỉ vào môi mình, nói: “Diên Diên, hôm nay phu quân mua cháo cho nàng, không phải nàng nên cảm tạ phu quân thật tốt sao?”
“Được.” Thẩm Diên ôm cổ nam nhân, ngửa đầu mổ nhẹ lên khóe môi hắn, nói: “Cảm ơn phu quân.”
Thẩm Diên hôn xong liền muốn rời đi, Bùi Dực nhanh tay giữ chặt cái gáy nàng, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng: “Còn có khen thưởng của mấy ngày trước cũng bổ sung lại đi.”
Hắn ngậm cánh môi mềm mại của nàng cẩn thận mút mát, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng, thăm dò đi vào, câu lấy đầu lưỡi của nàng cùng khuấy đảo.
Nước bọt trong miệng hai người giao hòa với nhau, đầu lưỡi dây dưa, vang lên tiếng nước ái muội.
“A… ưm…” Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Diên bị hôn đến đỏ ửng, đôi mắt mê ly, gần như không thể hô hấp.
Bùi Dực thở gấp, thỏa mãn mổ nhẹ lên khóe môi Thẩm Diên sau đó mới buông nàng ra.
Hắn nhìn sắc trời, cảm thấy không thể tiếp tục trì hoãn, luyến tiếc mổ hai cái lên cánh môi sưng đỏ của Thẩm Diên, nói: “Diên Diên, ta phải thượng triều, buổi tối ta lại đến thăm nàng.”
Thẩm Diên đứng dậy giúp Bùi Dực vuốt phẳng cổ áo, đưa hắn tới cửa, nói: “Phu quân đi thong thả, Diên Diên chờ chàng trở về.”
Hôm nay được tức phụ vuốt ve an ủi, Bùi Dực sửa lại tinh thần sa sút mấy ngày trước, mặt mày hớn hở đi thượng triều.