Dựng thiếp

Hắn lừa nàng.
Hắn đã từng nói, kiếp trước hắn không cưới Chiêu Dư công chúa, bởi vì đã không còn yêu.
Vì sao hiện tại cử chỉ của hai người lại thân mật như thế? Tựa như muốn nối lại tình xưa vậy.
Từ góc độ của Thẩm Diên nhìn qua, nữ nhân từ phía sau ôm lấy Bùi Dực, Bùi Dực quay đầu lại nhìn nàng, khoảng cách giữa hai gương mặt thật sự rất gần, giống như đang hôn môi.
Tên hỗn đản này, đêm qua, rõ ràng là hắn đi hẹn hò cùng nàng ta, nếu không vì sao trên người lại có mùi son phấn của nữ nhân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn còn tìm cớ nói bị chuyện quan trọng làm trì hoãn, cho nên mới về muộn.
A, Thẩm Diên cong môi cười lạnh, ngốc mới tin hắn, nam nhân miệng đầy lời nói dối.
Trong tầm tay Thẩm Diên là mấy bộ xiêm y vừa mới chọn xong, nàng ôm đống xiêm y đó đi đến bên người Bùi Dực, hung hăng đập lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, mắng một câu “Cặn bã”, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Bị xiêm y đập vào mặt, Bùi Dực lập tức phục hồi tinh thần, hắn nhìn bóng dáng Thẩm Diên rời đi, bất chợt có chút luống cuống, vội vàng mở cánh tay Chiêu Dư ra muốn đuổi theo.
Chiêu Dư túm chặt cánh tay Bùi Dực không cho hắn đi: “Dực ca ca, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi, nhiều năm như vậy huynh cũng không thành thân, chẳng phải là bởi vì không quên được ta sao?”
“Chiêu Dư, chúng ta không thể quay lại, tuy rằng mấy năm nay ta chưa từng thành thân, xác thật có quan hệ rất lớn với nàng, nhưng không bao lâu nữa, ta sẽ thành thân, nàng sẽ không bao giờ là người duy nhất trong lòng ta nữa.” Bùi Dực lo lắng cho Thẩm Diên, hắn lạnh nhạt tách ngón tay Chiêu Dư ra, vội vàng đuổi theo.
Hai ngày nay cảm xúc của Thẩm Diên không ổn định, bụng nàng lại to, còn sắp tới thời gian lâm bồn, Bùi Dực sợ nàng xảy ra chuyện, nôn nóng tìm kiếm thân ảnh của nàng trên đường cái.
Vừa rồi nói chuyện với Chiêu Dư làm chậm trễ thời gian, khi hắn chạy ra ngoài đã không thấy tăm hơi bóng dáng Thẩm Diên.
Bùi Dực lập tức chạy về phía Bùi phủ, muốn nhìn xem Thẩm Diên có về nhà trước hay không.
Hắn vội vã chạy về Bùi gia, hỏi thị vệ cùng nha hoàn, có thấy Thẩm Diên trở về hay không.
Thị vệ và nha hoàn đều lắc đầu, nói không thấy Thẩm Diên trở về.
Không trở về sao?
Bùi Dực nhíu mày, xoay người chạy về hướng cửa hàng trang phục, hắn cẩn thận tìm hai con phố trước và sau cửa hàng một lần, nhưng cũng không phát hiện ra bóng dáng Thẩm Diên.
Bùi Dực nhìn dòng người rộn ràng, có chút mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Trong đầu có một ánh sáng chợt lóe, hắn cảm thấy chắc hẳn Thẩm Diên đang ở nơi nào đó, vì vậy hắn lại vội vàng chạy về hướng con ngõ nhỏ phía đông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Dực bước đi vội vàng, tốn nửa canh giờ mới đuổi tới Thẩm viên, hắn hỏi hai thủ vệ trước cổng: “Di nương có trở về không?”
Thị vệ gật đầu: “Di nương đang ở trong phòng.”
Bùi Dực vội vàng đi về hướng nội viện.
Cửa phòng Thẩm Diên đang đóng chặt, Bùi Dực dùng sức đẩy đẩy, cũng đẩy không được.
Hắn gõ cửa, gọi lớn: “Diên Diên, mau mở cửa.”
Thẩm Diên nghe thấy giọng nói nam nhân, đôi mày đẹp nhíu chặt, hắn đuổi tới cũng thật nhanh, nàng đã quên dặn dò thị vệ phải ngăn cản hắn lại.
Bùi Dực kiếp trước đã từng nói với nàng, sợ Bùi Dực kiếp này lại tới đây khi dễ nàng, hắn đặc biệt an bài cho nàng hai tử sĩ, trên tay nàng có lệnh bài, nếu ý kiến của nàng và Bùi Dực không thống nhất, hai tử sĩ kia sẽ nghe theo mệnh lệnh của nàng.
“Diên Diên, mau mở cửa, sự tình không phải như nàng nghĩ đâu, nàng nghe ta giải thích.” Bùi Dực không ngừng vỗ cửa phòng.
Thẩm Diên liếc mắt nhìn cánh cửa gỗ vẫn luôn đong đưa, nàng đi tới gần cửa, cách tấm ván cửa, lạnh giọng chất vấn: “Vì sao ngài lại gạt ta? Đêm qua có phải ngài đi gặp Chiêu Dư công chúa hay không? Vì sao không nói cho ta biết sự thật.”
“Diên Diên, hôm qua là trùng hợp, Chiêu Dư đột nhiên hồi triều, bệ hạ thiết yến đón gió tẩy trần cho nàng ấy, ta nằm trong danh sách được mời. Hôm qua nàng ấy kính ta vài chén rượu, nàng ấy là công chúa, ta là thần tử, thân phận chênh lệch, ta đương nhiên không thể từ chối.” Bùi Dực giải thích.
Thẩm Diên không tin sự tình chỉ đơn giản như vậy, nàng tiếp tục truy vấn: “Uống rượu xong, các người đã làm gì? Ta ngửi thấy trên người ngài có dính mùi hương của nàng.” 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui