Dựng thiếp

Đối với lời chất vấn của Thẩm Diên, ánh mắt của Bùi Dực hơi lóe lên, hắn ấp úng nói: “Ta ôm nàng ấy một lát.”
Sợ Thẩm Diên hiểu lầm, hắn lại lập tức giải thích: “Nàng ấy say rượu nhào vào lòng ta, nhưng ta có đẩy nàng ấy ra. Nàng ấy đứng không vững lại ngã xuống đất, trời tối, nàng ấy lẻ loi một mình, bên cạnh lại không có nha hoàn đi theo, ta sợ nàng ấy xảy ra chuyện liền đưa nàng ấy về cung.”
Dù sao Chiêu Dư cũng từng là nữ nhân Bùi Dực yêu thích, hắn không đành lòng bỏ mặc nàng trên sàn nhà lạnh băng.
Sự do dự không quyết đoán của nam nhân đối với nữ nhân, thường sẽ ẩn giấu thứ tình cảm khó có thể dứt bỏ.
Đáy lòng Thẩm Diên chua xót, đôi mắt nàng đỏ lên, lộ ra vẻ bi thương không miêu tả được bằng lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiếp trước, Chiêu Dư công chúa dựa vào sự thương tiếc của Bùi Dực, xâm chiếm Bùi phủ từng chút một.
Khi đó, Thẩm Diên còn chưa sinh hạ hài tử, Chiêu Dư công chúa đã dọn vào sống trong Bùi phủ, tỳ nữ thị vệ trong phủ đều hướng về nàng ta, nàng ta nghiễm nhiên trở thành nửa nữ chủ nhân của Bùi phủ.
Mà Thẩm Diên đang mang thai lại nâng cái bụng to sống một mình tại thiên viện, không người hỏi thăm.

Không biết là cố ý hay vô tình, mỗi lần nàng ra cửa đều có thể nhìn thấy cảnh tượng Bùi Dực thân mật cùng Chiêu Dư công chúa.
Bùi Dực đã quên đưa nàng đi mua xiêm y, nhưng lại mỗi ngày đều đưa Chiêu Dư công chúa ra ngoài mua vật phẩm trang sức.
Thẩm Diên nhìn hai người ra vào có đôi, trong lòng cực kỳ khổ sở, nhưng lại không dám oán giận, cũng không dám nói ra bất mãn của mình, chỉ có thể cắn răng nuốt ủy khuất vào trong lòng.
Thương tổn kiếp trước quá mức sâu nặng, nó đã để lại bóng ma trong tâm trí Thẩm Diên.
Chiêu Dư công chúa là một cây kim trong lòng nàng, mỗi khi thấy Bùi Dực và Chiêu Dư thân mật, lòng nàng đau tựa như ứa máu.
Bùi Dực dịu dàng với Chiêu Dư, đó là cắm đao lên người nàng.
Thẩm Diên cắn môi dưới, chua xót hỏi: “Ngài thương tiếc Chiêu Dư công chúa, nếu lần sau, nàng ấy bị khi dễ, nửa đêm tới phủ tìm ngài tố khổ, ngài sẽ giữ nàng ấy ở trong phủ mà an ủi sao? Hay là nửa đêm tự mình đưa nàng ấy hồi cung? Để lại một mình ta phòng không gối chiếc.”
“Diên Diên, ta…” Vẻ mặt Bùi Dực khó xử, hắn chưa từng tưởng tượng đến tình huống như Thẩm Diên nói, đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào.
Dường như cho dù làm như thế nào thì hắn vẫn là người sai.
Nếu Chiêu Dư thật sự tới, hắn có thể từ chối nàng ngoài cửa, tránh mặt không gặp sao?
Đó là nữ nhân hắn đã từng thích mười mấy năm, hắn sao có thể làm lạnh nhạt vô tình với nàng như vậy?
Thấy Bùi Dực không trả lời, mắt hạnh sáng ngời của Thẩm Diên lập tức ảm đạm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không trả lời, do dự, đó là không đành lòng, luyến tiếc.
Cả hai đời, hắn đều không quên được Chiêu Dư công chúa, lúc trước hắn nói yêu nàng cũng là giả.

Nàng chẳng qua chỉ là một thú tiêu khiển khi hắn nhàm chán tịch mịch mà thôi, chỉ cần Chiêu Dư công chúa xuất hiện, tất cả dịu dàng cùng sủng nịch dành cho nàng đều sẽ biến mất.
“Bùi Dực.” Thẩm Diên lạnh lùng, lần này nàng không gọi hắn là phu quân “Ngài trở về đi, sau này cũng đừng tới nữa, trong mắt ta không chấp nhận được nửa hạt cát, không thể nhìn ngài thân mật với nữ nhân khác. Đúng lúc trước đó vài ngày, ngài viết hòa li thư, vậy khi chúng ta thật sự hòa li, sau này chúng ta sẽ nhất đao lưỡng đoạn, từng người mạnh khỏe.”
Thẩm Diên nói rất quyết tuyệt, hoàn toàn không mang theo giọng điệu đùa giỡn.
Vừa nghe thấy Thẩm Diên nói nhất đao lưỡng đoạn, Bùi Dực liền có chút luống cuống, hắn vội vàng nói: “Không hòa ly, thư kia không phải ta viết,….”
Hắn kích động, lời nói ra cũng chưa hề suy tính, vì vậy lập tức lộ tẩy.
Bùi Dực ý thức được mình nói sai, hắn vội vàng sửa miệng: “…không phải ta”, “ thật lòng muốn viết, kế sách tạm thời sao có thể coi là thật.”
Mặc dù Thẩm Diên vô cùng bi thương khổ sở, nhưng nàng vẫn nghe ra trăm ngàn chỗ hở trong lời nói của nam nhân.
Nàng hoang mang, hắn là Bùi Dực kiếp này sao?
Hắn ra ngoài từ khi nào?
Khó trách Bùi Dực cư xử thân mật với Chiêu Dư công chúa, nếu là Bùi Dực của kiếp trước, chắc hẳn sẽ không do dự thiếu quyết đoán như vậy.
“Bùi Dực.” Thẩm Diên thử hỏi: “Ngài còn nhớ rõ buổi tối viết thư hòa li ngày hôm đó, ngài đã đáp ứng ta chuyện gì không?”

Bùi Dực nỗ lực nhớ lại xem buổi tối ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, trong đầu hiện lên một đoạn ngắn mơ hồ.
Hắn chỉ biết một Bùi Dực khác viết thư hòa li dưới ánh nến u ám, sau đó lên giường hôn Thẩm Diên, tiếp theo chuyện gì cũng không biết.
Hắn ngập ngừng nói: “Ta đáp ứng nàng… Đáp ứng nàng…”
Bùi Dực ấp úng một hồi cũng không nói ra được bản thân đã đáp ứng Thẩm Diên chuyện gì, bởi vì hắn thật sự nghĩ không ra.
Thấy phản ứng của Bùi Dực chậm chạp như thế, Thẩm Diên siết chặt lá bùa màu cam vàng trong tay áo, nàng đã xác định nam nhân trước mắt là Bùi Dực kiếp này.
Nàng lạnh lùng, nói bậy bạ: “Ngài đáp ứng ta, nếu Chiêu Dư công chúa trở về, lén lút gặp mặt nàng ấy, khiến ta thương tâm, ngài sẽ tự tát mình năm cái tát.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận