Dựng thiếp

Năm cái cái tát sao?
Bùi Dực sửng sốt, thật hay giả, tên Bùi Dực kia tại sao lại đáp ứng loại yêu cầu vô lý này của Thẩm Diên. Hắn đường đường là thừa tướng một quốc gia vì một thiếp thất mà tự bạt tai mình, không khỏi quá mất thể diện.
“Diên Diên, lúc trước ta thật sự đáp ứng nàng như vậy sao?” Bùi Dực có chút hoài nghi, hắn cảm thấy Thẩm Diên nhớ lầm rồi.
“Chính miệng ngài nói ngài không nhớ sao?” Thẩm Diên nhẹ nhướng mày, hỏi ngược lại: “Hay là nói ngài căn bản không phải phu quân ta? Hả?”
Sắc mặt Bùi Dực khẽ biến, hắn sợ Thẩm Diên nhìn ra thân phận của hắn, vội vàng đáp: “Là ta, ta đương nhiên là phu quân của Diên Diên, làm Diên Diên không vui, ta đáng bị phạt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong hắn lập tức nâng bàn tay lên cho mình một bạt tai, “Bang” một tiếng, tiếng vỗ tay thanh thúy truyền tới lỗ tai Thẩm Diên.
Xuyên qua kẹt cửa, nàng mặt vô biểu cảm nhìn nam nhân đang tự mình bạt tai bên ngoài.
Lúc trước, hắn đánh mông nàng như vậy, lần này nàng muốn trả hết cho hắn, khiến hắn cũng phải chịu đau một chút.
“Bạch bạch…”” Bùi Dực liên tục tát mình năm cái, mỗi một bạt tai hạ xuống lực tay đều không nhỏ, khuôn mặt tuấn tú vốn trắng nõn in hằn năm dấu ngón tay khuôn mặt tuấn tú, nhìn qua có chút buồn cười.
Bùi Dực ngay cả mày cũng không thèm nhíu, hắn đánh xong, gõ cửa phòng Thẩm Diên, nôn nóng nói: “Diên Diên, ta đánh xong rồi, nàng hết giận chưa? Mau mở cửa để ta nhìn nàng.”

Thẩm Diên siết chặt lá bùa màu vàng trong tay áo, nàng chậm rãi mở cửa, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú hằn 5 dấu tay của nam nhân, vệt đỏ khá đậm, có vẻ hắn xuống tay không hề nhẹ.
Cửa vừa mở ra, Bùi Dực liền cất bước tiến lên, muốn ôm Thẩm Diên vào trong lòng.
Thẩm Diên nhíu mày, dùng tay đấy hắn ra xa, nàng che miệng giả vờ nôn khan: “Ngài đừng tới gần ta, ta ngửi thấy mùi trên người ngài liền muốn nôn.”
“Làm sao vậy?” Bùi Dực ngửi ngửi áo mình, dường như không ngửi được mùi gì kỳ lạ.
“Chiêu Dư vừa ôm ngài.” Thẩm Diên ghét bỏ nói.
Khuôn mặt tuấn tú hằn dấu tay của Bùi Dực trở nên có chút nhu hòa, đôi môi mỏng nhếch lên độ cung tinh xảo, hắn cúi đầu nhìn Thẩm Diên, sung sướng nói: “Diên Diên, nàng ghen sao?”
Thẩm Diên nhịn không được trợn trắng mắt, nam nhân tự luyến này, nàng ghen không phải bởi vì hắn, chỉ là nàng không muốn nữ nhân khác làm ô uế thân thể phu quân nàng.
Thẩm Diên không có ý định ve vãn đánh yêu cùng Bùi Dực, nàng lạnh lùng nói: “Đi tắm rửa thay quần áo, nếu không đừng nghĩ tới gần ta.”
“Được được.” Bùi Dực gật đầu “Diên Diên, nàng đợi ta, ta lập tức quay lại.”
Bùi Dực nói xong liền vội vàng xoay người rời đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đoán chừng mười lăm phút sau, hắn mặc một thân trường bào màu trắng, mái tóc đen bên thái dương còn dính vài giọt nước.
Hắn bước đi vội vàng, vạt áo tung bay, trong gió mang theo hương vị bồ kết tươi mát.
“Diên Diên, ta tắm xong rồi.” Bùi Dực vừa bước tới cửa liền mở miệng gọi Thẩm Diên.
Thẩm Diên không khóa cửa, hắn trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, Thẩm Diên đang ngồi bên cạnh bàn trà.
Bùi Dực vừa mới tới gần một chút, nàng liền nhíu mày nói: “Tắm lại lần nữa.”
Bùi Dực cúi đầu ngửi tay áo, chỉ ngửi thấy hương vị bồ kết tươi mát, hắn nói: “Diên Diên, ta tắm sạch rồi, không còn mùi gì nữa.”
Thẩm Diên ngay cả đầu cũng không thèm nâng một chút, nàng lạnh lùng nhả ra một chữ: “Bẩn.”

Sắc mặt Bùi Dực xanh mét, lập tức có chút khó coi.
Hắn đường đường là thừa tướng một quốc gia, thế nhưng lại bị một nô thiếp ghét bỏ.
Bùi Dực nhíu mày, đi về phía trước một bước, tới gần Thẩm Diên.
“Oẹ…” Thẩm Diên nhớ tới hình ảnh thân mật của Bùi Dực và Chiêu Dư công chúa ở trong cửa hàng trang phục, cả người lập tức nôn nao khó nhịn.
Bùi Dực bị ghét bỏ, vốn dĩ trong lòng có chút tức giận, nhưng vừa thấy bộ dáng Thẩm Diên nôn mửa khó chịu như vậy, hắn đau lòng nàng, cơn giận cũng theo đó mà tan biến.
Hắn lui về sau một bước, kéo ra chút khoảng cách với Thẩm Diên, lo lắng nói: “Diên Diên, nàng có khỏe không? Ta không tới gần nàng.”
Thẩm Diên vẫn không ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ lạnh lùng nói: “Đi tắm.”
“Được.” Bùi Dực lần này không chút do dự, lập tức xoay người rời đi.
Lại qua mười lăm phút, Bùi Dực đổi thành bộ trường bào màu lam, mang theo một thân hơi nước, tiến vào.
Hắn vừa bước vào phòng, Thẩm Diên ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Tắm lại.”
Bước chân Bùi Dực khựng lại, hắn cảm thấy Thẩm Diên cố ý trêu đùa hắn, nhưng vừa nhớ tới bộ dáng nữ nhân nôn mửa, gương mặt nhỏ tái nhợt, trong lòng hắn tê rần, không chút do dự, nhẹ giọng đáp ứng: “Được.”
Hắn lại một lần nữa xoay người rời đi.


Cứ tuần hoàn như vậy, Bùi Dực tắm 5 lần, làn da ngâm nước đến trắng bệch, nhăn nheo, hương vị bồ kết trên người càng thêm nồng đậm.
Hắn chậm rãi đi đến trước cửa phòng Thẩm Diên, nhẹ giọng gọi: “Diên Diên, ta tắm xong rồi.”
Lần này sắc mặt Thẩm Diên tốt hơn một chút, nàng ngẩng đầu, vẫy tay với Bùi Dực: “Lại đây.”
Bùi Dực nghe lời đi qua.
Thẩm Diên ngồi trên ghế, Bùi Dực thân hình cao lớn, hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, có một loại cảm giác áp bách vô hình.
Thẩm Diên nhíu mày, nàng không thích loại cảm giác này, nàng nói với Bùi Dực: “Ngồi xổm xuống.”
Bùi Dực sợ Thẩm Diên lại không để ý tới hắn, liền ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.
Thẩm Diên lấy lá bùa màu cam vàng từ trong tay áo ra, hung hăng dán mạnh lên trán Bùi Dực.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận