Thời điểm lá bùa được dán lên, mới đầu Bùi Dực còn không kịp phản ứng, hắn nghi hoặc đưa mắt nhìn Thẩm Diên.
Thẩm Diên thấy một lần không được, nghĩ lực dán không đủ mạnh, nàng thu tay, sau đó càng dùng sức vỗ mạnh lên trán Bùi Dực.
Lúc này Bùi Dực mới nhớ ra trước đó vài ngày hắn đưa cho Thẩm Diên một lá bùa, hiện giờ chắc hẳn Thẩm Diên đã phát hiện ra thân phận của hắn, cho nên mới lấy bùa ra đối phó hắn.
Hắn nhắm hai mắt lại, thuận thế ngả người ra sau.
Một lát sau, Bùi Dực chậm rãi mở to mắt, từ trên mặt đất bò dậy, một tay kéo Thẩm Diên vào trong ngực, hắn giả bộ vui sướng, nói: “Diên Diên, mấy ngày không gặp nàng, ta rất nhớ nàng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Diên nghe thấy giọng nói quen thuộc của nam nhân, nàng ngửa đầu đánh giá mặt mày hắn, thấy thần sắc hắn ôn hòa, không khác lắm Bùi Dực của kiếp trước.
Nàng cho rằng người trước mặt là Bùi Dực kiếp trước, lập tức bổ nhào vào trong ngực hắn, nức nở nói: “Phu quân, ta cũng rất nhớ chàng.”
Bùi Dực cúi đầu nhìn nàng, thấy đôi mắt nàng đỏ bừng ướt át, bộ dáng vô cùng ủy khuất, hắn nhẹ nhàng chấm chấm khóe mắt đỏ bừng của nàng, lo lắng hỏi: “Diên Diên làm sao vậy, ai khi dễ nàng?”
Thẩm Diên tựa trong ngực nam nhân, phiền muộn nói: “Chiêu Dư công chúa đã trở lại.”
Phản ứng của Bùi Dực khá lạnh nhạt, hắn ôm Thẩm Diên, thuận miệng trả lời: “Ồ.”
Thẩm Diên thấy hắn không có phản ứng gì đặc biệt, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Phu quân, chàng không muốn gặp nàng ấy sao?”
“Không muốn.” Bùi Dực nói không chút do dự.
Từ biểu hiện vừa rồi của Thẩm Diên mà nói, trong lòng nàng rất để ý Chiêu Dư, hắn không dám tỏ ra nhiệt tình với người nọ.
Rõ ràng nàng chính là cái bình dấm chua, còn không chịu thừa nhận, bắt hắn tắm rửa đến tróc da.
Hắn nào dám khiến nàng tức giận, nữ nhân khó dỗ dành như thế, không thể đánh chửi, chỉ có thể sủng.
Thẩm Diên không tiếp tục truy vấn, Bùi Dực kiếp trước vì cứu nàng ngay cả chết cũng không sợ, nàng cảm thấy hắn sẽ không lừa nàng.
Bùi Dực ôn tồn dỗ Thẩm Diên trở về nhà, nói nếu Bùi Dực kia ra ngoài, nàng lại lấy bùa chú ra dán lên trán hắn.
Thẩm Diên không nghĩ quá nhiều, ngoan ngoãn cùng Bùi Dực trở về Bùi gia.
Bùi Dực sợ Thẩm Diên nhìn ra manh mối, thời thời khắc khắc chú ý ngôn hành cử chỉ của mình, bắt chước Bùi Dực kiếp trước, trong khoảng thời gian ngắn ngược lại cũng không khiến cho Thẩm Diên hoài nghi.
Sau khi trở lại Bùi gia, cuộc sống sinh hoạt vẫn phát triển theo quỹ đạo kiếp trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bụng Thẩm Diên ngày càng lớn, sắp tới thời gian lâm bồn, mỗi lần tắm gội không tiện bước vào thau tắm, nhiều ngày qua đều là Bùi Dực ôm nàng vào thau tắm, chờ nàng tắm gội xong lại ôm nàng ra ngoài.
Đêm hôm đó, Bùi Dực vừa mới ôm Thẩm Diên trắng nõn ra khỏi thau tắm, ngoài cửa liền có gã sai vặt tới bẩm báo:
“Tướng gia, Chiêu Dư công chúa cầu kiến, hình như ngài ấy bị thương, trên cánh tay quấn mấy vòng băng gạc, liên tục khóc lóc nói muốn gặp ngài, nói ngài sẽ thổi thổi vết thương cho nàng ấy.”
Bàn tay Bùi Dực đang lau người cho Thẩm Diên hơi khựng lại, Thẩm Diên ngước mắt nhìn hắn một cái, nàng nhìn ra sự chần chờ trong mắt hắn.
Nàng âm dương quái khí nói: “Công chúa là cành vàng lá ngọc, không thể chậm trễ, làm thần tử đương nhiên phải ngoan ngoãn dỗ dành mới được, nếu chàng đau lòng thì mau đi thôi.”
Vừa dứt lời nàng liền kéo chăn che thân mình lại, sau đó nằm lên giường, xoay người đưa lưng về phía hắn.
Bùi Dực nghe ra giọng điệu ghen tuông của nàng, sao hắn có thể không biết đó là lời nói mát?
Hắn nào dám, nếu hắn dám đi, lần này chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản là tắm rửa năm lần như vậy nữa, đại khái sẽ phải lột một lớp da của hắn.
Hai ngày trước, khi Chiêu Dư say rượu nhào vào trong ngực hắn, hắn có chút không biết phải làm sao, rốt cuộc đây là nữ nhân hắn đã từng ái mộ mười mấy năm.
Hắn vì nàng, mười năm không thành thân, hắn cho rằng trái tim mình vẫn dành tình cảm cho nàng.
Tuy nhiên, thời điểm Chiêu Dư ngửa đầu muốn hôn hắn, trong đầu hắn lập tức hiện lên khuôn mặt nhỏ tức giận của Thẩm Diên, hắn giống như có tật giật mình, theo phản xạ có điều kiện vội vàng đẩy Chiêu Dư ra.
Bùi Dực phát hiện càng ngày mình càng thích mùi sữa ngọt ngào trên người Thẩm Diên, trước kia hắn cảm thấy mùi hoa thanh mát trên người Chiêu Dư dễ ngửi, nhưng vừa rồi khi Chiêu Dư nhào tới, thế nhưng hắn không có loại xúc động muốn ôm lấy nàng.
Nếu là Thẩm Diên nhào vào ngực hắn, hắn chắc chắn sẽ ôm lấy nàng, xoa nắn thân mình mềm mại của nàng mà hôn không ngừng.
Đại khái trái tim hắn đã dồn tất cả tình cảm cho Thẩm Diên, mà Chiêu Dư thì đã trở thành quá khứ.
Nếu đã không có khả năng quay lại với Chiêu Dư, nhân lúc còn sớm nên chặt đứt đi.
Bùi Dực xoay người đại khái lại, hôn nhẹ lên khóe môi nàng, dịu giọng dỗ dành: “Không đi, không đau lòng, ta chỉ đau lòng một mình Diên Diên mà thôi.”
Dứt lời, hắn quay đầu cao giọng nói với gã sai vặt ngoài cửa: “Nói với công chúa, ta đã nghỉ ngơi, bảo nàng hồi cung sớm một chút, nếu sinh bệnh thì đi tìm thái y, không cần ngàn dặm xa xôi tới Bùi phủ.”